Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 14


Người đã đi rồi, Đổng Duyệt mới lo lắng hỏi: “Có thật là bố sẽ không sao không?”
 
Trước kia cô ấy chỉ mới thấy chiêu đổi xe với vợ để đánh lừa người khác trên phim thôi. Bây giờ tự dưng nhà mình xảy ra chuyện này làm cô ấy thấy bất an.
 
“Yên tâm, không sao đâu.” Liễu Mộc Mộc trả lời chắc chắn.
 
“Vậy còn mẹ đi đâu rồi?”
 
“Chỉ là lái xe đi dạo bên ngoài một vòng thôi, còn có thể bị gì được chứ?”
 
“Nhưng mà không phải mẹ nói muốn đánh lạc hướng kẻ xấu cho bố hả? Lỡ kẻ xấu để mắt tới mẹ thì sao giờ?”
 
Nhớ tới lời thề thốt hi sinh vì tình yêu của Khương Lệ lúc nãy làm bố mình cảm động biết bao, sau đó không chút do dự đồng ý, Liễu Mộc Mộc cảm khái tận đáy lòng, làm vợ của bố mình phải biết diễn dễ sợ.
 
“Kẻ xấu cũng không dựa vào cái đó để theo dõi đâu.”
 
“Hả?”
 
“Cho nên…” Liễu Mộc Mộc vào bếp bưng trái cây và vài món nguội ra, nói tiếp, “Hai người họ có đổi xe hay không thì cũng chẳng liên quan gì.”
 
Đổng Duyệt giật mình nói: “Vậy sao lúc nãy chị không nói bố biết?”
 
Liễu Mộc Mộc nhét một miếng dâu tây vào miệng, đôi mắt nhìn Đổng Duyệt khẽ cong: Ngọt!
 
“À, thì thấy bố suy diễn nhập tâm quá nên chị phối hợp với bố, diễn một chút thôi mà.”
 
Đổng Diệp thoáng đồng cảm với bố mẹ, sau đó tiếp tục ăn trái cây, xem ti vi vui vẻ cùng chị.

 
Còn Đổng kỳ thì bị gãy chân không di chuyển được, đã bị mọi người lãng quên ở trong phòng rồi.
 
Mãi cho tới chạng vạng tối, Khương Lệ mới lái xe của Đổng Chính Hào về nhà. Có lẽ là do tinh thần căng thẳng cả mấy tiếng liền nên bước chân vào nhà của bà thất thiểu.
 
Trong khi đó hai con gái lại đang túm tụm ngồi trên ghế sa lông xem chương trình giải trí, còn cười rất vui vẻ.
 
Một ngọn lửa tức giận không tên bùng lên, khiến Khương Lệ quên luôn việc giữ khoảng cách an toàn với Liễu Mộc Mộc. Bà đi tới phòng khách, trách mắng: “Hiện tại bố các con đang gặp nguy hiểm mà các con còn có tâm trạng xem ti vi à?”
 
Từ lúc bà đi vào, Đổng Duyệt đã thu lại biểu cảm trên mặt. Nghe thấy bà mắng, cô ấy cũng chỉ im lặng không đáp.
 
“Sao lại không có tâm trạng chứ? Thật ra dì Khương cũng không cần căng thẳng thế đâu. Nếu lỡ bố con qua đời thật thì chẳng phải dì sẽ trở thành phú bà độc thân hả? Còn có thể mua hẳn bảy căn biệt thự, mỗi ngày ở một căn cùng một bạn trai khác nhau. Nghĩ thế dì có thấy vui vẻ hơn chút nào chưa?”
 
Khóe miệng Khương Lệ cong lên, sau đó vội vàng mím môi lại: “Được rồi, đừng có nói mấy câu như vậy nữa. Lát nữa bố con gọi về thì nhớ mà nhận đấy.”
 
Sau đó bước chân nhẹ nhàng đi lên lầu hai, có lẽ là về phòng ngủ rồi, dù gì thì trong mơ thì cái gì chẳng có.
 
