Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 19


Lần đầu tiên trong đời phải vào phòng thẩm vấn lại là do tự gieo quẻ nhân duyên cho mình, kết quả bị bắt cục cảnh sát.
 
Nếu ông nội còn sống, chắc sẽ tức giận tới mức đoạn tuyệt quan hệ với cô quá.
 
Liễu Mộc Mộc vùi đầu vào tay, cảm thấy mình làm mất mặt giới bói toán rồi.
 
“Liễu Mộc Mộc, tốt nhất là em hãy thành thật trả lời câu hỏi của chúng tôi. Tại sao em lại lên tầng hai mươi ba cao ốc Tân Giang, lại còn ngồi đó một tiếng?” Phương Xuyên và một viên cảnh sát ngồi đối diện cô, biểu cảm nghiêm túc tra hỏi.
 
Từ nhỏ đến lớn ông nội luôn dạy cô không được nói dối. Liễu Mộc Mộc suy nghĩ rồi quyết định trả lời sự thật.
 
Mặc dù có thể cô sẽ bị chú cảnh sát coi như người thần kinh, nhưng cô đâu có truyền bá tư tưởng mê tín dị đoan cho người khác, cùng lắm là mình mình tin, không tới nỗi bị nhốt vào tù đâu nhỉ?
 
“Không giấu gì anh. Sáng sớm hôm nay em tự gieo cho mình một quẻ, gieo ra là em có thể gặp được bạn trai mình ở lầu hai mươi ba cao ốc Tân Giang, thế nên em mới tới sớm một tiếng.”
 
Liễu Mộc Mộc trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
 
Cô trả lời không dám giấu gì, nhưng lại khiến chú cảnh sát kinh ngạc.
 
Phương Xuyên còn chưa phản ứng gì, viên cảnh sát bên cạnh anh ấy đã đưa tay che miệng: “Phụt…”
 
Còn suy nghĩ của đội trưởng Phương trông cực kỳ bình tĩnh lúc này lại là, bạn trai mà cô gái này nói là ai, cố vấn Yến ấy hả???
 
Phương Xuyên ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn qua ống kính SLR trong phòng thẩm vấn. Không biết cố vấn Yến đang đứng ngoài đó sẽ có tâm trạng gì.
 
Một người bạn gái rơi từ trên trời xuống. Bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa?
 
“Em nghĩ chúng tôi sẽ tin câu trả lời của em à?”
 
“Chắc là… Có thể ạ? Em coi bói cũng chuẩn lắm đó, bố em còn tin nữa là.” Liễu Mộc Mộc không chắc lắm, nhưng thấy thái độ của chú cảnh sát đối diện như vậy, khiến cô cảm thấy mình cũng đáng tin lắm chứ.
 
“À, tên bố em là gì?” Phương Xuyên im lặng, phụ huynh kiểu gì thế này?
 
“Đổng Chính Hào.”
 
“…” Hạnh phúc đến quá bất ngờ.
 
Phương Xuyên thật sự không nhịn được cảm thán trong lòng, hai bố con này có duyên ghê, lại gặp được nhau ở đây vào hôm nay.
 
Anh ấy đặt bút xuống, đổi câu hỏi khác: “Em có quen biết người chết không?”
 
“Ai chết thế ạ?” Liễu Mộc Mộc bị hốt vào cục cảnh sát luôn, còn chưa thấy người chết là ai.
 
“Chiêm Hoành Nghiệp.”

 
Đáy mắt Liễu Mộc Mộc thoáng qua một tia kinh ngạc, Chiêm Hoành Nghiệp chết rồi à? Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô đó là có phải Đổng Chính Hào làm không thế?
 
Nhưng nghĩ lại thì bố ruột cô chắc chẳng có gan lấy mạng người ta đâu. Giết người phải đền mạng, ông vốn là người quý mạng mình hơn người khác nhiều, chắc chắn sẽ không làm chuyện lỗ nhiều hơn lời thế này.
 
“Có quen biết không?” Phương Xuyên hỏi lại lần nữa.
 
“Có quen. Ông ta là chồng của em gái vợ sau của bố em.”
 
“Lần cuối hai người gặp nhau là khi nào?”
 
