Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo

Chương 52

Lăng Quân Diệu ở trên YY mạnh mẽ mệnh lệnh các vị bang chúng Chân trời góc biển không thể tham dự PK, anh muốn làm theo lời Tô Bắc Bằng nói, bằng không cuộc sống sau này càng thêm không tốt. Mà Tô Bắc Bằng cùng Úy Kiệt bên này… Tình huống không quá hay.

“CMN.” Lại chết rồi, Tô Bắc Bằng tức giận muốn đập bàn phím. Cái acc Thiên Sơn này, trang bị sao nhiều đến muốn chọc mù mắt chó, lại ép ngọc full 6 , như thế nào đánh nhau lại dễ chết như vậy? Mới đánh được 3 cái đã chết ngắt nằm trên đất . Còn Nga My lại không buff được một chút máu nào, thực làm người ta tức giận.

Úy Kiệt bất đắc dĩ phủ trán, thật không muốn mở mắt nhìn. Bang chiến phải onl YY để chỉ dẫn, hướng dẫn cách bày binh bố trận, đã thế thao tác kỹ thuật cũng chậm sao mà ăn được. BUFF trạng thái cũng chẳng thèm BUFF, cứ thế mà nhảy xổ vào đám người, không chết mới là lạ.

“Để cho tôi tới đi.” Úy kiệt bây giờ nhìn không nổi nữa, từ phía sau đi tới, lại bị đẩy trở ra.

“Tôi còn không tin ! ! Anh lăn qua một bên đi!” Bị chọc giận, Tô Bắc Bằng trong mắt xuất hiện tia nhìn thị huyết, lý trí gì đó sớm bị vứt đi lên chín tầng mây , căm giận bấm F1~F9, hơn nữa còn theo trật tự…

“…” Cứ như vậy chơi, không thua mới là lạ. Đệ nhất Thiên Sơn toàn server bị chơi thành như vậy… Thật làm cho người không thể ngó mắt nhìn.

Lúc này, YY của Chân trời góc biển.

“Lão Đại, ta cũng muốn đi xem.” Cả đám đang đứng ở Lạc Dương rất là tò mò tình huống ở Kính Hồ lúc này. Chính là hào của hắn đã bị Lão Đại log vô mất tiêu rồi, bằng không hắn cũng muốn ẩn thân đi vào xem

“Đúng vậy, đúng vậy, đại thần, nói nhanh lên đi, bên trong giờ như thế nào rồi? Nhẹ cười sama có phải là tài nghệ trấn áp quần hùng, so với cuộc tổng tiến công còn muốn oai phong uy vũ hơn?” Mộc Tử Mộc rõ ràng đang tự đề cao hóa Nhẹ cười.

Lăng Quân Diệu có chút buồn cười nói, “Cậu ấy chưa chơi Thiên Sơn bao giờ làm sao mà thao tác tốt cho được? Đang bị ngược thê thảm kìa .”

“A? ! Kia nhanh đi giúp a.” Nhan tịch sốt ruột.

“Cậu ấy bây giờ đang trong trạng thái tạc mao …” Tiểu Mộng nhắc nhở, “Đại thần đã không thể vuốt lông xù của cậu ấy, các ngươi còn vuốt ngược lên thêm, làm không tốt cậu ấy sẽ trực tiếp biến mất khỏi Thiên Long.”

“Ách…” Mọi người lặng lẽ…

Lăng Quân Diệu nhìn thấy cậu chết lại lên, tâm tình không được tốt, có cảm giác đau lòng. Thật sự mà nói thì nếu như cậu ấy log acc Nga My của bản thân lên, cũng đâu có dễ dàng mà chết thảm như vậy?

【 trước mặt 】[ Phiêu Vũ ]Một người nam nhân, thao tác lại như rác rưởi thế này. Ác, ta đã quên, ngươi là nhân yêu.

【 trước mặt 】[ nhạc nhạc ]Không phải có kê kê đều là nam nhân, cũng có loại gọi là nhân yêu nha ~

【 trước mặt 】[ Hôn nhẹ miệng ]Ai yo~~ … Thật đúng là bám riết không tha mà, thực yếu đuối.

