Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 45


Yến Tu quay đầu lại nhìn Liễu Mộc Mộc. Cô đang cười ngọt ngào với anh, bên má phải có một lúm đồng tiền nho nhỏ.
 
“Tôi về ngay.” Yến Tu nói nhanh một câu, sau đó cúp máy.
 
“Lần này em lỗ lớn lắm á, chỉ thu có mỗi mười tệ tiền coi bói, cũng là vì anh.” Liễu Mộc mộc nhỏ giọng lải nhải không ngừng, đồng thời còn đơn phương tuyên bố là vì anh.
 
“Cần anh cảm ơn không?” Yến Tu trả lời nhạt nhẽo.
 
“Ui, ân tình lớn như thế không phải là nên lấy thân báo đáp hả?”
 
Yến Tu xoay đầu cô lại: “Nhìn đường.”
 
“Ồ.”
 
Phía sau một bọn, cách đó không xa là Lữ Dao đang xách theo một túi đồ ăn sáng lớn đang đứng, cũng chẳng biết bà ta đã đứng đó bao lâu. Bà ta nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của chàng trai dần đi xa, bên cạnh là Liễu Mộc Mộc ríu rít không ngừng đã bám lấy anh.
 
Một lúc lâu sau, bà ta mới cụp mắt.
 
Khi về tới nhà, vừa mở cửa bà ta đã nghe thấy tiếng bà lão họ Trương mắng mỏ: “Sáng sớm mà chết đâu rồi, cơm còn chưa làm đã ra ngoài, ỷ mình mang thai là ngày nào cũng chạy lung tung đấy à.”
 
Lữ Dao đặt bao ni lông đựng bữa sáng xuống đất, xoay người thay giày.
 
Đột nhiên có một quả bóng tennis bay tới hướng bà ta. Lữ Dao mất thăng bằng nên cả người khập khiễng, vội vàng chống tay lên tường. Quả bóng tennis đập mạnh vào đầu bà ta, sau đó rơi xuống đất, nảy lên nảy xuống mấy lần.
 
Bà ta ngẩng đầu, thấy cậu con kế Trương Dương đang nhìn về phía mình bằng đôi mắt tràn ngập ác ý.
 
Lữ Dao không thèm để ý cậu ta, thay giày xong thì đặt bữa sáng lên bàn ăn, còn mình thì về phòng.
 
Bà lão họ Trương nhìn thấy bữa sáng trên bàn, lại bất mãn nói to: “Còn dùng tiền mua đồ nữa, trong nhà gì mà chẳng có, vậy mà lười không chịu làm cơn, chút tiền con trai tôi kiếm được đều bị cô phung phí hết.”
 
Nói thì nói vậy, thế nhưng bà lão vẫn ăn bữa sáng bà ta mua.
 
Trương Dương ngồi bên cạnh bà nội mình, thỉnh thoảng bà lão lại gắp thức ăn cho cậu ta: “Dương Dương ăn nhiều chút.”
 
Lúc hai bà cháu họ ăn cơm, Lữ Dao bắt đầu quét dọn phòng ốc, đầu tiên là phòng bà lão họ Trương. Nghe thấy tiếng cửa mở, bà lão họ Trương ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, nhưng cũng không quan tâm bà ta.

 
Sau khi vào phòng bà lão, Lữ Dao lấy một cây bút ghi âm từ ngăn tủ ra. Bà ta vô cảm đổi một cây bút mới thay cho cây cũ, sau đó cúi đầu bắt đầu quét nhà.
 

 
Liễu Mộc Mộc lại được mời tới cục cảnh sát một lần nữa. Thân là khách quen, cô rất phối hợp tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, còn có một viên cảnh sát đưa một ly trà sữa và đồ ăn vặt cho cô.
 
“Mời thầy Liễu uống trà sữa.”
 
Cực kỳ thành kính! Nếu bây giờ dưới chân Liễu Mộc Mộc là một lư hương, chắc bọn họ sẽ thắp nhang luôn mất.
 
Dạo này không có phong trào bái Phật cầu thần, mà bắt đầu đi cầu cạnh thầy bói rồi!
 
