Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 146


Trương Vũ Khoa đi vào thì thấy Trần Thanh Ngọc đang ngồi ở trong phòng rồi, anh ngồi xuống đối diện cô.
- “ Em đến lâu chưa? ”
- “ Em đến lâu rồi, anh uống nước đi.

” Trần Thanh Ngọc rót nước cho Trương Vũ Khoa
- “ Anh cảm ơn.

Em về khi nào vậy? ”
- “ Em về hôm qua.

Em cũng có chuyện muốn nói với anh đây.


- “ Em nói đi.


- “ Anh buông bỏ tình cảm với em đi, đừng cố gắng hy vọng về mối quan hệ này nữa.

Nó không hề có kết quả, em không yêu anh, em yêu anh ấy.

Cả một đời này em chỉ yêu một mình anh ấy, chồng em chỉ có thể là anh ấy.


- “ Vẫn là Vương Kiên sao? Người đàn ông quyền lực nhất New York hay sao? ”
- “ Phải.

Em có con với anh ấy rồi.


- “ Anh ta là ai mà em có thể yêu? Em nghĩ sống trong gia đình thượng lưu là một điều dễ dàng sao? ”
- “ Anh ấy cũng yêu em, như vậy là đủ rồi.


- “ Trong hôn nhân, đâu phải chỉ có tình yêu là đủ.

Cần rất nhiều khía cạnh và yếu tố khác.


Em thật sự chịu được cách sống của họ ư? ”
Trương Vũ Khoa không có tình cảm của Trần Thanh Ngọc cũng được nhưng anh không thể nhìn cô khổ được.

Không có tư cách làm chồng thì vẫn còn tư cách của một người anh vậy.
- “ Em chịu được.

” Trần Thanh Ngọc vẫn một mực khẳng định bởi những kí ức trước đây không còn trong đầu của cô nữa
- “ Thanh Ngọc à.

Có phải em yêu anh ta nhiều quá nên mù quáng rồi hay không? Gia đình anh ta là gia tộc quyền lực nhất cũng là gia tộc lớn mạnh nhất đấy.

Em xác định vào đó là sẽ phải chịu cực đấy, em có hiểu không? ”
- “ Em không có mù quáng, em chịu được.

Mà sao anh lại biết gia đình anh ấy như thế nào.


- “ Anh đã từng ở Mỹ, gia đình anh cũng chỉ là một gia tộc bình thường.

Không có tiếng tăm nên ít người biết đến.

Em nghe anh, đừng cố đâm sâu vào nó.

” Trương Vũ Khoa cố gắng khuyên giải, anh mong Trần Thanh Ngọc sẽ hiểu
- “ Tại sao? ”
- “ Anh ta đi đâu cũng sẽ có sức hút với rất nhiều phụ nữ, anh không nói anh ta đẹp nhưng với khối tài sản khổng lồ mà anh ta đang sở hữu thì cũng đủ khiến cho bao nhiêu người h@m muốn có được.

Em nghĩ rằng sẽ an toàn khi ở cạnh anh ta? Sẽ không bị lâm vào những âm mưu toan tính ư? Sẽ hạnh phúc, vui vẻ sao? Còn gia đình anh ta, con cháu sẽ phải chịu sự sắp xếp của họ.

Nếu hai người kết hôn, em được tiếp tục làm ở Phương Đông và được sống ở Hà Nội thì đó là điều may mắn.

Còn không thì em sẽ phải sống ở Mỹ và ở nhà chăm con.

Đấy là cuộc sống em mong muốn có sao? Mẹ anh ta không bao giờ tôn trọng em và càng không coi trọng xuất thân của em.

Không làm ra kinh tế thì ắt sẽ bị khinh thường.

Vào rồi rất dễ còn ra thì rất khó.

Anh nói như vậy, vẫn mong rằng em sẽ suy nghĩ thật kỹ để không bị mắc sai lầm trong hôn nhân, sau này không cảm thấy hối hận.


Trần Thanh Ngọc im lặng một hồi, những lời nói này của Trương Vũ Khoa cũng thật sự khiến cô phải suy nghĩ.

Những lời anh nói chẳng lẽ sẽ xảy ra với cô khi đến với Vương Kiên sao?
- “ Em cảm ơn anh, em sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định.


- “ Vương Hải - trưởng khoa nội, Nguyễn Vy - trưởng khoa sản.