【 trước mặt 】[ Tân minh duật ]Miệng thì có vẻ lợi hại, kỹ thuật thì tệ hại như vậy. Thật sự là đồ bỏ đi.



Tô Bắc Bằng tức giận đến đau cả ruột gan. Làm gì đi nữa thì trước giờ cậu cũng chưa chơi qua phái Thiên Sơn, tuy ăn ngược thê thảm nhưng chẳng biết phải làm gì. Vừa mới nãy đã mở miệng ra mà thề độc là sẽ không log acc Nga My nữa, nếu cậu mà còn log acc Nhẹ cười, lão tử sẽ quỳ xuống trước mặt các ngươi mà xin tha thứ.

Lúc này Băng Ngạo Thiên Hạ nằm xuống, nhóm Nga My cũng bỏ quên, không hề kéo dậy, ngay tại giữa cuộc chiến thiên quân vạn mã, đứng chờ chết. Rõ ràng Lão Đại không phải bản nhân, thao tác cùng kỹ thuật kém đến nỗi tiểu hài tử ba tuổi cũng không bằng, thật đáng giận. Trận chiến này không cần phải tiếp tục. Một người tiếp một người đi Mạnh bà ăn canh.

Nhìn thấy người đều đi hết sạch, Tô Bắc Bằng cho dù thế nào cũng phát hỏa, cũng nghẹn không nuốt trôi cơn tức này, kích vào đầu thai đi gặp Mạnh bà. Cả một bang đều đánh không lại người ta, huống chi chỉ có một mình mình chiến đấu, nhất định là đi mà giao thủ cấp cho người. Trận chiến này, thua cuộc! ! Dù cho có mắng chửi bọn họ thì xác thực mà nói cuộc chiến này cũng… Khụ… không thể thay đổi.

Lăng Quân Diệu mím môi cười, ở YY chỉ huy, “Mọi người buff trạng thái cho tốt, ĐI.”

Bang Hồi Ức bởi vì chiến thắng, có chút kiêu ngạo , đều rơi vào trạng thái lơi lỏng, lúc cả đám Chân trời góc biển đuổi tới, còn chưa hiểu sao lại thế này, liền chịu trọng thương. Phục hồi tinh thần lại mà phản kích thì đã sớm rơi xuống hạ phong. Huống chi nhân số bọn họ tuy nhiều, nhưng Chân trời đều là cấp cao, cấp bậc đều là tinh anh, thắng bại sớm đã thấy rõ ràng.

“Chính là trò chơi.” Úy Kiệt vỗ vỗ bờ vai của cậu, ý bảo không cần đem trò chơi xem quá nặng. Sau đó đi chào hỏi khách khứa .

Trùng điệp thở dài, Tô Bắc Bằng bắt đầu ôm hận bản thân sao lại không biết hút thuốc . Người khác phiền , lo , còn có thể hút một điếu thuốc, còn cậu chẳng biết làm gì khi … uất ức, thật không giống nam nhân chút nào.

“Lão bản, tôi đi về trường trước nha.” Hôm nay hoàn toàn rơi vào trạng thái lơ lửng trên mây, sẽ ảnh hưởng đến công việc, thậm chí có thể ảnh hưởng đến danh dự cùng uy tín của tiệm bánh.

“Hảo.”

Bước chân vô định đi trên đường cái, Tô Bắc Bằng trong mắt lộ vẻ mờ mịt. Ở trong trò chơi chịu uất ức, đã sớm tiêu tán . Chính là cảm thấy được, trước kia vừa lên trò chơi, nhìn thấy bằng hữu quen thuộc, nhìn thấy Thư Hiệp thì trái tim như được lấp đầy sự ấm áp, còn bây giờ giống như bị người ta vô tình đào rỗng không còn chút gì, có lẽ đây là mất mát hư không đi. Cho tới bây giờ không nghĩ tới, trò chơi sẽ ảnh hưởng tới cậu nhiều như vậy. Trò chơi cũng là con người ta tới chơi chứ đâu phải máy móc nói chuyện mà không có cảm tính? Trừ phi là người có tâm địa sắt đá.

