Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 157


Hôm nay là chủ nhật, vừa đúng là ngày nghỉ của Trần Thanh Ngọc, cô đưa con đến thăm anh.
Trên đường đi, Vương Nghiêm liên tục thắc mắc không biết mẹ đưa em đi đâu.

Trần Thanh Ngọc chỉ đáp lại bằng một câu " bí mật, đến nơi con sẽ biết thôi " Vương Nghiêm chỉ biết chờ đợi
Khoảng 1h thì mẹ con Trần Thanh Ngọc có mặt tại vincom TAN HOANG MINH, cô gửi xe rồi đi lên tầng 9 tìm Vương Kiên.
Cô bấm chuông, Vương Kiên lúc này đã ngủ dậy và ăn uống xong xuôi.

Anh từ từ đi ra mở cửa, nhìn thấy Vương Nghiêm anh cũng quá đỗi bất ngờ.
- “ Ba??? ”
- “ Tiểu Nghiêm? Con sao lại xuất hiện ở đây? ”
Hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau, quá ngạc nhiên trước sự gặp mặt này.
- “ Vào đi rồi nói chuyện sau, chẳng lẽ lại đứng ở đây nói nhau sao? ”
Trần Thanh Ngọc vừa nói xong, hai cha con cũng hiểu ý.

Trần Thanh Ngọc, Vương Nghiêm đi vào, Vương Kiên đóng cửa lại rồi chầm chậm đi theo sau.
Trần Thanh Ngọc, Vương Nghiêm ngồi xuống ghế sofa đơn ; Vương Kiên cần ngồi ghế dài hơn bởi cô biết chân anh luôn luôn nhức mỏi.
Vương Kiên đi mãi mới đến ghế ngồi, anh ngồi xuống.

Sắc mặt nhăn nhó, đôi chút khó chịu.

Chỉ muốn nhanh khỏi cho đỡ mệt, ngồi nhiều cũng rất đau lưng.
- “ Mẹ ơi, ba bị sao thế.

” Vương Nghiêm hỏi Trần Thanh Ngọc
- “ Tai nạn con ạ ”
- “ Chắc ba đau lắm.

Mà sao con thấy ba bị tai nạn mà mặt ba cứ tươi như hoa, vui vẻ lắm mẹ ạ.

” Vương Nghiêm
Vương Kiên ngỡ ngàng, sao con trai anh có thể nói anh như vậy chứ.

Anh đau gần chết, mặt anh ỉu xìu mà.

Vui ở đâu chứ? Nói vui thì kể ra cũng vui thật.
- “ Đừng nói bậy, ai bị như ba con làm sao vui được.


Không được nói linh tinh, mẹ đánh bây giờ.


- “ Dạ, con sẽ không như vậy nữa.

” Vương Nghiêm cúi đầu
Vương Nghiêm bề ngoài nói như vậy nhưng trong lòng em lại nghĩ khác.
" Tươi như hoa thế kia mà, buồn chỗ nào vậy.

Mẹ yêu ba quá nên không nhìn ra sao? Đúng là yêu vào rồi, ai cũng như nhau.

"
- “ Ba sao mà bị tai nạn thế? ”
- “ Ba bị xe tông, không sao hết.

Một thời gian là khỏi thôi.


- “ Ba nhanh khỏi để còn làm chuyện quan trọng chứ, đúng không ba nhỉ? Bảo thăm con mà chả thấy thăm, toàn nói điêu.


- “ Rất nhiều việc quan trọng.

Con đi thì ba phải nói vậy, ba bận nhiều việc.

Con cũng hiểu mà.


Vương Nghiêm chẳng nói chẳng rằng, em cũng không biết việc quan trọng của ba em là gì.

Nhưng sự thật là ba em rất bận, em biết rõ điều ấy.
- “ Hai người tâm đầu ý hợp, cứ như là nhìn trúng suy nghĩ của nhau vậy.


Vương Kiên và Vương Nghiêm lại nhìn nhau, cũng có thể là như vậy.

Cha con tâm linh tương thông cũng là điều hết sức bình thường.
Có tiếng chuông cửa, Vương Quỳnh Trang đang đứng bên ngoài.

Ngày nào cô cũng qua để chăm sóc cho Vương Kiên, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trần Thanh Ngọc đi ra mở cửa thì nhìn thấy Vương Quỳnh Trang, 4 năm trước cô chỉ gặp Vương Khánh Linh thôi chứ chưa gặp Vương Quỳnh Trang bao giờ.

Nhưng cô vẫn thấy cô gái này có nét giống Vương Khánh Linh, hiện tại thì Trần Thanh Ngọc không nhớ gì nên dù có gặp Vương Khánh Linh thì cô cũng không nhận ra Vương Khánh Linh.
- “ Em chào chị.

