Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 187


Từ lúc vợ anh như vậy, Vương Kiên vứt bỏ Vương Thị qua một bên.

Vợ anh đau như vậy, anh làm gì còn tâm trí nghĩ đến công việc nữa.
Những bữa ăn, cô chỉ ăn vài muỗng cháo rồi bỏ sau đó thì uống thuốc.

Vương Kiên nhìn cô như vậy, anh thật sự rất đau lòng.

Cô không chịu ra ngoài, thân xác gầy guộc xác xơ, anh dù có gọi Chu Thanh Nga đến chăm sóc cô nhưng cô vẫn cứ như vậy.

Không khí u ám bao trùm cả ngôi nhà, Vương Kiên không biết phải làm gì thì cô mới như trước đây.

Vậy mà đã một tháng trôi qua, cô luôn trong tình trạng này.

Đặng Thị Thu Vân lúc này đang mang thai, bụng khá lớn, có lẽ là tháng thứ sáu rồi.

Càng nghĩ đến Trần Thanh Ngọc càng khóc, nước mắt không kìm được mà luôn rơi xuống.

Từng ngày trôi qua, cô luôn sống trong đau khổ.

Vương Kiên chịu ly hôn đã đành, nhưng đằng này anh lại không chịu.

Cô có lỗi với anh, có lỗi với cả gia tộc Vương Gia.

Vương Gia mà biết thì sẽ như thế nào? Họ sẽ bắt anh ly hôn với cô thôi, cô biết rõ điều ấy.


Không một gia đình nào chấp nhận một người phụ nữ không biết sinh con cả.

Cô uống thuốc và chữa trị một tháng rồi nhưng chẳng thấy biến chuyển gì, chẳng có gì hết.

Phạm Thu Hương và Nguyễn Vy nói chỉ cần cố gắng chữa trị thì cô sẽ mang thai được, nhưng bao giờ mới khỏi được đây.

Bây giờ Vương Gia không hối thúc nhưng chắc chắn nửa năm, một năm, hai năm thì họ sẽ hối thúc cô.

Hàng ngày cô đến bệnh viện làm việc, tối lại về nhà.

Chăm chỉ uống thuốc Nguyễn Vy kê, ngoài ra còn tìm những loại thuốc uy tín của bên ngoài để chữa trị.

Nản lòng là như thế nhưng cô vẫn phải tiếp tục cố gắng.

Đỗ My Hà và Lương Thu Trang động viên cô rất nhiều, Trương Vũ Khoa cũng đã chuyển đi được một thời gian.

Buổi tối, cô thường đi sang công viên Hồ Điều Hòa dạo mát.

Thời tiết đang giao mùa, ngày mát tối lạnh.

Vương Kiên làm mọi cách để cô có tinh thần tốt nhất, anh có một niềm tin cô chắc chắn sẽ khỏi bệnh.

Ông trời không cướp đi bất cứ cái gì của con người một cách vô ích cả.

Vương Kiên mang một chiếc áo khoác len carigan sang hồ điều hòa tìm cô, anh khoác áo vào cho vợ, ân cần hỏi.
- “ Lạnh không? ”
- “ Không lạnh, đang rất mát mà.


- “ Trời đang giao mùa thu đông thế này, lại còn nói không lạnh.

Về nhà thôi em.


- “ Đi một vòng nữa rồi về, dù sao vẫn còn rất sớm.


- “ Được rồi, chiều ý em.


Hai người cùng nhau đi dạo, vô tình gặp được một bà lão tóc bạc phơ trông có vẻ rất thần bí.

- “ Đôi trẻ này rất đẹp đôi nhưng cuộc sống lênh đênh quá.

Chỉ còn một nỗi đau nữa thôi, hạnh phúc và may mắn sẽ đến.



Bà lão đưa cho Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc một túi bùa hộ mệnh kiểu Nhật, sau đó rời đi.

Hai vợ chồng khẽ mỉm cười nhận lấy túi bùa hộ mệnh, không quên cảm ơn bà lão.

Vầng trăng lên cao, soi sáng một khoảng không gian, những ngôi sao toả sáng xung quanh vầng trăng đó.

Chiếu rọi xuống khắp thế gian.

- “ Chồng, anh biết không.

Anh là vầng trăng đó, còn em chỉ là một vật dưới thế gian.

Anh được bao nhiêu người vây xung quanh nhưng lại chọn em.


- “ Ngốc, dù em có là gì thì anh vẫn chọn em.

Em là vô giá.


- “ Ngày hôm đó, sao anh lại để ý đến em vậy.

Cũng chỉ là người qua đường thôi mà.


- “ Anh vô tình gặp được em, phải chăng đó chính là duyên số của chúng ta.

Lúc đó anh đã rung động với em rồi.


- “ Nên mới nói những lời không còn liêm sỉ như thế, có đúng không? ”

- “ Chỉ như thế nếu người đó là em.

Bản tính xấu xa của anh chỉ có em chịu được.

Em chính là mối tình đầu và cũng chính là mối tình duy nhất trong cuộc đời anh.

Đừng nghĩ đến quá khứ, hãy chỉ sống cho hiện tại và tương lai.


Trần Thanh Ngọc gật đầu, người đàn ông thật sự tốt.

Cô tin mình có thể gửi gắm cuộc đời này của mình cho anh.

Dù cô rất ghét Lâm Doãn Khanh nhưng sẽ vì anh mà chịu đựng.

Vương Kiên nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, có lẽ đây là khoảnh khắc đẹp nhất, hạnh phúc nhất mà cũng đơn giản nhất.

Cũng đã tối muộn, anh đưa cô trở về nhà.

Hai người cả đêm triền miên không dứt, tận hưởng cảm giác hạnh phúc nhất của đôi vợ chồng trẻ.

Mơ một ngày
Cùng nắm tay nhau đi đến chân trời cuối đất
Nắm tay kề cạnh
Lăng du đến chốn khôn cùng

Bình Luận (0)
Comment