Nghĩ đến nhóm hủ nữ hay trêu trọc nam nhân là đã thấy muốn cười, bị buồn bực, liền cùng nhau đi giết người, có chuyện tốt cùng nhau chia, cùng nhau hưởng lợi, cùng nhau vui a. Tất cả mọi người rất dễ thân cận, thậm chí ngẫm lại, cái đám Phiêu Vũ cũng có chút chỗ đáng yêu, làm cho bọn họ có thời gian tiêu khiển, đánh đánh mắng mắng giết giết, thời gian cứ như vậy khoái trá mà trôi qua.

Cho nên, trên thế giới mới có nhiều võng trùng như vậy đi. Biết rõ mê muội võng du là không tốt, chính là không thể nào tự chủ được mà hãm sâu.

Chính là hiện tại… Thật sự không muốn online game nữa, không muốn mặt đối với bọn họ.

‘Ngươi là tâm can bảo bối của ta, yêu ngươi yêu đến không đường thối lui, cả đời này đều không hối hận…’

Di động vang lên, Tô Bắc Bằng nhìn thấy màn hình báo là mẹ gọi đến, sửa sang lại tâm tình lộn xộn, bắt máy, “Alo? Mẹ à.”

“Bằng tử a, ngày mai là thứ bảy , buổi tối có thì giờ rãnh không? Về nhà dùng cơm đi. Ba ba của con a, tìm được công tác tốt rồi, cuộc sống của chúng ta chậm rãi ổn định .”

“Ác, hảo.”

“Mùa đông nhanh đến , con nha, cần chú ý thân thể nhiều hơn. Thân hình vẫn cứ gầy như vậy, có phải là trường học cơm nước không được tốt hay không? Ai, con đó nha, mẹ chắc chắn là con chẳng biết yêu thương chính mình. Trước kia ba mẹ cho con tiền cũng không them cấm lấy đi ăn ngon mặc đẹp chút, có thanh niên nào mà giống như con không nha? …”

Luôn luôn nghe mẹ lải nhải, tâm tình trống rỗng nhanh chóng được ấm áp lấp đầy. Ấm áp nhiều năm đã mất đi, giống như nhanh chóng tràn về lấp đầy trái tim cậu. Cước bộ dần dần trở nên nhẹ nhàng, khóe miệng hơi hơi giơ lên mỉm cười.



Tô Bắc Bằng thứ bảy lên lớp học xong khóa học buổi chiều, liền vội vội vàng vàng trở lại ký túc xá, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về nhà.

Mới vừa mở ra cửa ký túc xá, đã bị dụng trúng ***g ngực của người khác. Mùi hôi ngập trời, mùi rượu bia nồng nặc suýt làm Tô Bắc Bằng ngạt thở.”TMD, Nghiêm Vĩ Hứng con mẹ nó cậu có phải hay không không muốn sống nữa?” Mới hai ngày không thấy, tiểu tử này liền suy sút nhiều như vậy, cằm dài ra xanh xanh râu lởm chởm, đặt trên cổ Tô Bắc Bằng, thật là có chút muốn đâm chết người, tóc lộn xộn, cặp mắt phóng điện hằng ngày giờ lờ đờ vô thần, người không biết còn tưởng rằng là quỷ nhập vào hắn, nghiêm trọng mà hút đi dương khí.

“Cút ngay cút ngay.” Tô Bắc Bằng bị mùi rượu làm tức giận, dùng sức đẩy.

Ai biết Nghiêm Vĩ Hứng không còn có chút cảm giác nào, ‘Đông’ một tiếng ngã sấp xuống, bả vai hình như đụng phải góc cửa, đau đớn rên một tiếng.

Dọa Tô Bắc Bằng nhảy dựng, “Uy, cậu làm sao mà như vậy.”

“Bằng tử… Bằng… tử ôi chao.”