“Vài ngày trước có gặp ở một nhà hàng tư nhân. Bố và mẹ kế em còn dẫn em đi ăn cùng ông ấy nữa.” Phương Xuyên hỏi gì thì Liễu Mộc Mộc đáp đó, chẳng có chút do dự nào.
 
“Lúc ăn có xảy ra mâu thuẫn gì không?”
 
Liễu Mộc mộc nhớ lại chuyện ngày hôm đó, nói với Phương Xuyên: “Em cảm thấy cũng không hẳn là mâu thuẫn, nhưng chẳng biết ông ta nghĩ sao nữa.”
 
Phương Xuyên nhíu mày: “Em kể chi tiết đi, hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
 
“Thật ra cũng chẳng có gì. Lúc ăn cơm, ông ta có dẫn theo một vị khách, bảo đó là một thầy bói cao tay. Ông thầy đó xem số mệnh cho em, nói số mệnh em không tốt, sẽ khắc người thân.”
 
Phương Xuyên ngồi thẳng, cảm thấy đây cũng có thể là động cơ.
 
Cho dù không ai tin mấy chuyện như xem số mệnh, coi bói này, nhưng khi nghe được thì cũng chẳng vui vẻ trong lòng đâu. Nếu người thân cô tin thì còn nghiêm trọng hơn, một trăm phần trăm là vị thầy bói cao tay mà Chiêm Hoành Nghiệp dẫn tới và Liễu Mộc Mộc sẽ kết thù. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Sau đó thì sao?” Ánh mắt Phương Xuyên sắc bén hơn, chờ Liễu Mộc Mộc nói tiếp.
 
“Sau đó em có hỏi ông thầy đó có lệnh bài gieo quẻ không, thầy ta không trả lời em.”
 
Sao không giống anh ấy nghĩ vậy? Còn nữa, lệnh bài gieo quẻ là cái gì?
 
Trong lúc Phương Xuyên đang nghi ngờ thì có người gõ cửa phòng thẩm vấn.
 
Anh ấy quay đầu lại, phát hiện là Yến Tu mở cửa bước vào.
 
Yến Tu nhìn qua Liễu Mộc Mộc, sau đó nói với Phương Xuyên: “Dẫn cô bé ra đi.”
 
Liễu Mộc Mộc được rời khỏi phòng thẩm vấn.
 
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Yến Tu quan sát kỹ cô: “Em là người gieo quẻ?”
 
“Đúng vậy, em thi đậu kỳ thi tốt nghiệp người gieo quẻ rồi á.” Liễu Mộc Mộc ưỡn ngực ngẩng đầu, cực kỳ tự hào.
 
Độ khó của bài thi trở thành người gieo quẻ không kém kỳ thi đại học chút nào đâu. Lúc đó ông nội còn bảo may là cô trẻ tuổi, nếu lớn hơn hai tuổi nữa thì không thi được đâu. Nếu vậy thật thì cô phải hoạt động mà không có giấy phép kinh doanh đó.
 
“Bằng chứng đâu?”
 
Cô kéo sợi dây đỏ đeo trên cổ lên, bên dưới sợi dây đó có treo một tấm bảng gỗ to bằng ngón tay. Mặt bảng gỗ là tên của Liễu Mộc Mộc, mặt sau có một con dấu.
 
Yến Tu hất cằm với Phương Xuyên: “Dùng kiếm thử xem.”
 
Phương Xuyên lấy bút máy từ trong túi ra, lưỡi dao trên tay anh ấy còn chưa chạm vào tấm bảng kia thì con dấu ở mặt sau tấm bảng đã đen lại, tay anh ấy không thể tiến về phía trước nữa.
 
“Chậc, cái này là pháp khí à?” Ít nhiều gì thì Phương Xuyên cũng có chút kiến thức, nhịn không được líu lưỡi.
 
Đây là một loại pháp khí phòng thân, sức mạnh không nhỏ. Xem ra cô gái này không có nói dối.
 
Liễu Mộc Mộc ngơ ngác, sao trong cục cảnh sát lại có người biết tới pháp khí chứ?
 
Cô nhịn không được mới hỏi: “Không phải mấy anh là cảnh sát hả?”
 
“Bọn anh là cảnh sát mà.” Phương Xuyên lấy giấy chứng nhận ra cho cô xem, “Thấy không, phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt, chuyên xử lý mấy vụ án liên quan tới huyền học đó.”
 