“Tâm trạng của mẹ hình như đã tốt hơn rồi á?” Đổng Duyệt khẽ nói.
 
Liễu Mộc Mộc “Ừm” một tiếng: “Em phải hiểu hôn nhân là nấm mồ tình yêu. Còn chồng chính là người tranh giành cái hố ngủ của em đấy, mà em còn chẳng thể đạp người ta ra ngoài được.
 
Thế em thấy một mình em ngủ một hố thì dễ chịu hay hai người ngủ chung một hố thì dễ chịu?”
 
Đổng Duyệt suy nghĩ một lát: “Một người.”
 
“Sai.” Liễu Mộc Mộc lắc lư ngón tay, “Một người hay hai người không quan trọng, mà quan trọng là lúc em không vui, có thể đáp người ta ra khỏi hố được hay không. Đây cũng là điểm khác biệt giữa chồng và bạn trai đó.”
 
Đổng Duyệt hiểu sơ sơ.
 
Khác nhau ở chỗ, một người thì có thể ngủ xong kéo quần chạy, còn một người thì mình phải chịu trách nhiệm. Hèn gì mẹ cô ấy mới nghe chị nói thế đã vui vẻ rồi.
 
Hơn mười giờ đêm, Đổng Chính Hào gọi điện tới. Chờ điện thoại reo vài tiếng, Liễu Mộc Mộc mới nối máy.
 
“Sao lâu vậy mới nghe máy?” Đổng Chính Hào không vui.
 
“Ăn khuya, xem ti vi, chơi. Bố chọn đại một lý do đi.”
 
Dù sao cũng không có lý do cô đang nhớ ông bố già, người đang phải bỏ nhà ra đi để bảo vệ mạng sống bé con.
 
“…” Đổng Chính Hào không tự chuốc nhục vào thân nữa, hơi kích động nói, “Vết thương trên người bố nhạt đi rồi, không chảy máu nữa. Hóa ra cách này có hiệu quả thật!”
 
Từ lúc lên tàu cao tốc rời khỏi Khánh Thành, vết thương kỳ lạ trên cổ ông dần khép lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được. Nếu không phải ông tận mắt nhìn thấy thì cũng chẳng tin nổi.
 
Lần này ông tin rồi, hóa ra trên đời có tồn tại những thứ phi khoa học thật, và cô con gái mỗi ngày xóc đồng xu cùng ông không phải lừa đảo.
 
“À.” Phản ứng của Liễu Mộc Mộc rất bình thản.
 
“Khi nào thì bố về nhà được?” Đổng Chính Hào mong chờ hỏi.
 
“Về nhà? Bố nói ngày tháng năm sinh của mình cho người ta biết, chẳng khác nào cho người ta chìa khóa vào nhà mình. Thật sự nghĩ mình rời nhà hai ngày là xong chuyện hả?” Liễu Mộc Mộc thật sự rất muốn cười ông quá ngây thơ.
 
Muốn dùng mấy chiêu đặc biệt để hại người thì cần phải có vài yếu tố cơ bản, ngày tháng năm sinh là điều kiện thường gặp nhất. Ngoài ra còn có máu, tóc, móng tay.
 

Trùng hợp là mấy ngày trước, Đổng Chính Hào tự mình khai bát tự cho người khác, không phải cô đa nghi đâu.
 
“Ngày tháng năm sinh?” Đổng Chính Hào giật mình, lập tức nhớ lại, “Là tên khốn kiếp Chiêm Hoành Nghiệp kia muốn hại bố?”
 
“Con không chắc đâu nha. Dù sao hôm đó cũng không phải chỉ có mỗi ông ta ở đó.” Liễu Mộc Mộc cũng khá khó xử, nếu Đổng Chính Hào rời đi lâu quá thì cô cũng chịu ảnh hưởng. Lúc trước cô chưa gặp trường hợp này, ông nội cũng không nói cô biết phải xử lý kiểu gì.
 
Mặc dù cô nghĩ tới việc báo cảnh sát trước tiên, nhưng chuyện này đâu nằm trong phạm vi xử lý của các chú cảnh sát đâu chứ.
 
