Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 9


Theo địa chỉ mà Mộ Viên Bách đưa cho anh, anh lái xe từ công ty tìm đến nơi này " số nhà 170, ngách 13, ngõ 1, xóm Xxx ".

Anh đã tìm được địa chỉ này, nghe nói là nằm trong một ngõ nhỏ, anh từ từ bước vào bên trong thấy một ngôi nhà cỡ tầm trung.

Vương Kiên bước đến, gõ cửa.
Trần Thanh Ngọc mặc trên mình bộ đồ ngủ hình con bò sữa màu trắng nỉ bông đơn giản, cô đang ở trong nhà dọn dẹp và đã nấu xong một nồi súp gà nhỏ để đem tới bệnh viện cho mẹ.

Bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô nói vọng ra.
- Đợi chút, tới liền.
Mở cửa ra, cô ngạc nhiên thấy bóng dáng của anh.

Lại nhìn xuống tay phải của anh đang băng bó.
- Sao anh lại đến đây, tại sao lại biết được tôi ở đây mà tìm đến.
" Tôi điều tra được, trời lạnh như vậy mà em ăn mặc như vậy sao " anh cởi áo của mình ra khoác cho cô
- Cảm ơn anh, tôi mặc như vậy đã quen rồi.

Mời vào, nhà tôi không có điều kiện như biệt thự của anh, anh thông cảm cho.
Cô nói với anh rồi đi vào trong nhà đồng thời bỏ chiếc áo của anh xuống ghế.

Anh gật đầu rồi bước vào ngồi xuống ghế ở phòng khách, thầm nghĩ " cô ấy sống được ở đây sao, tuy không rộng rãi nhưng lại có cảm giác gia đình "
- Anh ngồi đi, tôi đi pha trà.
" Được, em đi đi.


"
Nói rồi cô vào trong bếp chuẩn bị một ấm trà rồi đem ra đặt lên bàn, sau đó cô ngồi đối diện anh.
- Anh tới đây tìm tôi để nói chuyện hôm trước thì xin mời về cho, tôi không có nhu cầu để nghe.
" Không phải, tôi muốn mời em đi dự tiệc cùng tôi.

Chỉ vậy thôi, tôi sẽ chờ ngày em nói yêu tôi.

"
- Anh mời Nghiêm Tiểu Thư đi cũng được, mời tôi làm gì?
" Tôi không thích đi cùng với cô ta, em đi cùng tôi có được không?
- Cô ta chính là vị hôn thê của anh còn gì, anh không mời cô ta đi cùng anh lại còn đi mời tôi đi với anh.
" Tôi không có hôn thê nào hết, đó là do mẹ tôi muốn nên tung tin đồn nhảm nhí đấy "
- Ồ, đó là liên hôn chứ gì nữa.

Kết hôn xong rồi yêu cũng chưa muộn.
" Tôi không bao giờ yêu hay kết hôn với cô ta, bây giờ và sau này cũng sẽ như vậy.

Tôi căn bản ghét hôn nhân thương mại, chỉ làm khổ cả hai người "
- Tùy anh nghĩ sao thì tuỳ, tôi không rảnh để quan tâm cuộc sống giới thượng lưu của mấy người.
" Em có đi cùng tôi hay không "
- Tại sao tôi phải đi cùng anh, đi cùng anh để người ta gắn cho tôi cái mác « tiểu tam » à!
" Em yên tâm, sẽ không có ai dám nói gì em đâu.


Vì đó là Hàn gia, em không cần lo "
- Nhưng tôi không muốn đi, vậy đó.
" Vậy thì tôi sẽ ở đây cùng với em, thấy sao? "
Anh nở một nụ cười đầy tà mị, đầy mê hoặc.

Anh bước đến ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, phả hơi thở vào tai cô nói.
- Tôi sẽ đi, anh không được ở lại nhà tôi.

Buông tôi ra được rồi, mà tôi làm gì có đồ để mà đi dự tiệc với anh.
Anh luyến tiếc buông cô ra, sau đó đưa cô vài túi đồ, ở trong có đầy đủ những thứ cần có để dự tiệc : " em vào thay đi, tôi ở đây chờ em "
- Cảm ơn anh, ở yên đó chờ tôi.

Đừng có mà đi đâu lung tung.
Anh gật đầu, cô cầm túi đồ bước vào bên trong phòng ngủ.

Sau một hồi thay đồ và sửa soạn xong xuôi, Trần Thanh Ngọc bước ra.
Anh diện cho mình một bộ vest màu trắng, giày da màu đen bóng loáng.

Khuôn mặt tuấn tú, điển trai ở tuổi 27, người khác nhìn vào cứ nghĩ anh mới 23.
Cô diện một chiếc váy màu xanh ngọc trễ vai đến gót chân điểm các hạt ngọc trai màu trắng trông vô cùng tinh xảo, vô cùng lộng lẫy.

Mái tóc dài màu đen xoã dài, khuôn mặt trang điểm sắc sảo và kiều diễm.

Dây chuyền và bông tai được thiết kế tỉ mỉ hình hoa sen, đôi giày cao gót 4 phân tôn lên vóc dáng cao 1m70 của cô.

Xong, cô bước ra ngoài.
- Đi thôi.
Anh mải ngắm cô nên không để ý đến lời nói của cô.
" À, được, đi thôi "
Anh và cô bước ra khỏi nhà cô, 2 người nhanh chóng đi đến tham dự buổi tiệc..

Bình Luận (0)
Comment