Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 75


Liễu Mộc Mộc cọ cọ lồng ngực Yến Tu: “Em muốn xem xét lại đã, trông anh khó nuôi lắm.”
 
“Có à? Vậy sau này tôi ăn ít lại nhé?” Yến Tu nói đùa cùng cô.
 
Một ngón tay Liễu Mộc Mộc tuyệt tình đẩy gương mặt tuấn tú của anh ra, đàn ông lòng dạ khó lường.
 
Cái này có phải vấn đề ăn ít hay không đâu?
 
“Ấy?” Khi ngón tay cô chạm vào trán anh thì cảm nhận được nhiệt độ cao hơn bình thường khiến Liễu Mộc Mộc khựng lại, sau đó đặt cả bàn tay lên trán Yến Tu.
 
“Anh sốt rồi!” Liễu Mộc Mộc vội rời khỏi lồng ngực anh, đang định đứng thẳng dậy thì bị Yến Tu kéo lại.
 
“Ừm, tôi biết.” Anh ôm cô trong ngực, giọng điệu cực kỳ bình thản.
 
Liễu Mộc Mộc lại sờ tay anh, vẫn thấy lạnh như cũ.
 
Khi nhìn lên, tầm mắt nhìn thấy ba cúc trên cùng của áo sơ mi nơi trước ngực anh không cài, rõ ràng đang hoan nghênh người ta thăm hỏi. Thế nên Liễu Mộc Mộc thuận tay thò vào sờ soạng thử, né đi băng vải, thấy những nơi khác cũng lạnh.
 
Yến Tu mặc cho bàn tay mềm mại, nhỏ bé sờ lung tung khắp người mình. Không những vậy, anh còn hỏi thăm như dịch vụ chăm sóc khách hàng: “Sờ sướng không?”
 
“Cũng, cũng tạm.” Lúc này, Liễu Mộc Mộc mới nhận ra mình đang làm gì, gương mặt đỏ bừng, vội vàng rút tay lại.
 
Khụ, cảm giác đã lắm.
 
Không phải, chuyện này không phải trọng tâm!
 
Cô vội xua đi mấy suy nghĩ lung ta lung tung, hỏi Yến Tu: “Triệu chứng này của anh có phải bình thường không đó?”
 
Có ai phát sốt mà còn chia ra chỗ nóng, chỗ lạnh không?
 
“Bình thường. Đừng lo, sau khi bài trừ độc tố lần thứ nhất thì nhiệt độ sẽ trở lại như cũ.”
 
Liễu Mộc mộc không rành những chuyện này nên tạm tin anh.
 
Mặc dù cô đã cố tránh nhắc tới bố Yến Tu nhất có thể nhưng bác sĩ lại là do ông ấy dẫn đến. Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Bác sĩ bố anh đưa tới có đáng tin không? Họ có nhiều kinh nghiệm lắm hả?”
 
Mặc dù nghe anh nói thì vết thương chẳng đáng gì, nhưng độc cương thi dễ bài trừ như vậy thật ư? Liễu Mộc Mộc cứ cảm thấy anh chỉ đang an ủi mình.

 
“Ừm… Đêm nay bọn họ sẽ bài trừ độc tố cho tôi, em có muốn tự mình tới xem để xác nhận không?”
 
Liễu Mộc Mộc hơi rung động, cô muốn đi.
 
Nhưng cô chưa kịp gật đầu thì Yến Tu đã bổ sung: “Bố tôi cũng ở đó.”
 
Ý định chưa kịp phất lên trong lòng đã chết dí, tầm mắt cô lơ đễnh: “Em không đi đâu.”
 
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, không muốn làm phiền hai bố con họ gặp mặt.
 
Yến Tu cố ý thở dài bên tai cô: “Được, đành cất lại bao lì xì lớn bố tôi chuẩn bị để sang lần sau đưa em vậy.”
 
Có cả lì xì á? Nếu không đi thì có phải lỗ quá không? Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ, biểu cảm tiếc nuối lộ rõ trên mặt. Yến Tu nhìn biểu cảm đa dạng thay đổi liên tục trên mặt cô, quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên.
 
Chơi đùa với bạn gái được một lúc, Yến Tu bắt đầu thấy mệt. Liễu Mộc Mộc bắt anh nằm uống giường, cứng rắn ra lệnh: “Anh ngủ một lát đi, em ở đây với anh.”
 
