Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bách Thanh Lâm im lặng không đáp, cố tình vậy, càng khiến Chúc Kinh Nho nổi hứng quậy hơn. Anh đúng kiểu trong ngoài bất nhất, ấp ủ ý đồ xấu cũng rất kín đáo, tạo nên sự đối lập rõ rệt với khuôn mặt lạnh lùng.

Mà Chúc Kinh Nho lại thích trêu chọc người nghiêm túc, ngồi dậy rồi ngắm nghía Bách Thanh Lâm từ trên xuống dưới, chăm chú dùng ánh mắt để “giở trò lưu manh”.

Bỗng có người chạm vào lòng bàn chân, Chúc Kinh Nho khẽ rùng mình, vừa định dịch mắt cá chân thì lại bị Bách Thanh Lâm ghì chặt, không cho nhúc nhích. Đầu ngón tay có vết chai sần, xúc cảm hơi thô ráp, vuốt dọc từ mắt cá xuống lòng bàn chân, bàn tay vuốt ve càng lúc càng gợi tình.

Chúc Kinh Nho có cảm giác toàn bộ cơ thể đều bị người đàn ông này kiểm soát, như trở về khoảnh khắc lên đỉnh khi làm tình tối qua. Y bò từ giữa giường lên đầu giường nhưng rồi lại bị anh kéo trở lại, tiếp tục c.h.ịc.h. Y nuốt nước bọt, tay bám vào lưng ghế sofa, cũng không nói lời nào, tiếp tục nhìn chằm chằm Bách Thanh Lâm.

Bách Thanh Lâm nghiêng đầu qua, hỏi: “Em tính nhìn bao lâu nữa?” Tay còn lại của anh mở báo, gọng kính gác trên sống mũi cao, đường quai hàm sắc bén, vừa có cảm giác xa cách nhưng cũng không thiếu tính công kích.

Không có gì thay đổi so với lần đầu tiên Chúc Kinh Nho gặp anh, điểm khác biệt duy nhất là lúc này anh đang ở rất gần, rất gần y.

Chúc Kinh Nho hôn lên kính của Bách Thanh Lâm: “Rất lâu, rất lâu.”

Sau đó, không đợi anh phản ứng, y đã nói tiếp: “Anh Bách, lát gọi Đường Trầm giúp em, kêu cậu ta tới đón em.”

Bách Thanh Lâm trong vô thức vò nhăn tờ báo: “Có việc gì phải xử lý sao?”

“Không có việc gì cả, em chỉ muốn về thu dọn một chút.”

Bách Thanh Lâm không nhúc nhích.

Chúc Kinh Nho nhịn cười, tiếp tục trêu chọc: “Dù sao cũng không thể mặc đồ của anh hoài được.”

“Ừ.” Bàn tay cầm tờ báo của Bách Thanh Lâm nóng rực, lòng bàn tay ngứa ngáy, cảm giác rất khó chịu, bèn dứt khoát đặt xuống.

Chúc Kinh Nho nhúc nhích chân, nói đầy ẩn ý: “Hơi rộng.”

“Anh sẽ mua đồ mới.”

Chúc Kinh Nho gọi người ta bằng chất giọng ngọt ngào quyện dính: “Anh Bách.”

Bách Thanh Lâm giải thích rất nghiêm túc: “Bên đó đang sửa đường điện, đèn hỏng rồi, không cần phải quay về.”

Chúc Kinh Nho bật cười thành tiếng, vừa định buộc tội để trêu anh, hỏi có phải lần trước anh tới nhà y đã cố ý làm hỏng hay không. Kết quả, Bách Thanh Lâm từ tốn tháo kính xuống, tư thế tạo áp lực hơn, vươn tay chạm vào vành tai không đeo khuyên của Chúc Kinh Nho vừa sờ vừa nhéo.