Vụ án phía thủ đô để mắt đã lâu, cuối cùng nghi phạm lại đi đầu thú ở cục bọn họ, mà cả quá trình chỉ vì Liễu Mộc Mộc nói vài câu với gã.
 
Nói ra thì ai tin nổi chứ.
 
Lúc này, Từ Vĩnh Lâm đã ở cục cảnh sát. Phương Xuyên vào phòng thẩm vấn, tới giờ vẫn chưa ra.
 
Tốc độ thẩm vấn lần này rất nhanh, chủ yếu là vì Từ Vĩnh Lâm phối hợp. Chỉ mất hai mươi phút, anh ấy đã hỏi xong hết vấn đề cần hỏi.
 
Thu hoạch được nhiều, tuy nhiên phải chờ bắt được một nghi phạm khác tên Từ Vĩnh Song về mới tính tiếp được.
 
Phương Xuyên vừa trở lại văn phòng đã nhìn thấy Liễu Mộc Mộc ngồi trên ghế của mình, ăn đồ ăn vặt, uống trà sữa, cứ như tới đây nghỉ phép.
 
Anh ấy khí thế hừng hực bước tới, kéo ghế ngồi xuống vị trí đối diện Liễu Mộc Mộc, sau đó bỗng dưng nở một nụ cười: “Trà sữa ngon chứ?”
 
Rất nhiều cấp dưới đang hóng hớt: Suýt nữa là hù chết tôi rồi, lật mặt như còn nhanh hơn bánh tráng vậy đội trưởng?
 
“Cũng ngon.” Liễu Mộc Mộc hút chân trâu, sau đó nhai nhai.
 
Phương Xuyên xoa tay: “Từ Vĩnh Lâm bảo em đã bói một quẻ cho ông ta, cho nên ông ta mới quyết định tới cục cảnh sát tự thú.”
 
Ảo diệu nhất là, sau khi vào phòng thẩm vấn, Từ Vĩnh Lâm còn cố gắng bảo vệ Liễu Mộc Mộc, không chịu nói bọn họ biết rốt cuộc thì người coi bói cho mình là ai.
 
Trong khi đó thời gian hai người họ gặp gỡ nhiều lắm cũng chỉ hai mươi phút.
 
Hai mươi phút có thể khiến gã lựa chọn tự thú, ngay cả anh ruột cũng trình báo lên trên. Phương Xuyên một lần nữa nghi ngờ miệng lười Liễu Mộc Mộc có kỹ năng tu tiên cao cấp, hoa sen tỏa sáng.
 
“Vậy không phải rất tốt hả? Phá được vụ án lớn như thế, thăng chức, tăng lương trong tầm tay anh rồi.”
 
Phương Xuyên vui mừng: “Cảm ơn lời chúc của em.”
 
Sau khi dứt lời, anh ấy mới ảo não vỗ vào trán, lại bị cô kéo qua chủ đề khác mất rồi: “Thôi nói chuyện chính này, nghiêm túc chút nhé, rốt cuộc thì em đã nói gì với ông ta?”
 
“Thì chỉ nói chuyện vài câu về nửa đời sau của chú ấy thôi.” Liễu Mộc Mộc ngồi trên ghế xoay của Phương Xuyên, chân chạm đất quay quanh một vòng, chơi cực kỳ vui vẻ.
 
“Chỉ vậy thôi?” Cho dù không nhìn thấy tận mắt mọi chuyện nhưng Phương Xuyên cũng không tin lắm.
 
Liễu Mộc Mộc lắc đầu: “Mấy người số mệnh tốt như anh đương nhiên sẽ không hiểu được phiền não của những người có số mệnh xấu. Nửa đời sau của chú ấy, chẳng những phải ngồi tù mà lại còn chết sớm. Nếu đã có cơ hội thay đổi vận mệnh, mắc gì chú ấy không làm chứ?”
 
Phương Xuyên tin tưởng bản lĩnh coi bói của Liễu Mộc Mộc. Nếu là vậy thật thì mọi chuyện cũng dễ hiểu rồi.
 