“Chẳng lẽ bố cứ phải lang thang bên ngoài suốt?” Đổng Chính Hào cảm thấy rất tủi thân.
 
“Nếu như bố có cách lấy được ngày tháng năm sinh của ông ta thì có lẽ…”
 
“Con có thể trả thù ngược lại giúp bố?”
 
Liễu Mộc Mộc tức giận: “Đừng có mơ. Cùng lắm thì con chỉ có thể xem giúp bố khi nào ông ta gặp vận xui, để bố tranh thủ về nhà thôi.”
 
“Bố sẽ cố gắng nghe ngóng xem. Nhưng ông ta đã dùng tới cách này hại người thì hẳn là sẽ có phòng bị.” Đổng Chính Hào hơi do dự rồi hỏi lại, “Ông ta cũng biết bát tự của con, liệu có làm hại con không?”
 
Bây giờ nhớ lại ngày đó, ông bỗng thấy hối hận.
 
“Không đâu. Số mệnh con hung quá, nếu ông ta dám dùng bát tự của con để hại con thì chỉ đi đến một kết cục duy nhất là bị con khắc chết.” Liễu Mộc Mộc ngáp một cái, “Thôi không nói chuyện nữa, bái bai.”
 
Sau đó cô nhanh chóng cúp máy, đi ngủ sớm để xinh đẹp hơn.
 
Sáng hôm sau ngủ dậy, Liễu Mộc Mộc nhận được tin nhắn Chiêm ny gửi cô từ nửa đêm hôm qua.
 
Chiêm Ny: Sáng mai mình phải tới bệnh viện kiểm tra toàn thân. Đi một mình có hơi sợ, cậu có thể đi cùng mình không?
 
Liễu Mộc Mộc: Được. Cậu định đến bệnh viện nào? Chín giờ tụi mình gặp nhau ở ngoài cổng bệnh viện được không?
 
Năm phút sau, cuối cùng Chiêm Ny cũng trả lời.
 
Chiêm Ny: Bệnh viện tư Nhân Nguyên, đến lúc đó lại gặp.
 
Chín giờ, ánh mặt trời chói chang. Liễu Mộc Mộc đội mũ lưỡi trai đứng đợi Chiêm Ny bên đài phun nước ở lối vào của bệnh viện tư Nhân Nguyên.
 
Mãi tới chín giờ hai mươi phút, cô ta mới đến.
 
Sau khi xuống xe, Chiêm Ny vội chạy qua hướng cô: “Xin lỗi nha, mình phải đợi một lúc lâu mới bắt được xe.”
 
“Không sao.” Liễu Mộc Mộc không để ý chút chuyện này.
 
Hai người đi vào bệnh viện, Chiêm Ny dẫn cô lên văn phòng của phó viện trưởng ở lầu bảy. Vị phó viện trưởng đó gọi một nữ bác sĩ trẻ tuổi đến, dẫn Chiêm Ny đi kiểm tra toàn thân.
 
Đầu tiên là lấy máu. Chiêm Ny sợ máy nên siết chặt vạt áo Liễu Mộc Mộc không buông. Liễu Mộc Mộc bó tay, đành đứng bên cạnh cô ta.
 
Thấy y tá cầm mười ống nghiệm đựng máu xét nghiệm, Liễu Mộc Mộc mới hỏi một câu: “Cần xét nghiệm bao nhiêu thứ mà lấy nhiều máu như vậy?”
 
Y tá nâng mắt nhìn cô một cái, không đáp lời.
 
Chiêm Ny hạ giọng giải thích: “Bố mình bảo phải cố gắng kiểm tra thật kỹ cho mình, nên mới phải lấy nhiều máu như vậy.”
 
Nói thì nói vậy, thế nhưng Liễu Mộc Mộc phát hiện mỗi lần lấy máu, y tá đề lấy đầy ống nghiệm rồi mới đổi sang ống khác.

 
Tuy là cô ít khi tới bệnh viện, nhưng lúc trước khi lấy máu cũng đâu lấy nhiều như vậy đâu?
 
