Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 25


Mười giờ sáng, công ty mở cuộc họp, Chiêm Hồi Thiên ngồi vào vị trí lúc trước thuộc về bố mình.
 
Nhiệt độ điều hòa trong phòng họp hình như quá thấp nên anh ta thấy lạnh.
 
Anh ta kéo cà vạt, đang định nói chuyện thì lại phát hiện tất cả nhân viên đều nhìn mình bằng ánh mắt hoảng sợ.
 
Anh ta cúi đầu nhìn mình, phát hiện vết máu chảy thấm qua âu phục.
 
Vết máu trên cổ là sâu nhất, khiến anh ta không nói nên lời.
 
Chiêm Hồi Thiên che cổ đi, hai mắt mở to, tựa như còn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
 
Có người hét chói tai rồi mở cửa chạy ra ngoài, cũng có người chạy lại có vẻ định giúp đỡ, còn có người đang gọi xe cấp cứu.
 
Trước mắt Chiêm Hồi Thiên hóa thành màu đen, chỉ còn thính giác hoạt động giúp anh ta nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh.
 
Ngay lúc này, có một nhóm người khác tiến vào phòng. Người đi đầu hét lớn một tiếng với những người xung quanh Chiêm Hồi Thiên: “Cảnh sát phá án, ra ngoài hết.”
 
Mấy người đó do dự rời đi, có ai muốn ở lại thì đều bị cảnh sát đằng sau ngăn lại hết. Sau khi nhân viên rời khỏi phòng họp hết, Phương Xuyên mới đi lại kiểm tra tình hình của Chiêm Hồi Thiên, sau đó trầm giọng nói với Yến Tu sau lưng mình: “Cậu ta cũng bị nguyền rủa rồi, rốt cuộc là sao?”
 
Bọn họ chỉ mới đưa Chiêm Hồi Thiên vào danh sách nghi phạm sát hại Chiêm Hoành Nghiệp, vậy mà giờ anh ta cũng suýt chết vì lý do tương tự là bị nguyền rủa.
 
May mà họ tới kịp, nếu chậm trễ chút nữa thì anh ta chết thật rồi.
 
Yến Tu nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Chiêm Hồi Thiên. Anh lấy một chiếc bút máy mới tinh trong túi áo ra, dùng mũi kiếm giấu trong bút khẽ vạch một vết trên ngón tay khiến máu chảy ra.
 
Anh điểm ngón trỏ vào giữa trán Chiêm Hồi Thiên, sau đó vẽ một đồ án phù chú bằng máu cực nhanh, hoa văn phức tạp cứ như che khuất cả mắt anh ta.

 
Theo chữ “Dừng” trầm thấp, anh cũng vẽ ra nét vẽ cuối cùng. Vết thương trên người Chiêm Hồi Thiên rơi vào trạng thái trì trệ kỳ lạ.
 
Miệng vết thương không khép lại, nhưng cũng không mở rộng nữa, đã dừng chảy máu.
 
Yến Tu thu tay lại, Phương Xuyên vội đưa một miếng dán cá nhân hình con thỏ qua.
 
Cái này là anh ấy lấy từ chỗ cháu gái nhỏ của mình, trông cũng xinh mà ha.
 
Yến Tu nhíu mày nhìn một lúc, cuối cùng vẫn xé ra dán vào.
 
“Rốt cuộc là cậu ta bị sao vậy? Chẳng lẽ chúng ta tìm sai hung thủ rồi? Không phải chứ, bên phía trụ sở chính cũng gửi thông báo định tội cho cậu ta rồi mà.”
 
Bằng chứng bình thường không thể chứng minh cái chết của Chiêm Hoành Nghiệp có liên quan tới Chiếm Hồi Thiên, cho nên Phương Xuyên đã báo cáo lên trên, nhờ trụ sở chính trợ giúp.
 
Bởi vì chỉ có ngày sinh không có giờ sinh, muốn cho ra kết quả chuẩn xác thì phải tốn thời gian dài hơn. Mấy ngày nay họ đều chờ hồi âm của trụ sở chính.
 
Kết quả đúng như họ đoán. Thế nhưng vì sao bây giờ Chiêm Hồi Thiên cũng trúng chiêu vậy?
 
Đột nhiên Yến Tu hỏi: “Em gái Chiêm Hồi Thiên đâu?”
 
Phương Xuyên thoáng run rẩy, ngay lập tức đi dặn dò cấp dưới: “Thông báo xuống dưới việc bắt giữ Chiêm Ny. Bắt được lập tức đưa về cục cảnh sát.”
 
“Vâng,” Hai viên cảnh sát nhận lệnh, nhanh chóng rời đi.
 
“Phong thủy nhà họ Chiêm có phải có vấn đề không vậy? Sao cả nhà ai cũng như hóa điên thế?” Phương Xuyên không nhịn được nói. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Yến Tu không nhận xét gì.
 
Chiêm Ny ôm bình hoa đi qua vài con phố, sau đó tới được một chung cư cũ kỹ.
 
Chung cư này chỉ có bảy tầng, tầng cao nhất là sân thượng. Không biết ai phơi rất nhiều quần áo ướt trên đó. Lúc cô ta đi lên sân thượng, không gặp ai cản lại cả.
 
Cô ta lấy dao nhỏ cắt tay mình, bôi máu lên chiếc bình, sau đó đốt cháy tờ giấy có viết ngày tháng năm sinh của Chiêm Hồi Thiên, ném vào trong bình.
 
Ngọn lửa trong bình chuyển từ màu vàng sang màu đen, cháy một lúc lâu mới từ từ tắt ngúm.
 
Vết thương trên tay đã không chảy máu nữa, nhưng cô cứ như không biết đau, tay giơ bình hoa, ném từ trên lầu xuống.
 
Dưới lầu vang lên tiếng bình hoa bể tan tành, còn có tiếng mắng chửi liên tiếp, nhưng Chiêm Ny không thèm để ý.
 
Sau đó nữa, cô ta đứng mép sân thượng, chăm chú nhìn xuống dưới. Chỉ cần bước một bước nữa thôi thì cô ta sẽ rơi xuống. Trong đầu như có âm thanh thôi thúc cô ta hãy nhảy đi.
 
Thế nhưng mãi mà cô ta chẳng thể bước một bước cuối ấy.
 
Trước khi nhảy xuống, cô ta muốn gọi điện, nhưng gọi ai đây?
 
Lần thứ hai Liễu Mộc Mộc nhận được cuộc gọi từ Chiêm Ny, cô chờ rất lâu nhưng chẳng nghe thấy âm thanh gì.
 
Cô đành phải lên tiếng trước: “Chiêm Ny, có chuyện gì không?”
 
Lúc nãy đã bất ngờ gọi một cuộc, giờ lại gọi thêm một cuộc gọi kỳ lạ nữa.
 
“Cậu biết gì không? Mình vẫn luôn rất ghét cậu.” Bỗng nhiên Chiêm Ny nói.

 
Liễu Mộc Mộc nhíu mày, chuyện gì đây?
 
“Vì sao cậu không giúp mình? Không phải cậu muốn tiền à? Giờ mình có rất nhiều tiền.”
 
Liễu Mộc Mộc biết chắc có bất thường gì đó. Cô ném đồng xu trong tay ra, tay đè lên mặt đồng xu. Sau khi nhắm mắt, một cảnh tượng hiện lên trong bóng tối.
 
Cô cầm điện thoại chạy ra cửa. Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Đổng Duyệt đang ngồi trong phòng khách, thế là lại chạy xuống lầu, chỉ vào điện thoại đặt trên bàn, ý muốn bảo cô ấy mở khóa.
 
Đổng Duyệt ngơ ngác mở khóa điện thoại rồi đưa cho Liễu Mộc Mộc.
 
Nhìn số giờ hiển thị trên màn hình, Liễu Mộc Mộc tiếp tục nói chuyện với Chiêm Ny ở đầu dây bên kia.
 
Cô nói: “Mình không giúp cậu là vì có nguyên nhân, không chỉ vì tiền.”
 
Nhưng Chiêm Ny vốn chẳng thèm nghe cô nói, cứ độc thoại một mình: “Bây giờ mình không cần cậu giúp nữa rồi. Bố mình đã chết, anh mình cũng đã chết. Tài sản họ để lại đều sẽ thuộc về mình. Mình biết cậu ghen tỵ với mình.”
 
“Đúng vậy, đương nhiên là mình ghen tỵ với cậu.”
 
Một phút trôi qua, Liễu Mộc Mộc hỏi lại: “Cậu biết vì sao không?”
 
“Bởi vì mình luôn giỏi giang hơn cậu.” Giọng nói Chiêm Ny rất chói tai.
 
“Đúng vậy, cậu rất giỏi. Lúc trước khi coi bói cho cậu, thật ra có vài điều mình không nói cậu biết.”
 
Thời gian trôi qua chậm rãi khiến Liễu Mộc Mộc bực bội, chỉ hận không thể đẩy nhanh thời gian qua bốn phút sau.
 
“Cậu coi ra cái gì?” Có vẻ Chiêm Ny đã bị hấp dẫn, lòng hiếu kỳ vượt qua cả xúc động muốn nhảy lầu.
 
“Mình coi được số mệnh của cậu nhiều tiền nhiều phú, cho nên mới không nói cậu biết, còn có…”
 
Hai người nói đông nói tây cả năm phút. Chiêm Ny vẫn đứng ở đó, Liễu Mộc Mộc đã hấp dẫn mọi sự chú ý của cô ta. Nghe cô nói về tương lai huy hoàng của mình, thế nhưng hiện tại mình chỉ là một hạt cát bé nhỏ, cô ta không để ý đến người mới lên lầu phía sau.
 
“Ba, hai, một!”
 
Theo tiếng đếm ngược trong lòng Liễu Mộc Mộc, đầu kia điện thoại đột nhiên vang lên tiếng “Ầm”, cứ như có thứ gì đó đập mạnh xuống đất, sau đó cuộc gọi bị ngắt.
 
Mấy chuyện khác thì không biết thế nào, nhưng có thể xác định là Chiêm Ny được cứu rồi.
 
Bây giờ chắc là cô nên báo cảnh sát giúp cô ta nhỉ?
 
Lúc gọi điện báo cảnh sát, cô còn tiện tay gieo cho mình một quẻ, là quẻ đại hung. Rõ ràng cô mới làm chuyện tốt mà, Liễu Mộc Mộc không cam lòng.
 
Lúc mười giờ hai mươi phút, Phương Xuyên nhận được tin tức của Chiêm Ny. Cô ta không ở nhà họ Chiêm mà đang ở trong bệnh viện.
 
Lúc bọn họ đến bệnh viện thì Chiêm Ny đang ở trong phòng cấp cứu. Bên ngoài phòng cấp cứu có một bác gái trung niên đang mắng chửi người khác luôn miệng, nước bọt văng đầy trời, cứ như muốn dìm Chiêm Ny chết đuối luôn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Lời mắng chửi của bác ta thật sự rất khó nghe. Phương Xuyên bất đắc dĩ đành tiến lên cắt ngang bác ta.
 
“Xin chào, tôi là cảnh sát, là bác báo cảnh sát ư?”
 
Cuối cùng bác gái cũng im lặng. Tuy đã cầm giấy chứng nhận Phương Xuyên đưa để xác nhận rồi nhưng bác ta vẫn nửa tin nửa ngờ: “Cậu là cảnh sát thật à?”
 
“Đúng vậy, có thể cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra được không?”

 
Vừa nhắc tới chuyện này, bác gái đã hào hứng, chế độ máy hát bật lên: “Nói có tức hay không chứ. Chúng tôi đang chơi mạt chược dưới lầu vui vẻ thì cô gái đó tự dưng ném bình hoa xuống mái nhà tụi tôi, suýt nữa là hù chết tôi luôn rồi. May là không ai bị ném trúng, nếu không thì có người chết rồi đấy.”
 