“Nhưng tại sao em lại giúp ông ta?” Phương Xuyên vẫn thắc mắc chuyện này.
 
Tính tình Liễu Mộc Mộc có hơi tùy hứng. Lúc giúp Chiêm Ny, mặc dù hai người là bạn cấp hai nhưng cô chỉ giúp sơ qua, không nhúng tay quá nhiều.
 
Khi giúp Tiết Lam, hai người là bạn tốt, thậm chí cả hậu quả sau đó cô cũng gánh hết.
 
Nhưng Từ Vĩnh Lâm thì không giống. Trước đó, gã và Liễu Mộc Mộc không hề quen biết gì nhau.
 
À, khả năng gặp nhau duy nhất chính là em trai Liễu Mộc Mộc trúng cổ của gã, thế nhưng cũng đâu thể vì chuyện này được.
 
Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ rồi nói với anh ấy: “Anh không cảm thấy chuyện thay đổi mọi vận mệnh trước đó của một người là chuyện rất thú vị sao? Vốn dĩ hướng đi vận mệnh của Từ Vĩnh Lâm cực kỳ cực đoan, thế mà có thể đổi từ tệ cực kỳ tới tốt cực kỳ, loại người này rất hiếm gặp đó.”
 
“Không cảm thấy.” Phương Xuyên nghiêm mặt.
 
“Cắt~ Đây là lạc thú của thầy bói bọn em, đương nhiên anh không hiểu được.” Liễu Mộc Mộc lại xoay chiếc ghế một vòng, “Đương nhiên cũng là vì em cảm thấy chú ấy vẫn còn cứu được nữa.”
 

Phương Xuyên nhíu mày: “Tôi không cảm thấy cần cứu giúp ông ta .”
 
Theo như lời khai của Từ Vĩnh Lâm, gã đã tham gia luyện chế thứ gọi là thuốc thân, còn cho sản phẩm cổ trùng chưa hoàn thiện vào trong đó, sau đó nhờ vào kỹ năng đa cấp mà bán cho người già với giá trên trời. Cho dù gã nói việc thu cổ trùng gây ra án mạng là chủ ý của anh trai gã, Từ Vĩnh Song, thế nhưng với Phương Xuyên thì gã vẫn đáng bị trừng phạt.
 
Lời anh ấy nói khiến Liễu Mộc Mộc không vui, cô chỉ xua xua tay đáp: “Có nói tiếp cho anh thì cũng vô nghĩa, thôi thì cứ để anh tự nhìn là biết vậy.”
 
Phương Xuyên tin tưởng Liễu Mộc Mộc cho nên không hỏi tiếp, chuyện quan trọng nhất hiện giờ vẫn là bắt được Từ Vĩnh Song.
 
Cuối cùng hai người cũng nói xong, Yến Tu cũng bước ra khỏi văn phòng, trong tay là giấy vàng đã được cắt sẵn.
 
Anh đi tới sau lưng Liễu Mộc Mộc. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lóe sáng như sao trời, sau đó giấy vàng bị đập vào trán cô.
 
Liễu Mộc Mộc ngơ ngác, trông y hệt cương thi nhỏ đang bị trấn áp.
 
Sau khi phản ứng lại, cô mới trừng mắt hạnh: “Cái gì đây?”
 
Cô giơ tay muốn lấy giấy vàng xuống, thế nhưng không lấy được!
 
“Lát nữa lấy lời khai của em ấy rồi đưa em ấy về.” Yến Tu không thèm để ý cô, giao việc cho viên cảnh sát đang hóng hớt bên cạnh.
 
“Vâng, cố vấn Yến.”
 
Thấy anh không quan tâm mình, Liễu Mộc Mộc ôm chặt tay Yến Tu, dùng sức lắc: “Mau lấy xuống cho em!”
 
Trên trán có tờ giấy vàng như vậy thì sao cô dám ra ngoài gặp người khác nữa chứ?
 
“Tâm bùa này có thể đảm bảo em bình an trong tám tiếng, hết giờ thì nó sẽ tự rơi xuống.” Yến Tu vỗ vỗ đầu cô, động tác dịu dàng, khóe miệng hơi mỉm cười.
 