“Em ngủ với tôi đi.” Yến Tu hơi nghiêng người để Liễu Mộc Mộc nằm trong lồng ngực của mình. Chiếc giường không lớn lắm, nhưng vừa đủ cho hai người cùng nằm.
 
Tuy lúc học toán cao cấp, Liễu Mộc Mộc đã ngủ một giấc rồi nên bây giờ rất tỉnh. Nhưng khi được anh ôm vào ngực, nghe tiếng hít thở đều đều của anh, đôi mắt cô chậm rãi nhắm lại.
 
Cô ngủ say tới nổi hơn sáu giờ chiều, Yến Bách Văn đến đón con trai bài trừ độc tố, cô vẫn chưa tỉnh lại.
 
Khi Yến Bách Văn mở cửa, Yến Tu thức lại ngay, nhưng cô gái nhỏ trong lồng ngực anh vẫn còn thở đều, chăn bịt kín mít chỉ để lộ gương mặt nhỏ bằng bàn tay.
 
Yến Bách Văn và con trai nhìn nhau, ông ấy thấy được vẻ lúng túng hiếm thấy trong đáy mắt anh.
 
Biết con trai yêu đương đúng là khác một trời vực với chuyện tận mắt nhìn thấy con trai yêu đương. Nếu không phải ông ấy đã cam đoan với con trai rằng tạm thời sẽ không nói cho vợ mình biết chuyện này thì nhất định ông ấy sẽ lấy điện thoại chụp mấy tấm gửi cho vợ để chia sẻ tâm trạng lúc này của mình.
 
Tiêu đề sẽ là: Xấu hổ chưa! Vừa mở cửa ra, ông bố già phát hiện con trai mình đang ôm một cô gái ngủ.
 
Thấy Yến Bách Văn đứng bất động ngoài cửa, Yến Tu bất đắc dĩ gọi: “Bố.”
 
Giọng anh rất nhỏ, không đánh thức người trong ngực.
 
Yến Bách Văn hiểu ý con trai, vội lùi về sau một bước, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
 
Yến Bách Văn vẫn chưa dám tin con trai có thể yêu đương như người bình thường.
 
Ông ấy chờ bên ngoài hai phút, Yến Tu mới cầm theo áo khoác, mở cửa bước ra.
 
“Con cứ đi như vậy, để một mình con gái nhà người ta ở trong đó à?”
 
Yến Tu nở nụ cười, vừa khoác áo vừa nói với bố mình: “Con ra trước chỉ để hỏi bố đã chuẩn bị quà gặp mặt xong chưa thôi.”
 
“Quà gặp mặt?” Chủ nhà họ Yến khựng lại.
 
Hai bố con nhìn nhau một lát, Yến Bách Văn mới sờ soạng khắp người, nhưng cảm thấy nếu vậy thì qua loa quá nên mới hỏi: “Con cảm thấy lì xì có được không?”
 
Yến Tu nhướn mày: “Rất được.”
 
Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, mặc dù chưa nói với nhau được câu nào nhưng con trai đã chủ động thế rồi thì người làm bố như ông ấy không thể không tặng gì được.
 
Còn vì sao Yến Tu lại làm vậy à? Đó là vì biểu cảm tiếc nuối khi nhắc tới bao lì xì của Liễu Mộc Mộc làm anh quá ấn tượng cho nên mới muốn lấy giúp cô thôi.
 
Sau này khi gặp mặt chính thức, cô gái nhỏ lại được nhận thêm quà chắc chắn sẽ vui vẻ thật lâu.
 
Vì phần quà gặp mặt này, Yến Bách Văn đặc biệt cho người đi mua bao lì xì. Nhưng bao lì xì nhỏ quá, khi nhét tiền vào phải dùng lực.
 
Chờ ông ấy nhét gọn tiền vào bao lì xì xong thì đưa cho con trai mình. Con của ông ấy không thèm quay đầu, bước vào phòng nghỉ rồi đóng cửa lại, không để ông ấy nhìn thấy gì.
 
Yến Bách Văn: Tự dưng cảm thấy mình bị con trai ruột lừa tiền.
 
Khi anh quay lại phòng nghỉ, Liễu Mộc Mộc vẫn chưa ngủ dậy. Tay cô sờ soạng khắp nơi dưới chăn, hình như đang tìm kiếm “gối ôm” vừa biến mất.
 