Liễu Mộc Mộc trợn mắt há miệng, không ngờ mấy vụ án này cũng có người xử lí, vậy mà lúc trước ông nội không nói cô. Nếu sớm biết như thế thì lúc phát hiện Chiêm Hoành Nghiệp có bất thường, cô đã báo cảnh sát luôn rồi, cần gì tốn công tốn sức cơ chứ.
 
Phương Xuyên tiếp tục nói chuyện với cô: “Nếu em coi bói chuẩn vậy thì sao không biết hôm nay sẽ có họa vào tù?”
 
Liễu Mộc Mộc duy trì hình tượng cao thâm, nghiêm túc nói: “Trình cao cỡ nào cũng sẽ mắc sai lầm thôi.”
 
Đương nhiên cô sẽ không nói người khác biết bình thường khi xem bói cô chỉ xem đúng một nửa thôi. Chứ nếu trình cao thật thì chắc chắn không bói sai, trừ phi hôm nay họ bói sai.
 
“Được, vậy em giỏi thế thì có thể xem cho anh một quẻ thử không?” Phương Xuyên chỉ chính mình.
 
Liễu Mộc Mộc lấy mấy đồng xu ông truyền con nối của mình ra, trịnh trọng giao lại vào tay Phương Xuyên: “Xóc đi.”
 
Phương Xuyên nhìn ba đồng năm mươi xu, cảm thấy thầy bói này đang nói đùa, nhưng vẫn nghe theo xóc một quẻ.
 
Liễu Mộc Mộc nhìn một lúc mới ngẩng đầu, nhìn Phương Xuyên với vẻ đồng cảm: “Chú cảnh sát, anh bị cắm sừng rồi!”
 
Phương Xuyên giật mình, sau đó phản ứng lại, không đúng, anh ấy còn chưa có bạn gái thì sao bị cắm sừng được?
 
Anh ấy cạn lời: “Vị thầy bói này, anh còn độc thân đó.”
 
Liễu Mộc Mộc: Chết rồi, nước đi này sai quá sai.

 
“Khụ, lâu lâu cũng phải sai một chút. Hôm nay trời xấu quá, không hợp coi bói đâu.” Thầy Liễu lấy đồng xu của mình lại, da mặt còn dày hơn Phương Xuyên.
 
Thấy hai người ầm ĩ xong, Yến Tu mới lạnh nhạt nói: “Em có thể đi rồi. Mấy ngày sắp tới không nên rời khỏi Khánh Thành, sẽ có lúc cảnh sát tới tìm em phối hợp điều tra.”
 
Liễu Mộc Mộc lấy lại tinh thần, có hơi thất vọng, vậy là để cô đi đấy à?
 
Cô cất đồng xu vào túi, bước từng bước nhỏ lại bên cạnh Yến Tu. Dưới ánh mắt kinh hoàng của Phương Xuyên, cô duỗi tay giơ điện thoại về phía anh: “Chú cảnh sát, kết bạn với em đi, lỡ có chuyện gì thì anh liên lạc em cũng tiện hơn.”
 
Mặc dù hôm nay xác định là không bắt được anh bạn trai mới ra lò này về tay đâu, nhưng ít nhất phải lấy được cách liên lạc của anh chứ.
 
Tình cảm mà, có thể từ từ gây dựng. Cô vẫn luôn rất vị tha với mấy anh chàng đẹp trai mà.
 
To gan!
 
Phương Xuyên thật sự cảm thấy cô gái này bạo quá, không sợ cố vấn Yến lật mặt xiên cô một cái à.
 
“Tôi không phải cảnh sát, chỉ là cố vấn của cảnh sát. Em có thể kết bạn với cậu ta.” Yến Tu không dao động vì chuyện này, nhưng cũng không có biểu cảm không vui.
 
Nói nghiêm túc thì anh có hơi bất đắc dĩ.
 
Việc coi bói tìm bạn trai đã khiến cố vấn Yến mở mang tầm mắt, đến giờ vẫn chưa tiêu hóa hết.
 
Liễu Mộc Mộc quay lại nhìn Phương Xuyên, sau đó không chút do dự quay ngoắt đi. Cô từ chối kết bạn với đàn ông mặt chữ điền.
 