Nhờ kinh nghiệm lần trước, Yến Tu phòng khi lại có trường hợp như vậy xảy ra cho nên đã cải tiến bùa máu, hôm nay cuối cùng cũng dùng.
 
Liễu Mộc Mộc nhìn đôi mắt xinh đẹp chứa đầy ý cười của anh, nhanh chóng nhận sai: “Em sai rồi, sau này có chuyện như vậy nữa thì em nhất định sẽ bảo anh trước.”
 
“Tốt lăm, thầy Liễu đã biết sai thì ở đây sám hối đi.”
 
Nói rồi Yến Tu không chút do dự rút tay mình lại, rời đi cùng Phương Xuyên.
 
Liễu Lộc Mộc giơ tay khua khoắng xung quanh một hồi, nhưng ngay cả một góc áo cũng không nắm được.
 
Viên cảnh sát ở lại nhịn cười lấy lời khai cho cô, quả nhiên chỉ có cố vấn Yến mới trấn áp Liễu Mộc Mộc được.
 
Sau khi Từ Vĩnh Song cúp máy thì chờ khoảng nửa tiếng, vẫn mãi chẳng thấy Từ Vĩnh Lâm trở về, sắc mặt gã ta càng ngày càng đen.
 
Lư hương bị gã ta siết chặt trong tay, ngón tay còn thỉnh thoảng vô thức vuốt ve nó.
 
Một chiếc đồng hồ nhựa treo trên tường, âm thanh kim giây di chuyển rất lớn, cứ như nhịp trống đánh từng nhịp trong lòng gã ta.
 
Từ Vĩnh Song lại gọi vào số Từ Vĩnh Lâm, tiếng chuông vang lên một lúc, sau đó nối máy.
 
“Anh, tôi về ngay đây.”
 
Có vẻ Từ Vĩnh Lâm đang trên đường về, tiếng thở dốc dồn dập khá lớn.
 
Từ Vĩnh Song im lặng lắng nghe, sau đó đột nhiên hỏi: “Mày ở đâu?”
 
“Ầy… Em cũng không biết chỗ nào đây nữa, gần đây có chợ hoa.”
 
Từ Vĩnh Song híp mắt: “Thật không? Là chợ hoa rất yên tĩnh đó à?”
 
“Không phải, chợ hoa đông người lắm. Anh không cho tôi vào chỗ đông người nên tôi phải tránh bọn họ mà đi.”
 
Câu trả lời của Từ Vĩnh Lâm rất tự nhiên, khiến Từ Vĩnh Song vốn còn hơi nghi ngờ yên tâm hơn hẳn.
 
“Tôi về ngay đây, có cần mang đồ ăn sáng về cho anh không?” Từ Vĩnh Lâm còn hỏi.
 
“Không cần, cho mày thêm mười phút.”
 
Nói rồi Từ Vĩnh Song cúp máy.
 

Trong xe tải, Từ Vĩnh Lâm đeo còng tay đặc biệt đặt điện thoại xuống, nói với Phương Xuyên: “Anh tôi rất cẩn thận, có lẽ anh ta đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi.”
 
“Không phải hai người là anh em ruột à? Sao ngay cả ông mà ông ta cũng nghi ngờ?” Phương Xuyên nhìn bên ngoài xe, người của bọn họ đã tới bên ngoài tiểu khu Lăng Hoa, đối diện là nơi ở của Từ Vĩnh Song.
 
Từ Vĩnh Lâm cười khổ: “Từ bé tôi đã bị đưa đi, mấy năm trước anh ta mới tìm thấy tôi, thật ra cũng chẳng thân thiết gì.”
 
Phương Xuyên không bình luận gì về chuyện gã kể. Anh ấy đậu xe cảnh sát bên ngoài tiểu khu, mọi người lần lượt đi xuống.
 
Bên cạnh Từ Vĩnh Lâm có ba viên cảnh sát canh giữ gã, sau đó Phương Xuyên cũng bước xuống.
 
