Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 59

Chiếc nơ bướm do Bách Thanh Lâm thắt lại rồi cũng do chính anh cởi ra, đồng nghĩa với việc trói buộc Chúc Kinh Nho rồi lại thả y ra.

Quả trình này khiến Bách Thanh Lâm vô cùng thỏa mãn, h.am mu.ốn kiểm soát đã được thỏa mãn một cách vô hình. Anh thất thần trong thoáng chốc, khi cởi cố tình làm thật chậm. Đầu ngón tay lưu luyến không muốn rút ra, như thế vẫn muốn tiếp tục.

Chúc Kinh Nho nói: “Anh nhắm mắt trước đã.”

Bách Thanh Lâm nhìn Chúc Kinh Nho đăm đăm. Đôi mắt vốn như mặt giếng không gợi sóng chợt tối lại. Mãi khi Chúc Kinh Nho dùng giọng nài nỉ, anh mới hợp tác mà khép hờ mắt, trong lòng dường như có một cơn bão dữ dội đang âm thầm đổ bộ.

Anh không rõ Chúc Kinh Nho sẽ làm gì, cũng không biết ngày mai Chúc Kinh Nho sẽ đi đâu, nhưng gió đêm lướt qua vành tai, dưới chân bọn họ là thành phố ngập trong ánh đèn, mùi hương mát lạnh của hoa hồng và rượu vấn vít bên mũi.

Vậy là đủ rồi.

Thời gian sẵn lòng trôi chậm lại, Bách Thanh Lâm chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn.

Khi Chúc Kinh Nho nói: “Có thể mở mắt rồi.”

Một vòng hoa đơn giản được kết từ những đóa hồng trắng cùng dải ruy băng được y nâng trong lòng bàn tay.

Áo khoác của Chúc Kinh Nho vứt bừa trên nền đất, gió thổi tung vạt áo y, tóc hơi rối. Y vô cùng điềm nhiên, tràn đầy nhiệt huyết, thực hiện một nghi lễ chào bỏ mũ thật đẹp trước mặt Bạch Thanh Lâm, sau đó đội vòng hoa lên đầu. Y mỉm cười, hỏi câu dù đã biết đáp án: “Đẹp không?”

Bách Thanh Lâm chợt nảy ra ý nghĩ muốn Chúc Kinh Nho ngậm lấy bông hoa: “Đẹp.”

“Đã tặng hết quà rồi, ông chủ Bách hài lòng chứ?” Chúc Kinh Nho lấy một vòng hoa khác từ sau lưng, nhẹ nhàng đặt lên vai Bách Thanh Lâm như vô tình.

Đầu ngón tay Bách Thanh Lâm miết nhẹ nhụy hoa, âm thầm xoa dịu sự bức bối đang trào dâng. Khi lên tiếng, giọng anh đều đều: “Rất hài lòng.”

Vừa dứt lời, Chúc Kinh Nho bỗng khẽ kêu lên: “Anh Bách mau nhìn, có sao băng.”

Bách Thanh Lâm quay đầu nhìn lên bầu trời theo phản xạ có điệu kiện. Màn đêm đã buông xuống, chỉ có vài vật thể phát sáng mờ ảo.

Sau đó anh nghe thấy Chúc Kinh Nho cười nói: “Lừa anh đó.”

Bị trêu cũng không nổi giân, Bách Thanh Lâm quay đầu lại, trong thoáng chốc sững người tại chỗ.

“Chúng không ở trên trời.” Ngón tay chỉ về phía xa kia khẽ cong lại rồi buông xuống, Chúc Kinh Nho như làm ảo thuật, biến ra hai chiếc nhẫn dược treo cùng nhau trên sợi dây chuyền bạc.

“Mà ở chỗ anh.” Hai chiếc nhẫn bạc đung đưa trong gió ẩn chứa vô số lấp lánh. Chiếc nhẫn khảm độc một viên kim cương có khắc tên viết tắt của Bách Thanh Lâm phía bên trong, chiếc còn lại khảm bảy ngôi sao thì thuộc về Chúc Kinh Nho, tượng trưng cho chòm bảy ngôi sao Bắc Đẩu vĩnh viễn xoay quanh sao Bắc Cực.

Chúc Kinh Nho luôn tràn đầy bất ngờ. Y tới Lâm Chi thật sự là để hái sao, tìm thợ chạm bạc nổi tiếng nhất. Y từng đi qua biết bao cảnh quan, từng trải quá biết bao điều đẹp đẽ, thế nhưng không có gì có thể rực rỡ sánh ngang dải ngân hà độc nhất vô nhị.

“Không chỉ chòm bảy ngôi sao Bắc Đầu, tất cả những ngôi sao có thể nhìn thấy từ Trái Đất đều chuyển động xung quanh sao Bắc Cực.” Y chậm rãi nói từng chữ, trang trọng như lời tuyên thệ.