Đội trưởng Phương: ??? Mặt chữ điền cũng bị kỳ thị à?
 
“Kết bạn đi mà, có khi em có thể cung cấp manh mối cho anh đó.”
 
Yến Tu vô cảm mời cô ra khỏi văn phòng.
 
Liễu Mộc Mộc đứng dưới tòa cao ốc cục cảnh sát, trong lòng cảm thán: Hầy… Đàn ông đúng là tàn nhẫn, lạnh lùng mà.
 
Nghi phạm duy nhất bị bắt đã được thả đi, Phương Xuyên ngồi trên ghế, vắt chéo chân nói với Yến Tu: “Cậu cứ thả cô bé đó đi vậy à? Cô bé đó là con gái Đổng Chính Hào đó. Hai bố con này một người thì thuê giang hồ đánh người, một người thì xuất hiện ở hiện trường vụ án, có trùng hợp quá không vậy.”
 
Mặc dù cô gái này thú vị thật, nhưng Phương Xuyên không hề quên thân phận của mình, vẫn hoài nghi cô như cũ.
 
“Lệnh bài gieo quẻ có thể chứng minh cô bé không nói dối. Còn về chuyện liệu việc này có liên quan tới cô bé hay không thì còn phải điều tra thêm.”
 
“Rốt cuộc thì lệnh bài gieo quẻ là gì?” Phương Xuyên tò mò hỏi.
 
“Là tiêu chuẩn chính thức mà toàn bộ giới huyền học đều thừa nhận. Mỗi năm chỉ có hai, ba tấm, cực kỳ hiếm hoi.”
 
“Cô bé đó mới hai mươi tuổi đã có lệnh bài rồi, vậy không phải có nghĩa là cô bé đó đỉnh lắm à?” Sau đó Phương Xuyên nhớ lại quẻ cô gieo ra khi nãy, mặt đen lại, “Lệnh bài của cô bé đó có phải đồ giả không vậy?”
 
Trình độ của Liễu Mộc Mộc thật sự khiến cho người khác nhịn không được mà nghi ngờ tính chân thực của tấm lệnh bài gieo quẻ kia. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Khóe môi Yến Tu nhếch lên tạo thành một đường cong. Con dấu bên trên lệnh bài gieo quẻ không thể làm giả được, chỉ không thể xác định cô nhận được nó bằng bản lĩnh của mình hay được một thầy bói cao tay nào khác cho thôi.
 
Trong giới huyền học đương nhiên cũng có trường hợp thầy truyền cho trò, bố truyền cho con rồi.
 
Mà chuyện cho con cháu trong nhà hưởng tí vinh dự cũng không phải hiếm lạ gì, chỉ cần không quá phận thì mọi người đều nhắm một mắt, mở một mắt cho qua. Nhưng thân phận phải đi đôi với thực lực, nếu thực lực không bằng thì cuối cùng cũng không thể tồn tại trong giới này được.
 
Bận rộn mãi tới trưa, đội trưởng Phương vì muốn cảm ơn cố vấn Yến đã giúp đỡ nên mời anh tới nhà ăn của cục cảnh sát.
 
Yến Tu chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy, dùng mười đồng* một bữa cơm để đuổi anh đi.
 
*Khoảng 35 nghìn VND.
 
Hai người bưng thức ăn tìm một chỗ ngồi xuống. Phương Xuyên lấy điện thoại ra theo thói quen, nhấn vào game mô phỏng cuộc sống mà dạo này mình đang chơi.
 
Mặc dù ngoài đời anh ấy là chó độc thân, nhưng trong game lại có bạn gái.
 
Hai hôm trước bà chủ quán rượu xinh đẹp nhất trò chơi vừa tỏ tình anh ấy. Anh ấy mới xây phòng tân hôn xong, định để cả hai dọn về ở chung.
 
Nhưng sau khi nhấn mở game, Phương Xuyên trợn tròn hai mắt, hệ thống gửi một phong thư cho anh ấy, nói bạn gái NPC* của anh ấy viết thư chia tay gửi mình.
 
Tổng kết lại chính là: Nàng ta đã hẹn hò cùng ông chủ khách sạn bên cạnh cũng là NPC*, hai người không có tương lai đâu, hẹn gặp lại!
 