Qua cửa sổ xe, gã ta có thể nhìn thấy bảy, tám tên cảnh sát đi vào tiểu khu.
 
Mặc dù trong điện thoại, Từ Vĩnh Lâm biểu hiện rất bình thường, nhưng không biết vì sao Từ Vĩnh Song lại luôn thấy bất an. Gã ta đi tới đi lui trong phòng hai vòng, bỗng nhiên điện thoại vang lên, có một tin nhắn tới.
 
Người gửi là một số điện thoại ẩn danh, nhưng nội dung tin nhắn khiến đôi con ngươi gã ta co rụt lại… Ông bị cảnh sát để mắt tới
 
Từ Vĩnh Song không do dự thêm, gã ta nhanh chóng nhét lư hương vẫn chưa từng rời khỏi mình vào ngực, chẳng cầm thêm bất cứ thứ gì mà đẩy cửa đi ra luôn.
 
Gã ta không xuống lầu mà lại lên lầu cao nhất.
 
Lúc này, Phương Xuyên đã dẫn người tới gần căn phòng gã ta thuê.
 
Một viên cảnh sát trong đó bước tới gõ cửa, thế nhưng chẳng có ai trả lời. Viên cảnh sát quay lại nhìn Phương Xuyên, anh ấy gật đầu, sau đó bọn họ bắt đầu cưỡng ép phá cửa.
 
Cửa mở rồi, nhưng trong phòng không có ai.
 
Viên cảnh sát đi đầu cảnh giác quan sát bốn phía, đột nhiên mắt viên cảnh sát đó nhói lên, sau đó la hét thảm thiết.
 
Phương Xuyên biến sắc, hét lớn: “Rút hết.”
 
Những người còn lại lập tức kéo người bị thương lùi lại. Sau khi viên cảnh sát kia được mang ra, Yến Tu bước tới kiểm tra rồi thấp giọng nói: “Trúng cổ.”
 
Phương Xuyên nhíu mày, rõ ràng trên người những cảnh sát có bùa phòng ngự, vậy mà vẫn không thể tránh khỏi cổ trùng của Từ Vĩnh Song.
 
“Ông ta vẫn còn ở gần đây, chưa đi xa.” Yến Tu nói.
 
Hai người cùng nhìn qua cầu thang lên lầu.
 
Bọn họ liếc nhau, lần này, Yến Tu đi trước.
 
Đi một đường thẳng tới mái nhà, cửa mái mở toang. Từ Vĩnh Song không né tránh, nhưng gã ta cũng không định để bọn cảnh sát an toàn trở về, chắc chắn gã ta sẽ kéo bọn họ theo cùng chết.
 
Khi Yến Tu đạp cánh cửa tầng cao nhất ra, anh có thể nghe thấy tiếng xột xoạt quỷ dị vang lên. Rất nhiều chấm đen xông ra từ dưới chân Từ Vĩnh Song, lao thật nhanh về phía cửa.
 
Nhưng cảnh tượng trong dự đoán của gã ta không hề xuất hiện. Yến Tu đi đầu ghét bỏ ra mặt nhìn qua cổ trùng trên đất, mỗi bước anh đi đều khiến cổ trùng né xa như gặp phải thứ gì đáng ghét.
 
“Cậu không phải cảnh sát. Cậu là ai?” Ánh mắt Từ Vĩnh Song lóe lên tia sợ hãi.
 
“Từ Vĩnh Song, điều khiển cổ trùng sát hại người thường, ông bị bắt.”
 
“Nực cười, tôi…”
 
Nhưng còn chưa dứt lời thì một cơn hoa mắt ấp đến, Từ Vĩnh Song cảm thấy hình như có gì đó lướt nhanh qua, sau đó có thứ đâm vào hai tay hai chân và trái tim gã ta.
 
Gã ta cảm thấy nơi tim mình và hai tay, hai chân cực kỳ đau đớn, bắt đầu gào lên thảm thiết. Yến Tu bước tới trước mặt gã ta, bàn tay đeo găng tay trắng lấy đi lư hương trong ngực gã ta.

 


Bình Luận (0)
Comment