Yến Tu đứng bên giường nhìn một lúc lâu, cuối cùng quyết định gọi cô dậy.
 
Liễu Mộc Mộc khó chịu lẩm bẩm, mở mắt ra. Yến Tu cầm hai tay cô, kéo cô khỏi giường.
 
Cô quấn chăn mềm ngồi trên giường, vì ngủ quá nhiều nên bây giờ vẫn còn mơ màng. Cô giương đôi mắt ngơ ngác nhìn chàng trai trước mặt, nhìn cả buổi mà chẳng chớp mắt lấy một cái.
 
Đáng yêu thật, Yến Tu bóp mặt cô.
 

“Mộc Mộc, em ở đây đợi một lát nhé. Chút nữa tôi sẽ nhờ Phương Xuyên chở em về trường, được chứ?”
 
Yến Tu cầm tay cô dịu dàng nói.
 
Liễu Mộc Mộc ngoan ngoãn gật đầu, làm sợi tóc ngố trên đầu cũng lắc lư theo.
 
Sau đó Yến Tu đặt một bao lì xì cực kỳ dày vào tay cô. Bao lì xì vốn chỉ có thể chứa hai tờ tiền nhìn như muốn rách tới nơi.
 
“Đây là quà gặp mặt mà bố tôi tặng em.”
 
Hả? Liễu Mộc Mộc sờ bao lì xì, còn chưa kịp phản ứng lại thì Yến Tu đã hôn lên gò má cô: “Tôi đi trước đây.”
 
“Ồ…”
 
Sau khi Yến Tu rời đi được khoảng chừng năm phút, Liễu Mộc Mộc mới tỉnh táo lại. Cô nhìn bao lì xì trong tay mình, cảm giác bầu trời như vỡ làm hai.
 
Đây là bao lì xì bố Yến Tu tặng cô. Nói cách khác, vừa nãy ông ấy đã tới, còn nhìn thấy cô ngủ trên cùng chiếc giường Yến Tu!
 
Liễu Mộc Mộc cực kỳ muốn quay trở lại mấy tiếng trước, kéo bản thân đang ngủ say sưa trong ngực Yến Tu xuống giường. Đúng là không nên để sắc đẹp say mê trong lúc nhất thời mà!
 
Khi Phương Xuyên qua đón Liễu Mộc Mộc, vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt không còn luyến tiếc cuộc đời nữa rồi.
 
“Sao vậy? Yến Tu chọc tức em à?” Phương Xuyên trêu chọc.
 
Liễu Mộc Mộc giơ bao lì xì trong tay lên trước mặt anh ấy: “Bố của Yến Tu lì xì cho em.”
 
Phương Xuyên nhìn kỹ lại rồi “Há” một tiếng: “Bao lì xì dày vậy luôn à? Vừa nãy em gặp bác trai Yến rồi hả?”
 
Liễu Mộc Mộc làm mặt mếu: “Em không gặp bác ấy, chỉ có bác ấy nhìn thấy em thôi, tại khi đó em đang ngủ.”
 
“À…”
 
Chỉ tưởng tượng ra cảnh tượng khi đó cũng thấy lúng túng rồi, Phương Xuyên an ủi: “Nghĩ theo hướng tích cực chút đi, dù sao thì lúc đó em cũng đâu biết gì đâu. Sau khi ngủ dậy còn được lì xì, lợi quá còn gì.”
 
Liễu Mộc Mộc lườm anh ấy: “Vậy lỡ sau này nếu bọn em gặp lại thì sao? Xấu hổ dữ lắm.”
 
“Biết đâu bác ấy lại cho em thêm một bao lì xì nữa.”
 
Tự nhiên nghe Phương Xuyên nói vậy, Liễu Mộc Mộc bỗng cảm thấy có lý lắm.
 
Nhận thêm một bao lì xì nữa, vậy không phải là cô lời to à?
 
Tâm trạng suy sụp nhanh chóng vui lên, Liễu Mộc Mộc đứng thẳng dậy: “Đi thôi, mời anh ăn cơm.”
 
Cuối cùng hai người giải quyết bữa tối tại một quán bánh nướng chảo nóng hổi. Phương Xuyên vừa gặm bánh vừa phàn nàn: “Hôm nay tôi mới thất tình mà em lại bắt tôi ăn bánh nướng chảo à?”
 