Em là con của ba Vương Kiên, không biết ba em có ở đây không ạ.” Vương Quỳnh Trang 15 tuổi, xưng em gọi chị với Trần Thanh Ngọc vẫn hợp lý hơn
- “ À có, em vào đi.


Vương Quỳnh Trang từ từ bước vào, cô cất đôi dép sandal của mình vào một chỗ rồi đi dép trong nhà.
" Có lẽ đây là con gái nuôi của anh ấy, chị Nguyễn Vy đã nói ở bệnh viện.

Lễ phép, xinh xắn, đáng yêu.

" Trần Thanh Ngọc nghĩ ngợi
Trần Thanh Ngọc sau đó đi vào, cô bảo Vương Nghiêm ngồi chung với mình, nhường ghế cho Vương Quỳnh Trang.
Vương Quỳnh Trang ngồi xuống ghế, cô cũng thấy em trai mình ở đây.

Chẳng lẽ Tiểu Nghiêm em cô cũng ở Hà Nội sao?
- “ Ba thấy đỡ hơn chút nào chưa ba? ” Vương Quỳnh Trang hỏi Vương Kiên
- “ Cũng đỡ đau hơn hôm qua, nói chung là vẫn cứ thấy khó chịu.


” Vương Kiên
- “ Cần thời gian thì nó sẽ khỏi thôi ba nhỉ? Chị Linh thành hội trưởng hội học sinh rồi ba, vả lại còn đang yêu nữa.

Suốt ngày ban phát cẩu lương thôi.

” Vương Quỳnh Trang
- “ Cũng tốt, có người yêu thì ai mà chẳng thế.

” Vương Kiên
- “ Rồi ba cũng sẽ như thế thôi, hóng đám cưới nha.


Trần Thanh Ngọc bất giác đỏ mặt, cô quay mặt đi.

Đột nhiên điện thoại cô rung chuông, là số của bệnh viện gọi đến.
- “ Chị Ngọc, có ca cấp cứu cần chị tham gia.

Chị đến nhanh nha.


- “ Được rồi, chị đến ngay đây.


Trần Thanh Ngọc tắt máy, cô nói với Vương Kiên.
- “ Em gửi con ở đây, giờ em phải đến bệnh viện.

Tầm tối em quay lại, em cũng không biết bao giờ mới quay lại được.


- “ Được rồi, em đi đi.

Bệnh viện cần em.

” Vương Kiên nói
- “ Mẹ đi nha, ở với ba nhớ ngoan.

Xong việc thì mẹ quay lại.


Trần Thanh Ngọc nói xong, cô gấp rút rời khỏi vincom TAN HOANG MINH.

Phải làm sao để đến được bệnh viện với thời gian nhanh nhất.
Người ta thường nói, làm trong ngành Y luôn luôn bận rộn.

Thời gian rảnh thì rất ít, cũng có thể là không có.


Dù là ngày nghỉ, bệnh viện gọi thì vẫn phải có mặt.
_ Tận tâm với người bệnh - Phụng sự từ trái tim _
- “ Mẹ lúc nào cũng như vậy sao Tiểu Nghiêm? ” Vương Quỳnh Trang
- “ Dạ đúng rồi chị, bệnh viện gọi đến cho dù là đang bận chuyện gì thì cũng phải đi.

Mẹ còn sắp lên trưởng khoa nữa chị.

” Vương Nghiêm
- “ Mẹ giỏi thật đó.

” Vương Quỳnh Trang nhìn Vương Kiên nói “ Ba, mẹ giỏi như vậy.

Không biết bà nội có thay đổi cái nhìn khác về mẹ không ba? ”
- “ Ba không rõ nhưng bà nội con giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.

Tính cách và bản chất của con người là thứ khó có thể thay đổi được.

Ba cũng không có ý định sống ở New York nữa, ở đây vẫn tốt hơn.

Ba sẽ không để mẹ con sống với bà con, nếu mà sống chung thì sẽ không yên ổn được ngày nào đâu.

” Vương Kiên
Vương Quỳnh Trang cũng hiểu, cô cũng chẳng được Lâm Doãn Khanh yêu mến bao giờ.

Cô và chị cô - Vương Khánh Linh đều bị Lâm Doãn Khanh châm chỉa, soi mói.

Bởi lẽ hai người không mang trong mình dòng máu của Vương Gia.

Ai cũng đối tốt với hai chị em ngoại trừ Lâm Doãn Khanh.
Thấy đồng hồ đã điểm 10h trưa, Vương Quỳnh Trang đi vào nấu cơm trưa.

Cô cũng không để tâm đến Lâm Doãn Khanh quá nhiều, sẽ trở nên tiêu cực.

Thôi thì cứ học thật giỏi, làm Vương Gia vui và hài lòng là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment