Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 36


Buổi tối trước khi ngủ, Tiết Lam lại gửi một tin nhắn cho Từ An Trạch. Nhưng mãi tới khi cô nàng ngủ rồi vẫn chẳng nhận được tin nhắn trả lời.
 
Lúc này Từ An Trạch đang canh phòng bệnh của Trác Nhiễm, màn hình điện thoại nhảy ra thông báo tin nhắn Tiết Lam gửi, nhưng anh ta không có tâm trạng ấn xem.
 
Trác Nhiễm đột nhiên ho ra máu rồi hôn mê, được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện. Kết quả khám còn chưa có nhưng Từ An Trạch đã đoán được đại khái rồi.
 
Tất nhiên là y hệt trước đây, không tìm ra nguyên nhân bệnh tình, nhưng cơ thể lại yếu ớt như thủy tinh.
 
Thật ra anh ta biết nguyên nhân Trác Nhiễm bị vậy, chẳng phải bệnh tình đau nhức gì đâu, mà là trúng cổ trùng.
 
Loại cổ trùng bên trong người cô ta rất hiếm, cách nuôi dưỡng cũng khác hẳn các loại cổ trùng bình thường. Năm đó khó khăn lắm nhà họ Từ mới có được, sau đó đưa cho nhà họ Trác.
 
Thế nhưng lúc đó Trác Nhiễm lại nhân cơ hội không có người lớn ở đó mà lén mở bình chứa cổ trùng ra, thế là con trùng ngửi thấy mùi máu rồi chui vào người cô ta.
 
Quan hệ nhà họ Trác rộng rãi như vậy nhưng vẫn không tìm được cách giải cổ trùng, chỉ đành để Từ An Trạch mà nhà họ Từ đưa tới, dùng máu của anh ta để áp chế đa số hoạt động của cổ trùng. Mãi cho đến mấy năm gần đây, không biết bọn họ tìm được cách tráo mệnh từ đâu.
 
Cổ trùng sẽ không gây ra tổn thương quá lớn cho người mình ký sinh, nhưng cũng sẽ không để người bị ký sinh sống thoải mái. Nó sẽ lặp đi lặp lại tra tấn trong cơ thể người bị ký sinh.
 
Tấm bùa tráo mệnh kia có thể mang mọi đau đớn mà người bị ký sinh chịu đựng chuyển dời qua người bị tráo mệnh, để người khác nhận lấy thay cô ta.
 
Bây giờ phản ứng của Trác Nhiễm mạnh mẽ như vậy, chắc là bùa tráo mệnh đã bị hủy rồi.
 
Từ An Trạch nhìn avatar của Tiết Lam trên màn hình điện thoại, không nhịn được mà nghĩ, rốt cuộc là do ngoài ý muốn hay cô nàng đã phát hiện chuyện gì?
 
Lúc anh ta còn đang suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên.

 
Sau khi nhìn rõ tên người gọi, anh ta mím chặt môi, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, đi tới chỗ thang bộ rồi mới nhận máy.
 
Là mẹ của Trác Nhiễm gọi tới. Giọng điệu bà ta vội vã, không chút khách sáo: “Tiểu Trạch, rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải đã bảo cháu chăm sóc Nhiễm Nhiễm cho tốt à? Vì sao vừa xuống máy bay, con bé đã phải tới bệnh viện ngay?”
 
“Dì Lâm, thật sự xin lỗi, cháu…”
 
“Dì không muốn nghe con xin lỗi.” Giọng nói Lâm Thu trở nên bén nhọn, “Không phải đã có bùa tráo mệnh rồi à? Bên phía cô bạn gái cháu thế nào?”
 
Từ An Trạch thoáng do dự, sau đó thành thật trả lời: “Bên cô ấy vẫn bình thường. Cháu và Trác Nhiễm đều cảm thấy có lẽ cô ấy bất cẩn làm hư bùa tráo mệnh rồi.”
 
“Hư?” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng thở dồn dập đầy phẫn nộ, “Chú dì nể mặt Nhiễm Nhiễm mới cho cháu hẹn hò cùng cô gái đó. Vậy mà chỉ có một đứa, cháu cũng không trông coi cho tốt được? Bùa tráo mệnh là thứ quan trọng như vậy mà nói hư là hư. Nếu Nhiễm Nhiễm xảy ra chuyện gì, đừng hòng đứa nào sống tốt được!”
 
Từ An Trạch mở to miệng, đang định giải thích, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói gì, chỉ có thể im lặng nghe người phụ nữ ở đầu dây điện thoại bên kia tức giận mắng chửi mình và người thế thân cho Trác Nhiễm là Tiết Lam.
 
Khoảng chừng năm, sáu phút sau, cuối cùng Lâm Thu cũng phát tiết xong, lạnh nhạt nói: “Chú Trác của cháu muốn nói chuyện với cháu.”
 
Từ An Trạch vô thức siết chặt tay.
 
Sau một lát im lặng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ổn của Trác Vĩnh Kỳ: “Tiểu Trạch, dì Lâm của cháu tức giận quá nên mới vậy, con đừng để ý lời bà ấy nói.”
 
Từ An Trạch cố gắng điều chỉnh giọng nói mình, để trong giọng nói không nghe ra bất cứ tâm trạng bất mãn nào: “Cháu biết ạ. Dì Lâm chỉ lo cho Trác Nhiễm quá thôi. Đều là lỗi của con, là con không chăm sóc cô ấy tốt.”
 
Từ trước đến nay luôn là vậy. Mỗi khi Trác Nhiễm xảy ra chuyện gì, dì Lâm luôn đổ hết mọi lỗi lầm lên người anh ta. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Sau đó chú Trác sẽ an ủi anh ta, xin lỗi thay dì Lâm. Lúc còn nhỏ, anh ta cứ thấy chú Trác đối xử với mình thật tốt. Dần dần lớn hơn mới biết, đây chính là một thủ đoạn nuôi dạy, đánh một đòn lại cho một quả táo ngọt, bọn họ chưa từng coi anh ta là một con người thật sự.
 
Cho dù bình thường, bọn họ có tỏ ra coi trọng anh ta cỡ nào thì lúc xảy ra chuyện thật sự, vợ chồng bọn họ cũng sẽ mặc định người sai là anh ta.
 
“Chuyện lần này cũng không thể trách mình cháu được. Bùa tráo mệnh bị hư cũng được, dù sao nghi thức đã chuẩn bị đâu vào đó cả. Chờ vài ngày nữa, tới sinh nhật của Nhiễm Nhiễm là chính thức tráo mệnh, không cần phiền phức thế nữa.” Giọng nói Trác Vĩnh Kỳ chầm chậm vang lên.
 
“Chú nói đúng ạ.” Từ An Trạch thở phào nhẹ nhõm.
 
“Nhưng mà… Sai lầm như vậy, tuyệt đối không thể tái phạm. Sinh nhật Nhiễm Nhiễm rất quan trọng, trong nghi thức không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào. Cô bạn gái nhỏ kia nghe lời cháu lắm phải không? Đừng để cô ta làm loạn kế hoạch của mọi người.”
 
Từ An Trạch hít một hơi thật sâu, cam đoan: “Chú yên tâm, kế hoạch sẽ không xuất hiện bất cứ sai sót nào. Hơn nữa, cô ấy chỉ là người bình thường, sẽ không phát hiện bất thường nào.”
 
“Tốt. Chú biết cháu là một đứa trẻ đáng tin mà. Chờ khi Nhiễm Nhiễm tráo mệnh xong thì cháu có thể về nhà rồi. Chú sẽ bàn bạc với bố mẹ con. Nhiều năm như vậy mà họ không tới thăm cháu lần nào, đúng là có hơi quá đáng.” Giọng điệu Trác Vĩnh Kỳ dịu dàng.
 
Dù gì thì Từ An Trạch cũng còn trẻ, anh ta không giữ được bình tĩnh mà hỏi: “Vậy còn Tiết Lam…”
 
Trác Vĩnh Kỳ cười khẽ: “Xử lý cô ta thế nào thì tùy cháu, chỉ là một người bình thường thôi. Tuy nhiên sau khi tráo mệnh thì cổ trùng sẽ được chuyển dời qua cơ thể cô ta, có lẽ gia đình cháu sẽ có chút hứng thú với cổ trùng trong người cô ta, cũng có thể nuôi.”
 
Từ An Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Cháu biết rồi, cảm ơn chú Trác.”
 
“Được rồi. Cháu nhớ chăm sóc Nhiễm Nhiễm trước đã. Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện về nhà chú.”
 
“Dạ vâng, cháu hiểu rồi.”

 
Sáng sớm hôm sau, mọi người dù ít dù nhiều gì thì cũng bị dính hội chứng hậu kỳ nghỉ, đó là nằm liệt trên giường không muốn dậy.
 
Nhưng mấy người Liễu Mộc Mộc lại có tiết sớm. Chờ khi các cô rời khỏi ký túc xá thì đã không còn thời gian ăn sáng rồi.
 
Người duy nhất dậy sớm, đồng thời cũng đã ăn sáng xong đó chính là Tiết Lam.
 
Bảy giờ sáng, cô nàng đã rời phòng ký túc. Mãi tới khi chuông reo mới đi vào lớp học.
 
Mấy người Liễu Mộc Mộc có giữ chỗ cho cô nàng. Tiết Lam xách theo một chiếc túi đồ ăn sáng cùng cặp của mình ngồi vào chỗ.
 
Cô nàng đưa đồ ăn sáng mình mua cho ba người Liễu Mộc Mộc: “Lúc sáng mình mua cho các cậu đó, thành ra bất cẩn tới muộn luôn.”
 
Đối với mấy người Liễu Mộc Mộc thì Tiết Lam bây giờ chẳng khác gì thiên thần cả.
 
Mọi người hôn gió cô nàng xong thì nhân lúc giảng viên chưa tới, lén lút cắn mấy miếng ăn lót dạ.
 
Trong lúc ba người đang ăn thì Tiết Lam lại bất an xem điện thoại.
 
Tin nhắn cô nàng gửi Từ An Trạch từ tối hôm qua vẫn chưa được trả lời. Sáng nay lúc ăn sáng, trùng hợp gặp được bạn cùng phòng của anh ta. Cô nàng hỏi rồi mới biết anh ta vẫn chưa trở về phòng ký túc.
 
Cô nàng lại gọi mấy cuộc, nhưng cuối cùng đều bị cúp máy.
 
Trong lòng Tiết Lam rất bất an, không biết có phải anh ta gặp phải bất trắc gì không?
 
Tiết thứ hai sáng hôm ấy, Tiết Lam không có tinh thần, lúc nghe giảng cũng mơ màng. Ba người ngồi cạnh cô nàng đều phát hiện sự khác thường của cô nàng.
 
Sau khi tan học, Vệ Tuyết nhỏ giọng hỏi: “Lam Lam, có chuyện gì hả? Hay cơ thể cậu không khỏe?”
 
Tiết Lam lắc đầu: Từ hôm qua tới giờ A Trạch vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình. Lúc sáng mình có hỏi bạn cùng phòng anh ấy, nghe bảo anh ấy vẫn chưa về ký túc cho nên mình hơi lo.”
 
“Đừng có lo. Cậu ta đã lớn vậy rồi mà. Có khi là do nguyên nhân gì đó nên chuyến bay hoãn lại, cậu ta mới không về trường được đấy. Cậu cứ lo cho cậu ta làm gì, không bằng lo xem điện thoại có bị cậu ta giục mất hay chưa thì đúng hơn á.” Tiền Hiểu Manh vội xen vào nói.
 
Nghe Tiền Hiểu Manh nói vậy, Tiết Lam cũng thả lỏng hơn.
 
Liễu Mộc Mộc không xen vào cuộc trò chuyện của các cô ấy. Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trịnh Tuyên.
 
Liễu Mộc Mộc: Có thể hỏi thăm giùm tôi một chuyện không? Vì sao Từ An Trạch khoa Công nghệ Thông tin tới giờ vẫn chưa về trường? Phải rồi, còn có Trác Nhiễm khoa Lịch Sử nữa, cô ta đã về trường chưa?
 
Trịnh Tuyên là một người hướng ngoại giỏi trong giao tiếp, vì thế quan hệ trong trường rất rộng. Hôm đó anh ta có đặc biệt nói với Liễu Mộc Mộc rằng, nếu ở trường có chuyện gì thì có thể tới nhờ anh ta giúp đỡ bất cứ lúc nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Liễu Mộc Mộc đã đồng ý, đương nhiên cũng không khách sáo nữa.
 
Trịnh Tuyên: Thầy chờ chút, để tôi tìm người hỏi xem.
 
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Trịnh Tuyên nhắn tin tới.
 
Trịnh Tuyên: Trác Nhiễm không khỏe nên tối hôm qua, vừa xuống máy bay đã được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện II. Từ An Trạch xin nghỉ thay cô ta, bây giờ còn đang ở bệnh viện chăm sóc cô ta.

 
Một lát sau, Trịnh Tuyên lại gửi tới một tin nhắn.
 
Trịnh Tuyên: Hai người này là hai người chúng ta thấy ở sân bay đó hả? Thứ cho tôi nói thẳng, thôi bảo đàn em họ Tiết đổi bạn trai giùm cái, tên này chẳng đáng tin đâu.
 
Hôm đó nhìn thấy cảnh buộc dây giày, thật ra Trịnh Tuyên cũng không nghĩ gì nhiều lắm. Nhưng lần này còn thân thiết tới mức tới bệnh viện chăm sóc nhau, quan hệ này kỳ diệu hơn hẳn luôn.
 
Ít nhất là anh ta cảm thấy, nếu một chàng trai không có tình cảm gì với cô gái đó thì nhất định sẽ không quan tâm tới mức ấy.
 
Liễu Mộc Mộc: Đã biết. Cảm ơn.
 
Trịnh Tuyên: Sau này lại tới tìm tui chơi.JPG
 
Tối hôm qua, Trác Nhiễm nhập viện. Liễu Mộc Mộc suy nghĩ, rốt cuộc là cô hotgirl đó mắc bệnh gì, lại còn nghiêm trọng tới mức phải đưa vào nhập viện luôn?
 
Có nên nói Tiết Lam biết hay không đây? Liễu Mộc Mộc do dự.
 
Con ngươi cô đảo một vòng, đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người: “Mình có thể gieo một quẻ giúp cậu xem Từ An Trạch đang ở đâu.”
 
Mới đầu Tiết Lam còn ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Có thể sao?”
 
“Tìm người không khó. Gieo một quẻ trước đã.” Liễu Mộc Mộc đặt mấy đồng xu vào tay Tiết Lam, ra hiệu cho cô nàng xóc.
 
Gieo một quẻ xong, Liễu Mộc Mộc nghịch nghịch mấy đồng xu, không có cảm giác gì cả.
 
Xem ra hôm nay không hợp coi bói rồi. Nhưng mà chẳng sao, cô đã biết địa chỉ từ lâu.
 
Cô ra vẻ ngồi bấm tay mấy cái, sau đó mới nói: “Người đi cùng cậu ta không khỏe, hiện giờ hẳn là đang ở bệnh viện.”
 
“Người đi cùng gì cơ?” Tiết Lam khó hiểu, Từ An Trạch có nói mình đi cùng ai đâu.
 
“Khác giới. Thân phận cụ thể thì mình không rõ. Theo phương hướng thì có lẽ là tới bệnh viện II, nhập viện từ tối hôm qua.”
 
Đây không phải lần đầu Liễu Mộc Mộc gieo quẻ cho các cô nàng cho nên không ai nghi ngờ liệu quẻ này có chuẩn hay không.
 
Ngược lại là Tiền Hiểu Manh có vẻ đã nghĩ tới chuyện gì đó, đôi mắt mở to nhìn qua Liễu Mộc Mộc. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Liễu Mộc Mộc cũng nhìn lại cô ấy rồi nói: “Lam Lam, nếu cậu lo lắng thật thì bọn mình tới bệnh viện cùng cậu. Dù sao chiều này cũng không có tiết, buổi tối thì chỉ có một tiết môn tự chọn.”

 


Bình Luận (0)
Comment