Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 177


Sáng hôm sau, Trần Thanh Ngọc ngủ dậy, cơ thể bị Vương Kiên ôm chặt đến ngạt thở.

Cô muốn thoát ra cũng không được, cô rất muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này nhưng cô phải làm như thế nào?
Người đó chính là Lâm Doãn Khanh, cuộc giao dịch này cũng chỉ có bà ta biết.

Rõ ràng là cô đã nghe người trong bệnh viện con cô đã chết, tại sao bây giờ vẫn còn sống.

Chẳng lẽ là cô nghe lầm hay sao? Sự thật tóm lại là như thế nào?
Vương Quỳnh Trang cho Vương Nghiêm ăn sáng rồi đưa cậu nhóc đi học, nhà trẻ Vương Nghiêm học cũng rất gần nhà.

Đó là trường mầm non EDUPLAY Hà Nội - EDUPLAY Ha Noi International Preschool nằm ở nhà B toà nhà Vinaconex 1, 289 Khuất Duy Tiến, Nhân Chính, Thanh Xuân, Hà Nội.

Có những chuyện riêng tư của ba mẹ, chị em họ không xen vào vẫn tốt hơn.

Vương Kiên nóng tính, hai chị em lại không muốn ba nổi giận.
Trần Thanh Ngọc gắng gượng thoát ra khỏi tay Vương Kiên nhưng mà anh giữ cô chặt quá, cô đâu phải là gấu bông của anh.

- “ Buông tôi ra, anh có nghe không hả? ” Trần Thanh Ngọc lớn tiếng
Vương Kiên trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, nhìn vợ anh chỉ biết lắc đầu.

Lúc mất trí nhớ dịu dàng nhu mì bao nhiêu thì bây giờ lại hổ báo bấy nhiêu.


- “ Em lại muốn làm gì? Đừng quậy nữa được không? ”
- “ Tôi muốn rời khỏi đây, không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.


- “ Anh không cho phép, dù muốn hay không thì em cũng không được phép rời đi.


- “ Ngoài kia bao nhiêu người mà anh không chịu, tại sao người anh nhắm trúng lại là tôi.

Khi ở Vương Thị, bao nhiêu cô Tiểu Thư đài các thích anh.

Anh có thể chọn những người đó cơ mà.


- “ Anh không thích những người đó, chỉ chọn em.


- “ Anh thả tôi ra được chưa? Anh giữ chặt tôi như thế này đến bao giờ.


- “ Thả em ra để em chạy thoát khỏi anh lần nữa sao? Sai lầm bốn năm trước sẽ không lặp lại nữa đâu.


Bốn năm trước, chỉ vì lơ đãng, Vương Kiên đã lạc mất cô biết bao nhiêu lần.

Kết hôn rồi, anh nhất định không bao giờ buông tay cô.

- “ Như vậy thì đã sao, tôi luôn muốn như vậy.

Đừng gượng ép tôi ở bên anh nữa.


- “ Em không muốn cũng chẳng sao? Anh muốn là được.


Ánh mắt đáng sợ như muốn giết người của Vương Kiên nhìn thẳng vào mặt Trần Thanh Ngọc, cô sợ hãi.

Nó rất giống cái ánh mắt ba năm trước, Trần Thanh Ngọc run rẩy.


- “ Đừng....đừng....đừng....đừng...!giết tôi....tôi...!không có....lừa dối....anh....tôi không có.....áaaaaaa.....!” Mi mắt cụp xuống, Trần Thanh Ngọc co ro người lại
- “ Sao vậy, anh làm em sợ sao? Đừng sợ, anh xin lỗi, anh không cố ý.


Vương Kiên thu lại bộ mặt đáng sợ đó, anh làm cô sợ rồi.

Thay vào đó là ánh mắt dịu dàng vốn có của Vương Kiên.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, dỗ dành cô một cách ngon ngọt nhất.

Có lẽ ánh mắt này của anh làm cô nhớ lại chuyện trước kia, anh vẫn nhớ lần cô nói dối anh.

Tự mình đến bệnh viện khám thai, đã vậy còn nói chuyện với Triết Dương một cách vui vẻ, giờ anh ta là nhân viên của anh.

Anh hỏi thì không chịu thừa nhận, vẫn một mực giấu giếm cho bằng được.

Anh mà không bỏ đi ngay lúc ấy thì hai người đã không bỏ lỡ nhau tận ba năm, cô cũng sẽ không phải chịu đau đớn nữa.

Trần Thanh Ngọc dần bình tĩnh lại, cô chìm vào giấc ngủ.

Anh đắp chăn cho cô rồi bước xuống giường, ra khỏi phòng rồi khoá cửa lại.

Anh qua Big C mua đồ ăn sáng cho cô, anh không cần ăn cũng được.

Sức khỏe của anh tốt, còn cô thì khá yếu.

Vương Kiên thắc mắc, đã hai lần anh và cô xảy ra quan hệ nhưng tại sao cô lại không có biểu hiện gì.


Chẳng lẽ vợ anh không thể mang thai lần nữa sao? Vương Kiên không phải hối thúc cô chuyện mang thai nhưng mà anh chỉ sợ một ngày cô nhắc đến chuyện này.

Nếu không thể mang thai được nữa, vợ anh sẽ sốc và kích động mạch.

Đây cũng chỉ là suy nghĩ của Vương Kiên, anh không dám khẳng định.

Vẫn mong nó không phải là sự thật.
........
Trần Thanh Ngọc từ khi nhớ lại tất cả, cô vốn ghét Vương Kiên giờ lại càng ghét hơn.

Cô cho rằng việc đồng ý kết hôn với anh là một điều tồi tệ nhất trong cuộc đời của mình.

Cô ghét anh, rất ghét anh, thậm chí còn hận anh.

Hận anh vì đã cướp mất sự tự do của cô, cô không muốn kết hôn với anh một chút nào.

Anh đã đem lại cho cô từng ấy đau thương rồi, cô không thể chịu đựng được nữa.

Tình yêu là thứ không thể kiểm soát, nhất là khi trái tim lại rung động với người mình ghét nhất.

Tình yêu không chỉ đem đến hạnh phúc mà còn đem đến đau thương tột cùng.

Bình Luận (0)
Comment