“Kinh Nho.” Nhéo xong Bách Thanh Lâm gọi tên Chúc Kinh Nho, lặng lẽ tiếp tục vuốt ve làn da y, sau đó nhẹ nhàng bóp tay y. Anh ghé đầu lại gần, khẽ hít hà cổ y, hơi thở nóng hổi phả tới, đến cả tóc Chúc Kinh Nho cũng không bỏ qua. Rõ ràng muốn dính chặt người ta không rời nhưng lời hỏi ra miệng vẫn vòng vo và khắc chế như trước: “Em còn đau không?”

“Không đau.”

Giọng Bách Thanh Lâm trầm xuống, sờ eo Chúc Kinh Nho: “Chỉ sợ em đau thôi.”

.

Lần đầu tiên trong đời, Chúc Kinh Nho bị người khác âm thầm chuyển hướng câu chuyện, y chỉ biết kêu trời. Lúc đứng dậy định đi loanh quanh trong nhà thì y thấy chiếc bàn vuông, tò mò nên bước lại gần.

Chiếc khuyên y vốn thường đeo đang ngâm trong dung dịch khử trùng, bên cạnh còn đặt mười mấy đôi khuyên mới rất đẹp với kiểu dáng và chất liệu khác nhau.

Còn có thể làm gì đây, từ trên xuống dưới của Chúc Kinh Nho thật sự không còn món nào là của bản thân nữa. Áo sơ-mi vải lanh, áo khoác lông vũ và chiếc quần đang mặc đều là của Bách Thanh Lâm. Trên tai y đeo đôi khuyên có hình vòng xoắn mobius[1], chất liệu màu tối nhưng khi dưới ánh sáng lại thấy được dải màu rực rỡ.

Chúc Kinh Nho tựa lưng vào lan can ban công, ngửa đầu ra sau, miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ vẫn đầy phóng khoáng và tự do. Y híp mắt hưởng thụ, phía sau là ánh hoàng hôn bao trùm, Bách Thanh Lâm có thể thấy rõ đến từng sợi lông tơ trên mặt y.

Anh biết người trước mặt không thích bị trói buộc, không thích cuộc sống lặp lại nhàm chán.

Con người Chúc Kinh Nho sở hữu thứ sức sống tự nhiên mãnh liệt, dù ở bên Bách Thanh Lâm, y vẫn cứ là chính y.

“Anh Bách, nhìn kìa, thế giới bên ngoài cũng đang nhớ em đấy.” Trong hoàng hôn, một chú chim dừng lại trước mặt Chúc Kinh Nho, y nghiêng đầu rít thuốc, trong vô thức nhỏ giọng nói câu bông đùa.

Bách Thanh Lâm đứng cạnh y, cũng học theo tư thế dựa lưng vào lan can. Góc nhìn này có thể thấy trọn bầu trời thành phố. Gió thành phố Nam Hải pha lẫn chút dịu dàng, hương thuốc lá nơi chóp mũi phảng phất mùi bạc hà mát lạnh. Anh nắm lấy cổ tay Chúc Kinh Nho nhưng không nhìn y, chỉ khẽ nói theo: “Ừ, chúng đều nhớ em.”

Chúc Kinh Nho hỏi thẳng: “Anh không nỡ để em đi sao?”

Bách Thanh Lâm gật đầu.

“Vậy em ở lại ăn tối cùng anh, được không?”

Bách Thanh Lâm im lặng một lúc, quay sang nhìn Chúc Kinh Nho, sau đó đặt một nụ hôn thật khẽ, thật khẽ lên chóp mũi y: “Không được.”

Điếu thuốc trong tay của Chúc Kinh Nho bị Bách Thanh Lâm lấy đi, chuyển sang môi anh, khẽ ngậm lấy.

Anh bình thản ngậm điếu thuốc, làn khói thoát ra từ khóe môi lại bị mũi hít vào: “Không cần ăn cùng.”

“Nhưng em muốn.” Chúc Kinh Nho rất biết cách được đà lấn tới.

“Ăn cháo thôi cũng làm loạn bàn ăn.” Bách Thanh Lâm thong thả rít thuốc. Trước khi đi rửa tay, anh thuận tay xoa đầu Chúc Kinh Nho, ngón tay luồn vào mái tóc bị gió thổi rối, động tác dịu dàng thân mật. Sau đó anh bỏ lại một câu ngắn gọn: “Không cần con nít ngồi ăn cùng, phiền.”