“Chứ anh muốn ăn cái gì?”
 
Vừa nãy hỏi thì anh bảo ăn gì cũng được. Một chàng trai luôn miệng bảo gì cũng được thì chỉ xứng ăn bánh nướng chảo đầy tinh bột cộng thêm một quả trứng gà thôi!
 
“Vậy thêm một tô bún thập cẩm cay.”
 
Đột trưởng Phương giơ một ngón tay lên, đưa ra yêu cầu.
 
“Được thôi.” Liễu Mộc Mộc dẫn anh tới phố ăn vặt đối diện trường học, bước vào một quán bún thấp cẩm cay rồi gọi cho anh ấy một tô.
 
Phương Xuyên cúi đầu sì sụp ăn tô bún thập cẩm cay. Liễu Mộc Mộc ngồi đối diện anh ấy, gặm sạch miếng bánh nướng chảo của mình xong thì chống cằm nhìn anh ấy, hỏi: “Vụ án của các anh sao rồi?”
 
“Thuận lời lắm. Lấy được tóc của cương thi mẹ rồi nên nếu không còn gì bất ngờ xảy ra thì vài ngày nữa, Đỗ Dao sẽ về trường đi học bình thường.” Nếu không thuận lợi thì hôm nay anh ấy cũng chẳng tan làm sớm vậy.
 
Liễu Mộc Mộc nghe thấy tin tức tốt thì cong cong mi mắt, xem ra cô sẽ được nhận tiền coi bói sớm thôi.
 
“Các anh xử lí con cương thi mẹ kia thế nào?” Liễu Mộc Mộc tò mò.
 
“Nộp lên trụ sở chính rồi. Con cương thi mẹ này có năng lực rất nguy hiểm, nếu không thì Yến Tu cũng không bị thương.”
 
Thấy ánh mắt Liễu Mộc Mộc ảm đạm, Phương Xuyên biết cô lại lo lắng cho Yến Tu nên vội bổ sung: “Yên tâm, vết thương của Yến Tu không nghiêm trọng đâu. Em quan tâm cậu ấy như vậy còn không bằng quan tâm tôi một chút.”
 
“Anh cũng bị thương hả?”
 
“Không, tôi không bị thương, nhưng suýt nữa là tôi bị đối tượng hẹn hò của mình giết chết.” Phương Xuyên cực kỳ tủi thân, nhưng lại chẳng dám kể cho ai vì sợ hình tưởng đội trưởng to lớn kia tan nát, chỉ đành lén lút bày tỏ nỗi buồn chất chứa của mình với Liễu Mộc Mộc.
 
Liễu Mộc Mộc ngạc nhiên nhìn sang: “Thế giới của người trưởng thành các anh phức tạp thế á?”

 
Phương Xuyên trừng mắt nhìn cô: “Em nghĩ lung tung gì vậy? Cô ta được cử tới để cố ý tiếp cận tôi. Suýt nữa là tôi ra đi chân lạnh toát dưới tay cô ta rồi.”
 
Bây giờ nghĩ lại, anh ấy còn thấy sợ.
 
Khi đang giải quyết vụ án của Chiêm Ny, bọn họ đã vô hình trung nghi ngờ có người điều khiển cô ta rồi. Lúc đó anh ấy chỉ thuận miệng nói một câu với Yến Tu, cho nên sau đó Yến Tu lập tức bày biện vài thứ trong văn phòng.
 
Ngày nào cũng có người đi ra đi vào văn phòng nhưng chẳng có chuyện gì cả, vì thế anh ấy cảm thấy cái này vô dụng rồi, ai ngờ sẽ có ngày cần dùng tới thật.
 
Phương Xuyên không nói rõ ràng, nhưng cũng đủ để Liễu Mộc Mộc thấy sợ.
 
“Bây giờ cô ta đang ở đâu?”
 
“Bị bắt rồi, sau khi kết án thì sẽ bị đưa tới thủ đô.” Nhắc tới đây, Phương Xuyên bỗng nhiên nhớ ra một chuyện. Anh ấy đặt đũa xuống, nói với Liễu Mộc Mộc, “Tôi nhớ lần trước trong vụ Lữ Dao, em có nói là có người cố tình cho Lữ Dao tới theo dõi em.”
 
