Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 208


Sau hôm đó, mọi thứ đều trở về quỹ đạo vốn có của nó.

Vương Mặc, Vương Quốc Đạt không dám đối mặt với Vương Kiên, Vương Gia Minh và Vương Nhất Trì.

Đến cả Trần Thanh Ngọc và Đặng Thị Thu Vân thì họ cũng không dám đối mặt.

Người của Vương Kiên huy động một lượng lớn tìm kiếm Lâm Doãn Khanh nhưng đều không có kết quả.

Người của Vương Long bang xuất hiện khắp New York, tìm kiếm cả một tháng trời nhưng vẫn không có tin tức gì về bà.

Dường như Lâm Doãn Khanh biến mất vậy, họ không thể từ bỏ hi vọng.

Phải tìm ra bà, đến khi nào tìm được mới thôi.

Thời gian này, Vương Quốc Đạt tiều tụy quá nhiều.

Không còn sức sống, trông ông cứ như ông lão tám mươi tuổi vậy mặc dù ông chỉ mới 62 tuổi.

Vương Quốc Đạt thường xuyên đến ngôi mộ của ba mẹ Lâm Doãn Khanh, cũng là ba mẹ vợ của ông.


Ông mua một bó hoa cúc đến, thắp hương cho hai người.

Ông quỳ xuống, nói.
- “ Lâm Chí Viễn, Trương Thu Linh.

Hai người ở dưới đó thế nào? Có tốt không? Tôi chưa từng gọi hai người một tiếng ba mẹ.

Nếu năm đó hai người không cấm cản tôi thì đã không đến mức này.

Đây chính là cái giá hai người phải trả.

Cho dù tôi bị vợ mình thù hận, con cái căm ghét thì tôi cũng sẵn sàng chấp nhận.

Nói Vương Gia không tốt, là hai người đã sai.

Tôi chấp nhận việc yêu sai cách, không phủ nhận tình yêu đó với vợ mình.

Giờ vợ tôi cũng đã đi, đây cũng là cái giá phải trả nhỉ.

Hai người đâu biết năm tôi 23 tuổi, lần đầu tiên gặp Lâm Doãn Khanh, cô gái 18 tuổi hồn nhiên trong sáng.

Tôi vừa gặp đã yêu, tôi thật sự yêu, không phải là lợi dụng.

Hiểu lầm cũng được, gần 40 năm bên cạnh người mình yêu.

Vậy là đủ, hận cũng chẳng sao, tôi bằng lòng.


Vương Quốc Đạt nói xong thì ông đứng dậy, nhìn lên bầu trời, tuyết rơi từng hạt xuống không gian.

Mùa đông ở New York lạnh quá nhưng sao lạnh bằng trái tim của con người.
- “ Doãn Khanh, xin lỗi em và xin lỗi cả con gái của chúng ta.

Em bây giờ đang ở đâu, về Vương Gia với anh có được không? ”
Vương Quốc Đạt ngồi vào trong xe, ông mở chiếc ví đã cũ, 39 năm trôi qua rồi.

Là tấm ảnh đẹp nhất trong cuộc đời ông, hình ảnh Vương Quốc Đạt và Lâm Doãn Khanh hạnh phúc bên nhau.


- “ Tất cả chỉ còn là những kỉ niệm ” ông khẽ thở dài
Ngắm nhìn bức ảnh một hồi lâu, ông cất lại vào chiếc ví cũ rồi lái xe về nhà.

[......!]
Tại một vùng quê ở ngoại ô thành phố New York, Lâm Doãn Khanh hiện đang sống ở đây.

Cuộc sống ở đây của bà khá tốt, bình yên không phiền muộn.

Lâm Doãn Khanh 57 tuổi, bà đang cùng kinh doanh một tiệm bánh nhỏ với những người hàng xóm xung quanh.

Bà kết hôn và sinh con sớm, các con đều đã trưởng thành.

Vậy nên bà ít tuổi hơn so với những người ở đây.

Bà chỉ hi vọng rằng mình ở đây sẽ không bị ai tìm thấy.

Bà muốn sống ở đây cho đến khi mình chết, bà không muốn quay lại ngôi nhà đó nữa, đã đủ những đau thương lắm rồi.

Người dân ở đây đều rất tốt bụng và thân thiện, bà như được quay lại cuộc sống lúc còn là thiếu nữ.

Khi đó Lâm Gia vẫn còn, chưa bị Vương Quốc Đạt phá hủy.

Tiệm bánh này thường được bán lên thành phố để tăng thêm thu nhập, sẽ có một người mang lên đó.

Lâm Doãn Khanh không hề biết nơi đó chính là con phố lớn, các gia tộc đều toạ lạc ở con phố ấy, trong đó có Vương Gia.


Trước kia, khi còn trẻ, Lâm Doãn Khanh thường ăn nấu cơm và làm bánh cho Vương Quốc Đạt.

Lúc đó cũng gọi là hạnh phúc một chút nhưng lại không được trọn vẹn.

Hương vị này dù trải qua bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi, vẫn như lúc ban đầu.

Tuổi trẻ Lâm Doãn Khanh yêu Vương Quốc Đạt rất nhiều, yêu đến chết đi sống lại, dù ông đối xử tàn nhẫn với bà như thế nào nhưng vẫn một lòng với ông.

Cứ tưởng sẽ viên mãn nhưng Lâm Doãn Khanh thật sự đã lầm, mọi chuyện không hề như những gì bà tưởng tượng.

Dần dần, các con của bà trưởng thành.

Bà bắt đầu học cách làm kiểu người như Vương Quốc Đạt, cố gắng giống nhất có thể.

Trần Thanh Ngọc và Vương Kiên chính là người hứng chịu, nhưng không thể bằng những gì bà đã chịu.

Trần Thanh Ngọc bị hại mất con, còn bà thì bị chính chồng mình hại chết đứa con đầu lòng của hai người.

Bà dừng lại tất cả, buông bỏ tất cả, chọn sống an nhàn đến cuối đời..

Bình Luận (0)
Comment