Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 211


Vương Kiên luôn cảm thấy trong lòng bất an kể từ khi thuộc hạ anh thông báo Lâm Doãn Khanh đang ở Vương Gia.

Người của anh không thể tìm thấy bà thì tại sao ba anh lại tìm thấy chứ? Gần 40 chịu đau khổ trong ngôi nhà đó, ngày hôm đó vì bà chịu đựng không nổi nữa nên đã bùng phát, tất cả sự thật cứ thế phơi bày.

Bây giờ bị bắt lại, liệu bà có thể sống ở đó không?
Tháng 6 này, Vương Kiên quyết định sẽ đưa vợ con anh về New York một thời gian.

Một là điều hành Vương Thị và đưa Lâm Doãn Khanh về Vương Trạch Đông, hai nữa là để quản gia chăm sóc vợ anh.

Vương Kiên sẽ sớm đề nghị với cô về chuyện này, kể từ khi ra Tết anh không thấy vợ có dấu hiệu ốm nghén, Vương Kiên vì thế cũng yên tâm phần nào.
Thời gian đó trở về Mỹ, vừa hay các con anh đều nghỉ học, Vương Kiên cũng chỉ ở lại Mỹ cho đến khi vợ anh sinh con xong.

Càng nghĩ đến những chuyện đó, Vương Kiên và Vương Gia Minh đều không thể ngờ gia đình anh lại có những chuyện này.


Cứ tưởng chỉ có trong những gia tộc mafia khét tiếng nhưng gia tộc kinh tế như Vương Gia lại có.

Vương Kiên thắc mắc một điều, nếu không yêu nhau thì tại sao còn đến với nhau? Lâm Gia đâu có làm gì đắc tội với Vương Gia, hay chỉ đơn thuần là nâng cao địa vị và quyền lực.

Nếu như thế, chiếm lấy Lâm Thị là được rồi, tại sao phải làm khổ mẹ anh.

Chẳng lẽ là yêu sai cách sao? Yêu thì tại sao không phủ nhận nó, phủ nhận tình yêu chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?
Không chỉ Vương Kiên thấy bất an mà Vương Hải, Vương Gia Minh và Vương Nhất Trì cũng cảm thấy như vậy? Chẳng lẽ Vương Gia sắp có chuyện không vui sao?
| Hồi ức - 4 năm trước |
Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc là hai đối tượng mà Lâm Doãn Khanh nhắm đến, bao nhiêu học cách làm kiểu người như Vương Quốc Đạt, cuối cùng cũng giống được một chút.

Vương Hải và Vương Gia Minh bà không thể chọn, Vương Nhất Trì lại càng không.

Bởi Vương Kiên là người con ưu tú nhất, được cả Vương Mặc và Vương Quốc Đạt tâm đắc.

Lên làm tổng giám đốc Vương Thị khi mới 22 tuổi, tạo được niềm tin của toàn thể Vương Thị và đưa Vương Thị lên tầm cao mới.

Cuộc gặp gỡ lần đầu tiên của Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc không nằm trong dự tính của Lâm Doãn Khanh, đó chính là duyên số của bọn họ.

Thật tâm Lâm Doãn Khanh chẳng yêu quý gì Nghiêm Tuyết Tình, cô ta chẳng khác nào Vương Quốc Đạt, làm tất cả mọi chuyện vì danh lợi cá nhân và nâng cao vị thế của gia tộc.

Trước kia, Lâm Doãn Khanh vì quá ngây thơ nên mới bị Vương Quốc Đạt dễ dàng lừa gạt.

Ngây thơ quá, dễ tin người quá chính là ngu xuẩn.


Lâm Doãn Khanh muốn có cháu, như vậy bà sẽ bớt cô đơn hơn trong ngôi biệt thự rộng lớn đầy tăm tối này.

Nó giam cầm bà trong suốt 35 năm trời, ra ngoài hay làm gì cũng phải lén lút.

Bên ngoài cố giả vờ làm người ác nhưng đó cũng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.

Lâm Doãn Khanh sớm đã biết Vương Kiên yêu Trần Thanh Ngọc, giống như bà ngày xưa vậy.

Bà chỉ muốn thử xem tình yêu đó sâu nặng, bền chặt bao nhiêu nhưng nó quá lớn, không ai phá vỡ nổi.

Ước gì bà cũng được như vậy?
Lâm Doãn Khanh không nghĩ Nghiêm Tuyết Tình lại ra tay giết chết cháu bà, Vương Kiên làm vậy là quá nhẹ nhàng với cô ta rồi.

Trần Thanh Ngọc cũng giống như bà rồi, đều chịu cảnh mất đứa con đầu lòng.

Có điều người hại chết đứa bé trong bụng Trần Thanh Ngọc bị trừng trị còn người hại chết con của Lâm Doãn Khanh chẳng bị gì, ngày ngày vẫn chung sống với bà, thậm chí bà còn sinh con cho người đó.


Đúng là oan nghiệt mà!
Người ta thì có tình yêu, được đền đáp xứng đáng với tình yêu của mình, cả đời viên mãn hạnh phúc với hôn nhân.

Còn Lâm Doãn Khanh bà thì lại không được, nghĩ lại không biết bà đã làm gì sai? Lâm Gia nhà bà đều bị Vương Gia hại chết, hoang tàn đổ nát, chẳng còn gì.

Trở lại hiện tại, 4 năm sau.

Nhiều tháng qua đi, Lâm Doãn Khanh ngày càng suy yếu, sức khỏe cũng chẳng còn tốt như trước nữa.

Bà không có tâm trạng ăn uống cũng chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến việc Vương Quốc Đạt sẽ thả bà ra.

Bà chỉ mong mình có thể sống đến lúc Vương Kiên quay lại đây và cứu bà ra khỏi cái nơi gọi là địa ngục trần gian này - nơi mà nhiều người ao ước muốn vào..

Bình Luận (0)
Comment