“Phải. Sao thế? Anh có manh mối gì mới hả?”
 
Phương Xuyên gật đầu: “Lúc trước vụ án còn đang trong quá trình điều tra nên tôi không thể nói em được. Nhưng giờ nghi phạm bị bắt hết rồi, em chỉ cần cam kết sẽ không nói cho người khác là được.”
 
Liễu Mộc Mộc vội gật đầu, chờ anh ấy nói tiếp.
 
“Lúc trước bọn tôi điều tra ra, Lữ Dao từng tiếp xúc với một người tên Lâm Cách. Mà Lâm Cách lại nghe lệnh của Tề Minh Hiên, là trợ lý của ông ta.”
 
“Tề Minh Hiên? Em chưa nghe tên bao giờ.” Liễu Mộc Mộc lục lại ký ức, xác nhận mình không quen người này.
 
“Tề Minh Hiên thuộc nhà họ Tề, một gia tộc huyền học ở thủ đô. Trước đây, địa vị của nhà họ Tề cũng ngang nhà họ Tề nhưng mấy năm nay dần đi xuống, tuy vậy, thế lực vẫn to lớn như xưa.”
 
Liễu Mộc Mộc nhíu mày: “Bọn họ theo dõi em làm gì? Em còn chưa tới thủ đô bao giờ nữa là.”
 
“Đến em còn không biết là tôi lại càng không.” Phương Xuyên buông thõng tay, “Với cả, nhà họ Tề vốn không từ thủ đoạn để đạt được điều mình muốn. Nếu bọn họ tìm cách tiếp cận em thì nhất định phải báo cho Yến Tu biết, đừng tự mình hành động.”
 
Liễu Mộc Mộc ghét bỏ ra mặt: “Em có ngốc đâu.”
 
Khi nào chắc rằng mình đủ khả năng xử lí mọi chuyện thì cô mới tự hành động. Còn lúc không chắc chắn, đương nhiên cô sẽ nhờ người khác trợ giúp chứ không không biết tự lượng sức mình.
 
Phương Xuyên tự dưng bị khinh bỉ, lau mồ hôi lạnh.
 
Sau khi ăn xong, Phương Xuyên chở Liễu Mộc Mộc tới cổng trường rồi mới đi về.
 
Trên đường trở về ký túc xá, Liễu Mộc Mộc còn đang suy nghĩ chuyện nhà họ Tề.
 
Tuy khi nãy Phương Xuyên hỏi cô, cô bảo mình không biết vì sao nhà họ Tề lại theo dõi cô, nhưng thật ra cô đã đoán được đại khái.
 
Có ba lý do khiến bọn họ cho người theo dõi cô, vì ông nội cô, vì ông Lưu mù, hoặc là vì cô.
 
Cô nhớ Lữ Dao từng thử dò hỏi mình. Cũng nhờ lần dò hỏi đó nên cô mới nghi ngờ động cơ của Lữ Dao.
 
Cho nên chắc chắn nhà họ Tề làm vậy là vì chính cô, chẳng lẽ bọn họ biết cô là sứ giả của thần ư?
 
Liễu Mộc Mộc nhanh chóng phủ định suy đoán này. Bọn họ vẫn chưa xác định đâu, nếu không cũng sẽ không cho người tới dỏ hỏi, nhưng có vẻ đã bắt đầu nghi ngờ cô.
 
Nhưng vậy thì cũng rất lạ. Người bình thường vốn không biết tới sự tồn tại của kẻ gọi là sứ giả của thần, ví dụ như Phương Xuyên tới giờ vẫn nghĩ là cô bói cực chuẩn.
 
Mà người từng tiếp xúc với cô và tiết lộ bí mật này ra ngoài chỉ có duy nhất một mình Từ Vĩnh Lâm giờ đã được đưa đến thủ đô.
 
Liễu Mộc Mộc có thể chắc chắn con người Từ Vĩnh Lâm rất tốt. Nếu gã là người xấu thì trước đây Liễu Mộc Mộc cũng không giúp gã rồi. Nếu vậy thì vì sao nhà họ Tề lại biết chuyện này?
 
Liễu Mộc Mộc gieo liền mấy quẻ, định bói xem quan hệ của mình và nhà họ Tề như thế nào, tiếc là chẳng bói được gì hết.

 


Bình Luận (0)
Comment