“Kẻ phiền phức” cười đuổi theo Bách Thanh Lâm hỏi: “Anh nói ai là con nít đấy?”

Ánh mặt trời bên ngoài vừa đúng lúc đẹp nhất, sợi dây trên mắt cá chân lắc lư theo từng bước chân của người chủ.

.

Màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm của thành phố Nam Hải bắt đầu cùng ánh đèn neon. Quán cà phê và quán bar nằm đối diện nhau ở ngã tư đường Ngân Hà vẫn mở cửa như thường lệ. Chúng quá gần nhau, bóng rọi từ ánh đèn biển hiệu đan xen lẫn nhau giữa dòng xe tấp nập.

Sau ba ngày mới xuất hiện trở lại quán cà phê, Bách Thanh Lâm đeo tạp dề, đứng ở quầy gọi đồ. Anh cúi đầu tỉ mẩn pha cà phê, tay áo được xắn tới khuỷu, chờ cà phê chiết xuất trong lúc xay bột.

Cả quá trình chờ đợi dường như cũng trở nên sinh động và thú vị hơn. Nét mặt anh thả lỏng, không còn vẻ lạnh lùng, ủ ê trước đây, trông có nét gì đó khác biệt.

Tiếng chuông gió vang lên lanh lẻo theo cánh cửa mở ra.

Nhạc Xuyên liếc thấy khuôn mặt lạnh lùng kia có thoáng chút thất vọng thì không nhịn được cười: “Nghe nói ai đó hôm qua đã dẫn người ta về rồi, sao giờ lại chẳng thấy tăm hơi đâu.”

Bách Thanh Lâm lấy khăn lau tay sạch sẽ rồi mới ngước mắt nhìn Nhạc Xuyên. Môi anh rõ ràng không còn mím chặt, rất nể mặt mà thốt ra ba chữ khiến người khác tò mò: “Đoán thử xem.”

Nhạc Xuyên mắng thầm, mấy kẻ yêu đương toàn là đồ chó, có thể đừng mặt mày hớn hở như thế không: “Tôi đoán chắc tới giai đoạn người lớn rồi.”

Bách Thanh Lâm không đáp.

Nhạc Xuyên nhỏ giọng hỏi: “Thành công rồi chứ?”

Bách Thanh Lâm gật đầu, tay vẫn không ngừng bận rộn.

Nhạc Xuyên đầu hàng. Vẫn là khuôn mặt đơ như gỗ, kiệm lời ít nói đó, hóa ra là tiêu chuẩn kép, chỉ hăng hái với Chúc Kinh Nho mà thôi. Hắn lải nhải: “Phim 18+ của Nhật, Hàn, Âu, Mỹ, tôi không gửi ông mà gửi cho Chúc đẹp trai, muốn chơi thì chắc chắn cậu ấy biết chơi hơn.”

Đông Ngâm nhịn cười, vội chạy sang bên.

Bách Thanh Lâm vẫn làm thinh như không nghe thấy gì. Lúc ra bếp sau tìm hạt cà phê, anh phát hiện cúc tay áo bị Chúc Kinh Nho cố tình cài lệch trước khi rời đi. Anh không chỉnh lại, ngẩn người một chốc rồi khẽ mỉm cười.

Sau đó anh lại tiếp tục làm việc.

Trước cửa quán cà phê, Chúc Kinh Nho vừa lái xe lướt qua. Y ngoái đầu liếc mắt về phía cửa sổ bằng kính, cố ý không dừng lại. Y vừa về nhà thay quần áo của bản thân, cất công chọn đồ hợp với chiếc khuyên mới trên tai.

Bên trong là áo sơ mi tay ngắn cùng áo vest lửng không tay màu nâu nhạt, bên ngoài mặc áo khoác gió đen, quần bò xám ôm sát mông vô cùng cá tính. Y ăn mặc lịch lãm mà gợi cảm, trên đầu đội chiếc mũ len đen, góp phần cùng khuôn mặt mang số đào hoa này, tỷ lệ người khác ngoái đầu nhìn là trăm phần trăm.