Em có nghĩ họ là con trai trưởng và dâu lớn của Vương Gia hay không? ”
- “ Em không biết nhưng mà chắc không phải đâu, nếu là như vậy thì phải ở Mỹ làm việc cho tập đoàn của Vương Gia chứ.


- “ Không.

Vương Hải là con trai trưởng của Vương Gia, anh trai của Vương Kiên.

Anh ta đã cạch mặt Vương Gia mười mấy năm rồi, không còn là thành viên trong gia đình đấy nữa.

Anh ấy hiện tại gia đình êm ấm, sự nghiệp thành công.

Khi anh vào Phương Đông thì đã thấy vợ chồng anh ấy làm việc ở đây rồi.

Vương Gia ngăn cản ước mơ, một mình đến đất nước xa lạ sinh sống.

Người trong nước cũng khó sống trong thời sinh viên nhưng Vương Hải là người ngoại quốc, anh ấy rất giỏi.

Anh nói với em chuyện này, là anh em nhưng không chắc Vương Kiên sẽ giống Vương Hải.

Anh ta chưa chắc sẽ vì em mà làm tất cả, không chắc sẽ luôn luôn bảo vệ em.


Trần Thanh Ngọc đã hiểu tại sao hai người họ lại muốn làm quen với cô rồi.

Liệu Vương Kiên có làm cô đau khổ không?
- “ Khuyên nhủ em thì anh cũng đã khuyên rồi, những gì cần nói thì em cũng đã nói rồi.

Tình cảm này anh dừng lại tại đây, ngay giờ phút này cũng ngay thời điểm này.

Em yêu anh thì anh còn giành được nhưng em không yêu anh thì dù anh cố gắng đến bao nhiêu thì kết quả nó vẫn như lúc ban đầu, chính là khoảng thời gian 3 năm trước.

Dành tình cảm cho em anh không hối tiếc điều gì mà đó chính là sai lầm, sai lầm không phải vì yêu em.

Mà sai lầm của anh chính là yêu người không yêu mình, khi trong lòng của người đó đang có một người khác chiếm vị trí không ai thay đổi được.

Em nhớ lấy điều này, anh ta làm em đau khổ cứ tìm đến anh.

Không phải là người tình mà chính là người anh, em hiểu chứ.


- “ Em đã nhớ, cảm ơn anh.

Chúc anh sớm tìm được người thương anh thật lòng.


- “ Anh đã tìm được rồi, cuối năm nay.

Vẫn mong em sẽ đến chung vui.

” Trương Vũ Khoa tươi cười đáp
- “ Nhanh vậy sao? Nhất định em sẽ đến.

Có thể tiết lộ chị ấy là ai không? ”
- “ Lưu Thanh Huyền, nhỏ hơn anh 1 tuổi.

Là giáo viên tại trường THPT Mỹ Đức A.

Quê ở thị trấn Đại Nghĩa, Mỹ Đức.



- “ Vậy cũng tốt rồi, hạnh phúc nha.


- “ Anh tiến cử em làm trưởng khoa, cứ hãy suy nghĩ cho kĩ.

Em không muốn làm cũng không sao, anh sẽ chuyển công tác qua bệnh viện Thanh Nhàn.


- “ Sao lại chuyển? Ở đây không tốt sao? ”
- “ Anh có lý do cá nhân, sẽ sớm thôi.

Sau khi kết hôn, vợ anh cũng giảng dạy gần nhà thôi.


- “ dạ vâng.

Chúc anh thành công, hôn nhân viên mãn, gia đình hạnh phúc.


- “ Anh cảm ơn.

Nói đến đây thôi, anh đi làm việc trước.


Trần Thanh Ngọc gật đầu, cô cũng phải đi làm.

Đỗ My Hà và Lương Thu Trang đã gửi Vương Nghiêm vào phòng trông giữ trẻ em ở bệnh viện.

Trần Thanh Ngọc biết con trai đang chơi ở nơi an toàn nên cô cũng yên tâm.
Trương Vũ Khoa chuyển đi cũng là tốt cho cả hai, không phải lo sẽ chạm mặt nhau.

Anh chỉ toàn tâm toàn ý lo cho vợ anh, gia đình của anh.
Đoạn tình cảm hoàn toàn chấm dứt và kết thúc, mở ra một bước đường mới cho cuộc sống.
Chúng ta xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn.


Bình Luận (0)
Comment