Trước đây chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn nên không biết rốt cuộc nên cụ thể hóa lời hẹn ước như thế nào. Gió thổi ào ào, y căng thẳng đến nỗi có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập.

Tai Chúc Kinh Nho càng lúc càng đỏ lựng, cổ tay cũng run nhẹ, hiếm khi lo lắng  không khác gì mấy nhóc loai choai. Sự rung động của những năm mười bảy, mười tám tuổi đến hơi muộn, trong chuyện tình cảm không thể mãi ung dung tự tại.

Thế nhưng y không sợ.

Yêu là chân thành, nồng nhiệt, dũng cảm và vĩnh cửu, nên y không sợ nói thành lời.

“Em đã nghĩ rất lâu rồi, vốn định chờ anh tự mình phát hiện ra, thế nhưng hoa đêm nay đẹp quá, em mặc kệ hết.”

“Năm năm trước em đi ngang qua thành phố Nam Hải, trông thấy con tàu đắm kia, vì muốn xem khi nào nó sẽ biến mất vào lòng biển nên đã mở quán Perfumum. Thời gian trôi qua thật nhanh, em vẫn luôn không biết mình muốn đi đâu, muốn làm gì, đi rồi sẽ trở về đâu. Từ năm mười mấy tuổi cho đến hiện tại, em luôn tìm kiếm một nơi có thể trở về, trước đây chưa tìm thấy.”

“Ai ngờ đi khắp nửa vòng trái đất, quanh co vòng vèo lại gặp anh ở thành phố Nam Hải. Từ ánh nhìn đầu tiên em đã nghĩ không biết anh tên gì, là người ở đâu, năm nay bao tuổi, thích gì, ghét gì. Em tò mò vô cùng, vậy nên đã dành rất nhiều thời gian để tới gặp anh.”

“Về sau chỉ gặp mặt thôi là chưa đủ. Em còn muốn anh nói chuyện với em, dù anh ngó lơ thì em cũng vui vẻ.”

“Anh khiến em dù đi tới nơi nào cũng muốn quay trở về. Được gặp anh em rất vui, luẩn quẩn quanh anh em cũng rất vui.”

Chúc Kinh Nho nói tới đây thì được người đàn ông ôm chặt vào lòng, hơi thở nóng rực hòa vào nhau.

Đỉnh núi nối liền với màn đêm, họ ôm nhau trong đêm tối, ngực áp ngực, tim kề tim. Chúc Kinh Nho nắm chặt hai chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nghiêng đầu thủ thỉ bên tai người kia với chất giọng ấm áp: “Bách Thanh Lâm.”

“Anh chính là sao Bắc Cực của em.”

Chiếc nhẫn với những chòm sao được đeo vào ngón áp út, đây là món quà cao quý nhất mà Chúc Kinh Nho có thể nghĩ ra, dành tặng người y yêu.

Lúc này đây, y cũng quá đỗi phấn khích, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, híp mắt quan sát không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên khuôn mặt trầm lặng của người đàn ông kia.

.

Trong cuộc đời tuần tự theo kế hoạch của Bách Thanh Lâm, ngoài việc từ chối cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, đoạn tuyệt quan hệ rồi rời đi thì không có bất kỳ sóng gió hay chuyện cũ nào đáng nhắc đến.

Những việc nhàm chán lặp đi lặp lại tràn ngập mọi ngóc ngách. Tính cách cô độc và lạnh lùng khiến anh không bao giờ học được cách nói những lời ngọt ngào êm tai, mãi cho đến khi mọi thứ cảm xúc mãnh liệt đều vì Chúc Kinh Nho mà sinh ra.

Phản ứng chậm chạp trong chuyện tình cảm của anh khiến những biểu đạt nghèo nàn bị nghẹn lại trong cổ họng, tạm thời chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để đáp lại trong im lặng.

Trầm mặc đến cực điểm, kìm nén cũng đến cực điểm.

Chúc Kinh Nho không nhịn được cọ nhẹ vào tai anh như để an ủi, một lần nữa trìu mến gọi tên anh.

“…Hửm?” Bách Thanh Lâm mất một lúc mới trả lời, cổ họng khô khốc, giọng hơi khàn.

Anh cúi mắt, cố gắng điều hòa hơi thở hỗn loạn, ôm chặt người kia để lấy lại bình tĩnh, bề ngoài dường như thực sự đã bình tĩnh lại. Nhưng thực tế Chúc Kinh Nho biết đôi con ngươi của anh rõ ràng đang giãn to, mất đi tiêu cự. Nhịp tim của anh còn nhanh hơn bản thân y. Mạch đập không thể lừa dối, bởi vì rung động là không thể che giấu.

“Nghe thấy không?”

“Gì?”

“Nơi đây đập nhanh quá.” Chúc Kinh Nho giơ ngón tay chạm vào ngực Bách Thanh Lâm, nơi đó gần trái tim, “Như thể đang nói, anh yêu em.”

Bình Luận (0)
Comment