*NPC (Non-player character): là các nhân vật trong game do máy tính điều khiển, không phải do người chơi điều khiển.
 
Phương Xuyên còn chưa thôi đau đớn khi bị NPC cắm sừng thì bỗng nhớ tới quẻ bói mà Liễu Mộc Mộc gieo cho mình.
 
Anh ấy đưa điện thoại tới trước mặt Yến Tu, hạ giọng nói: “Cậu xem đi này.”
 
Ngón tay Yến Tu nhấn lên màn hình vài cái, đọc hết lá thư, không khỏi nhíu mày.
 
“Mấy người trong giới huyền học các cậu đều đáng sợ vậy hả? Ngay cả chuyện NPC trong game cướp bạn gái của tôi mà còn biết được luôn? Vượt ngoài tầm hiểu biết của con người rồi! Hoàn toàn không logic chút nào hết á.”
 
Lúc trước anh ấy còn nghĩ Liễu Mộc Mộc chẳng có tài cán gì, bây giờ linh nghiệm thật thì cả người nổi hết da gà.
 
Lúc anh ấy tập huấn ở thủ đô cũng không phải chưa từng gặp mấy thầy bói cao tay. Dù sao cũng tham gia xử lý các vụ án đặc biệt, bước đầu tiên phải sàng lọc ngày tháng năm sinh và mệnh số của họ. Nếu số mệnh yếu ớt không tốt thì tỉ lệ tử vong cao hơn nhiều.
 
Mấy thầy bói đó đều rất giỏi, chỉ cần nhìn tướng mạo mỗi người là có thể nói đại khái những gì người đó từng trải qua. Nhưng anh ấy vẫn cảm thấy cô gái kia còn đáng sợ hơn một chút.

 
Yến Tu im lặng một chút rồi đẩy điện thoại lại: “Hẹn hò với NPC mà còn bị cắm sừng, chuyện này cũng phi logic lắm.”
 
Phương Xuyên: …
 
Được rồi, là do anh ấy tự rước nhục vào thân.
 
Xế chiều hôm đó, Khương Giai nhận được tin nhắn bảo bà ta tới cục cảnh sát nhận thi thể.
 
Cả người Khương Giai ngây ra, thậm chí bà ta còn không biết mình tới cục cảnh sát thế nào.
 
Cô con gái kế bình thường quan hệ với bà ta rất xa lạ cũng tới. Chiêm Ny đi theo Chiêm Hồi Thiên, một tay kéo ống tay áo anh ta. Chiêm Hồi Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua, nhưng không hất ra.
 
Lúc đầu nghĩ Chiêm Ny còn nhỏ nên Chiêm Hồi Thiên không định để cô ta nhìn thấy thi thể, nhưng Chiêm Ny tự từ chối ý tốt của anh trai.
 
Cô ta nhìn thấy thi thể đã được pháp y khâu lại của bố mình. Dù bị đứt thành nhiều phần nhưng cô ta vẫn có thể nhìn ra cơ thể ban đầu của ông ta.
 
Ngày hôm qua, khi biết được bố mình muốn mạng của mình, cô ta còn cảm thấy phẫn nộ. Nhưng hôm nay bố cô ta chết rồi, lại còn chết thê thảm như vậy. Oán hận ban đầu hóa thành cơn bàng hoàng về tương lai.
 
Chiêm Ny run rẩy, vô thức nghĩ tới chiếc bình kia. Cái chết của bố có phải… Có liên quan tới nó không?
 
Chỉ mới nhìn thấy thi thể, Khương Giai đã hôn mê bất tỉnh. Sau khi được pháp y của cục cảnh sát cứu chữa, bà ta mau chóng tỉnh lại, nhưng tỉnh lại rồi thì cả người lại mất hết tinh thần.
 
Trông thì cứ như bi thương, tuyệt vọng khi chồng mình chết.
 
Chiêm Hồi Thiên nhìn hai nữ cảnh sát đang an ủi Khương Giai, cười khẩy một tiếng.
 
“Anh ơi, giờ phải làm sao bây giờ?” Chiêm Ny bất an hỏi Chiêm Hồi Thiên.
 
“Nên làm gì thì làm đó. Bố đã để lại di chúc từ lâu rồi.” Giọng điệu của Chiêm Hồi Thiên rất lạnh nhạt.
 