Liễu Mộc Mộc và Chiêm Ny không có chủ đề chung để nói chuyện. Sau một hồi im lặng, cô mới lên tiếng trước: “Sao tự dưng cậu lại quyết định đi kiểm tra cơ thể vậy?”
 
Chiêm Ny cười: “Là bố mình không yên tâm, sợ bệnh của mẹ lây cho mình nên bảo mình đi khám tổng quát toàn thân.”
 
Trước khi Đổng Chính Hào xảy ra chuyện, Liễu Mộc Mộc cũng không để ý chuyện của dì Trương lắm, chỉ thấy thương tiếc thôi.
 
Nhưng bây giờ thì cô lại nghĩ khác.
 
“Dượng Chiêm quan tâm cậu ghê.”
 
“Đúng vậy, ông ấy đối xử với mình tốt lắm. Còn sợ mẹ kế nhân lúc ông ấy không ở nhà mà bắt nạt mình nên đã mua một căn nhà trọ gần trường cho mình.”
 
Bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên điểm thi tốt nghiệp cấp ba của Chiêm Ny không cao bằng Liễu Mộc Mộc. Thế nhưng cô ta đoàn tụ với bố mình nên cuối cùng vẫn chọn đăng ký học đại học ở Khánh Thành, cách trường của Liễu Mộc Mộc không xa lắm.
 
“À, vậy thì tốt rồi.” Liễu Mộc Mộc đáp một câu nhạt nhẽo.
 
“Chú Đổng không cho cậu gì hết hả?”
 
“Không có.”
 
Ánh mắt Chiêm Ny nhìn cô thoáng chút đồng cảm.
 
“Phải rồi, mình vẫn luôn muốn hỏi cậu, dì Trương bị bệnh bao lâu cậu mới nói dượng Chiêm biết?”
 
“Cậu hỏi chuyện này làm gì?” Chiêm Ny nhớ tới lời Chiêm Hồi Thiên từng nói, lại nhớ tới chuyện Liễu Mộc Mộc bảo sẽ điều tra giúp mình, thế nhưng chẳng tra được gì, cho nên không muốn tiếp tục chủ đề này cho lắm.
 
Liễu Mộc Mộc nhìn là biết cô ta không tình nguyện nói nên giọng điệu uyển chuyển, khéo léo hơn: “Chỉ là thấy hơi đáng tiếc thôi. Nếu nói dượng Chiêm ngay từ đầu thì biết đâu có thể nhân lúc bệnh nhẹ mà đến bệnh viện ở thủ đô khám thử.”
 
Chiêm Ny nghe Liễu Mộc Mộc nói vậy, không vui vẻ mấy. Cô ta nói: “Hồi đó lúc mới bị bệnh, mẹ mình cũng có đi khám toàn thân rồi. Lúc đó không khám ra bệnh gì hết, cho nên bọn mình mới không quan tâm.
 
Với cả bố mình lúc nào cũng bận rộn, mình không muốn làm phiền ông ấy. Lúc đầu đến bệnh viện khám có sao đâu, một tháng sau bệnh tình của mẹ mình đột nhiên chuyển biến xấu, ai ngờ lại thành ra như vậy.”
 
Một tháng sau khi đến khám ở bệnh viện?
 
Liễu Mộc Mộc suy nghĩ, trước khi đến bệnh viện, dì Trương đã có triệu chứng rồi. Cứ cho là một tháng sau dì Trương mới tới bệnh viện đi, vậy thì khoảng cách từ lúc phát bệnh cho đến lúc Chiêm Hoành Nghiệp bị Chiêm Ny gọi tới là hai tháng.
 
Cô thật sự hơi tò mò, trong hai tháng này, Chiêm Hoành Nghiệp vẫn luôn ở yên ở Khánh Thành hay có đi nơi khác?
 
Dù sao thì có một vài bệnh chưa chắc là bệnh. Muốn làm một người tự dưng bị bệnh thì không thể hãm hại trong khi cách xa mấy tỉnh thành được.

 


Bình Luận (0)
Comment