Vừa vào quán bar đã cảm thấy nóng nực, Chúc Kinh Nho bèn xắn tay áo để lộ hình xăm ở cổ tay, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Bốn người Đường Trầm, Rick, nhân viên pha chế và Hoàng Sâm đang ngồi quây lại chơi bài, từ xa đã trông thấy bóng người huênh hoang cực độ kia.

“Mày cũng biết về cơ à, ngày nào cũng chui rúc ở quán cà phê. Hoàng Sâm và nhỏ Đông dính nhau thì thôi đi, mày thì hay rồi, trực tiếp lừa ông chủ quán người ta đi mất.” Đường Trầm lên án mạnh mẽ: “Hai quán chúng ta kết thông gia luôn đi.”

Chúc Kinh Nho cầm ly sạch trên bàn rồi rót rượu, nâng cốc từ xa với Hoàng Sâm, mỉm cười nói: “Vừa in băng rôn rồi. Tất cả những ai từng mua cà phê ở chỗ ông chủ Bách, về sau tới chỗ chúng ta uống rượu sẽ được giảm nửa giá.”

Đường Trầm mắng: “Có ai khoe khoang tình cảm như mày không.”

Chúc Kinh Nho nói tiếp: “Tối nay sẽ có chiếu ở màn hình lớn tại tháp Song Tử. Vòng quay khổng lồ và pháo hoa ở công viên giải trí thì chờ mai.”

Đường Trầm lặng lẽ giơ ngón cái lên, ngẫm kỹ thì thấy đúng là quá bình thường mẹ nó luôn. Phải hoành tráng rầm rộ, công khai đàng hoàng như thế, dù sao thì đây cũng là người đầu tiên mà Chúc Kinh Nho thật sự thích.

Nói về lãng mạn, không ai vượt được Chúc Kinh Nho. Một khi đã muốn đối tốt với ai, y chỉ hận không thể mang cả thế giới rực rỡ nhất trao cho người đó.

Cả đám người nhộn nhịp treo băng rôn giúp Chúc Kinh Nho, tiện mở sâm panh chuẩn bị bắn pháo giấy.

Đến tám rưỡi tối, theo lý thì giờ này quán cà phê chưa đóng cửa, Chúc Kinh Nho vốn định tạo niềm vui bất ngờ cho Bạch Thanh Lâm, ai ngờ cửa kính quán bar lại đã mở trước.

Bách Thanh Lâm ôm một bó hoa hồng trắng bước vào từ trong màn đêm mịt mù. Anh đeo găng tay da, cặp kính gác trên sống mũi trông nho nhã và chín chắn, dáng người cao lớn, thẳng tắp. Điểm đến của anh là nơi đây, giữa đám người chỉ nhìn độc Chúc Kinh Nho, sau đó không chút do dự bước về phía y.

“Anh Bách sao lại tới vậy.” Chúc Kinh Nho thậm chí có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân của Bách Thanh Lâm giữa những tạp âm ồn ào, mới tạm thời tách ra có mấy tiếng mà đã thấy nhớ rồi. Y nhận lấy bó hoa trắng thuần thơm ngát, trong lòng như được rót mật, mất một lúc mới nhận ra đây mới gọi là niềm vui bất ngờ.

Vừa gặp mà tay hai người đã dính chặt lấy nhau. Mười ngón tay đan chặt, kẽ tay khẽ cọ sát nóng ấm. Việc nắm tay trước bao con mắt giống như đang tán tỉnh nhau một cách quang minh chính đại.

Bách Thanh Lâm cúi đầu cẩn thận quan sát cách ăn mặc của Chúc Kinh Nho từ đầu tới chân, sau đó anh lịch sự gật đầu với những người xung quanh rồi nói với giọng trầm thấp, điềm đạm.

“Tôi tới đón bạn trai tan làm.”

Chú thích:

[1] Vòng xoắn mobius:

Bình Luận (0)
Comment