Bác gái chỉ nghĩ thôi mà sợ thay.
 
“Sau đó thì sao?”
 
“Sau đó tôi phát hiện cô gái đó còn đứng trên mái nhà, chẳng biết lén lên đó từ lúc nào, đáng sợ chết đi được.” Bác gái vỗ ngực, “Tôi mới nhân lúc đó báo cảnh sát, nhưng lại sợ cảnh sát chưa tới thì người đã nhảy mất rồi.
 
Bây giờ thuê nhà có dễ gì đâu. Nếu có người chết thì cả chung cư của tôi sẽ có ma, tới lúc đó chắc chắn phải giảm tiền nhà xuống. Cho nên tôi mới chạy lên, nhân lúc cô gái đó không chú ý, dùng dây móc quần áo đẩy cô ta xuống.”
 
Nói rồi bác ta còn nhấn mạnh: “Anh cảnh sát. Lúc đó tôi thật sự chỉ muốn cứu cô gái đó thôi, ai ngờ lúc cô ta ngã xuống thì đập gáy xuống đất đâu chứ.”
 
Phương Xuyên im lặng nửa ngày. Bác gái này cứu được người, đúng là đáng khen lắm, nhưng lý do của bác ta đúng là một lời khó nói hết, để cứu giá thuê phòng à?
 
Thói đời mà, ngay cả một bác gái cũng liều mạng như vậy để mưu sinh.
 
Bác gái lén nhìn sắc mặt anh ấy, hỏi: “Anh cảnh sát, tôi có bị truy cứu trách nhiệm hình sự không vậy?”
 
“Bác yên tâm, chuyện này coi như bác đã làm được một chuyện tốt.”
 
Phương Xuyên an ủi một câu rồi lại đón tiếp bác sĩ mới đi ra.
 
Anh ấy hỏi thăm tình hình Chiêm Ny. Bác sĩ nói rằng không nghiêm trọng, chỉ là chấn động não bình thường thôi.
 
Nhưng sau khi kiểm tra thì họ phát hiện trong sóng não của cô ta có bất thường, tới giờ vẫn chưa tìm được nguyên nhân, sợ rằng sẽ không tỉnh lại trong một thời gian ngắn.
 
Sau đó bác sĩ đưa anh ấy một túi đồ, đây là đồ của Chiêm Ny khi tới bệnh viện. Trong số đồ đó có cả điện thoại của cô ta.
 
Phương Xuyên giao lại đồ cho cảnh sát, để họ mang về kiểm tra. Sau đó để lại hai viên cảnh sát canh giữ bên ngoài phòng bệnh, chờ cô ta tỉnh lại để lấy khẩu cung.
 
Mười một giờ trưa, ga đường sắt cao tốc Khánh Thành chật kín người. Bên trong phòng đợi, tất cả chỗ ngồi từng dãy đều đã có người ngồi.
 
Trong một góc, thầy Ninh để hành lý của mình dưới chân, thầy ta nhắn một tin nhắn vào điện thoại: Dụng cụ làm phép đã bị hủy, cả nhà họ Chiêm bị loại bỏ, có thể bắt đầu thu lưới.
 
Mười mấy giây sau, có một tin nhắn đáp lại: Làm rất tốt, có thể về rồi, thuận buồm xuôi gió.
 
Sau khi đọc được tin nhắn, khuôn mặt thầy Ninh lộ ra một nụ cười. Thầy ta lấy sim điện thoại, bẻ gãy rồi ném vào bồn cầu trong nhà vệ sinh bên cạnh để tiêu hủy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Tiếng nước xả vang lên, không một ai có thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
 
Nhiệm vụ đã kết thúc, chuyến xe rời khỏi Khánh Thành sẽ bắt đầu vào lúc mười hai giờ năm phút.

 


Bình Luận (0)
Comment