Chiêm Ny không hiểu lắm nhìn anh ta.
 
Chiêm Hồi Thiên vỗ vai cô ta, nói một câu đầy sâu xa: “Em là người thân ruột thịt duy nhất của anh, cho dù không có bố thì anh cũng sẽ nuôi em.”
 
Ba người họ ở lại cục cảnh sát tới hơn chín giờ. Bởi vì vụ án còn chưa khép lại nên họ không thể nhận thi thể về, chỉ trả lời vài câu hỏi của cảnh sát rồi về nhà với cơn mệt mỏi đeo bám.
 
Ba người không ai định nói chuyện, về là vào phòng mình đi ngủ ngay.
 
Nếu nói trước đó Chiêm Ny còn không hiểu ý Chiêm Hồi Thiên thì sáng sớm hôm sau, luật sư của Chiêm Hoành Nghiệp đã mang di chúc ông ta để lại tới nhà họ Chiêm, lúc này cô ta cũng hiểu ra ẩn ý trong lời anh mình nói lúc ở cục cảnh sát.
 
Chiêm Hoành Nghiệp để lại toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa bản thân và cổ phần của công ty cho con trai trưởng Chiêm Hồi Thiên.
 
Còn Khương Giai, ngoại trừ vài tòa nhà bất động sản ra thì chẳng có gì cả.
 
Lúc bà ta kết hôn với Chiêm Hoành Nghiệp, ông ta đã rất thành công, đương nhiên có ký hợp đồng hôn nhân.
 
Khi đó Khương Giai cứ nghĩ tình cảm bọn họ rất tốt, ít nhiều gì ông ta cũng sẽ nhớ tới tình cảm vợ chồng bọn họ. Nhưng tới hôm nay bà ta mới biết, tình cảm chó má gì chứ, ngay cả một cắc tiền cũng chẳng thèm cho bà ta.
 
Còn Chiêm Ny là con gái sau này mới nhận về nên cũng không được nhận chút tài sản nào.
 
Rất có thể di chúc này được viết trước khi cô ta trở về cho nên chưa kịp đổi lại, mà người thì qua đời luôn rồi.
 
Đương nhiên Khương Giai không đồng ý bản di chúc này. Bà ta kết hôn với Chiêm Hoành Nghiệp năm năm, cưới ông ta vào lúc bản thân trẻ tuổi, xinh đẹp nhất. Ông ta chết rồi, bản thân lại chẳng nhận được gì, đang đùa bà ta đấy à!
 
Luật sư còn chưa đi, Khương Giai đã làm ầm làm ĩ.
 
Bà ta chỉ tay vào Chiêm Hồi Thiên nói: “Tao cho mày biết, tao sẽ không chấp nhận bản di chúc này.”
 
“Còn mày nữa.” Bà ta lại quay qua chỉ vào vị luật sư trung niên đứng một bên, “Chắc chắn là Chiêm Hồi Thiên mua chuộc mày từ sớm rồi, bản di chúc này là giả.”
 
Luật sư vô cảm đáp: “Bà Khương, bản di chúc này đã được công chứng và có hiệu lực pháp luật. Nếu bà không chấp nhận thì có thể ra tòa khởi kiện. Nhưng nếu bà Khương còn tiếp tục nói xấu đạo đức nghề nghiệp của tôi thì thật sự xin lỗi, chúng ta gặp nhau ở tòa án.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Ra tòa thì ra tòa. Mày nghĩ tao sợ mày chắc.” Rõ ràng khí thế Khương Giai kém hơn. Bà ta ngẩng đầu, nói với luật sư, “Lão Chiêm bị người ta hại chết, còn chưa bắt được hung thủ, ai mà biết được liệu có phải các người vì muốn tài sản của ông ấy mà hại chết ông ấy không.”
 
Chiêm Hồi Thiên tức giận đến mức tái mặt đi, lạnh lùng nói: “Dì Khương, có những lời không thể nói lung tung, nếu không đừng trách con không nể mặt bố mình. Còn nữa, mong rằng dì sẽ dọn khỏi nơi này trước khi trời tối. Theo như di chúc bố con để lại, căn biệt thự này sẽ do con thừa kế.”
 
Cứ như vậy, Khương Giai bị đuổi ra khỏi cửa.

 


Bình Luận (0)
Comment