Thật sự là say đến không hề nhẹ, ánh mắt vô thần kia một mực tìm kiếm bóng dáng Tô Bắc Bằng, tay lung tung vung lên.”Đừng kêu nữa ! ! Thật là phiền muốn chết.” Không thể để hắn nằm ở cửa, Tô Bắc Bằng buông ra gì đó trong tay, nâng dậy hắn đi về phía phòng tắm.

“Cậu có khỏe không? Có thể tự mình tắm rửa không?” Tô Bắc Bằng đem thân thể hắn đứng lên, làm cho hắn tựa vào trên tường.

“Hắc hắc… Bằng tử, ách…” Đột nhiên Nghiêm Vĩ Hứng mất đi bộ dạng say rượu, mùi rượu nồng thối cứ như vậy phun tại trên mặt Tô Bắc Bằng.

“Khụ khụ… Khụ, mẹ nó. Không có việc gì thì phát cái gì thần kinh, uống nhiều như vậy rượu, lỡ trúng độc cồn thì chết cậu luôn!” Vừa buông ra hai tay, Nghiêm Vĩ Hứng liền dọc theo vách tường trợt xuống. Rất rõ ràng, muốn chính hắn tự mình tắm rửa là không thể nào .

Giúp hắn cởi bỏ cái áo T-shirt xong, Tô Bắc Bằng do một chút, đưa tay cỡi ra quần da của hắn, quăng đi. Dù sao hai người sớm đều đã nhìn thấy hết thân thể của nhau, cũng không phải chỉ có một lần thôi. Nghiêm Vĩ Hứng thể trạng, dáng người, so với Tô Bắc Bằng tốt hơn nhiều. Cơ bụng tuy rằng chỉ có bốn múi, nhưng cũng đủ đẹp mắt, hai chân rắn chắc thon dài, căng đầy kích thước lưng áo, hơn nữa khuôn mặt rất soái, chẳng thể trách có nhiều cô gái thích hắn như vậy. Thật sự thì hắn là cái tên vừa lạm tình vừa đa tính, không biết đã cùng bao nhiêu cô gái lăn lộn trên giường rồi? Không có trung tiết gì hết!

Sau khi cởi xong hết, Tô Bắc Bằng có chút căm giận lau tốt cho hắn. Tựu Thế nhưng kiểu tóc cũng thật là anh tuấn, không phải không thừa nhận, tuy là bộ dạng sa sút nhưng cũng không làm giảm bớt vẻ đẹp trai của hắn.

“Bằng tử a, tôi, Nghiêm Vĩ Hứng… Ách, Bằng tử…”

“Lão tử ở đây, cậu phát điên cái gì. Cả ngày kêu kêu kêu, gọi TMD cậu a!” Phiền muốn chết, phiền muốn chết, đang vội vàng chuẩn bị về nhà, còn gặp tình huống đáng ghét như vậy. Giúp hắn chà xát tóc, cậu còn cố ý dùng thật nhiều sức, uống đến say mèm còn biết đường quay về ký túc xá, không có bị giựt tiền, bị cướp sắc thật sự là vận khí tốt.

“Nhắm mắt lại.”

Tuy rằng đầu óc là mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra âm thanh đã sớm ghi khắc sâu vào trong tim, làm Nghiêm Vĩ Hứng theo bản năng hai mắt nhắm nghiền. Tô Bắc Bằng thử thử nước ấm xong, đem vòi hoa sen chuyển qua trên đầu của hắn, bang hắn tẩy bọt.

Nước ấm chảy qua trên đầu, độ ấm quá cao làm Nghiêm Vĩ Hứng khẽ run rẩy, đầu óc tựa hồ thanh tỉnh một chút.”CMN, nếu không thể kịp về nhà ăn cơm được, tôi sẽ lột da của cậu!”

Bằng tử? Cậu ấy đang giúp mình gội đầu? Một trận thích ý nảy lên trong lòng, Nghiêm Vĩ Hứng vô cùng hưởng thụ, nước nóng giống như chảy từ trên đỉnh đầu chảy xuống dưới, chảy vào sâu trong thân thể, ấm áp hắn.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Tô Bắc Bằng cầm khăn lông, thô lỗ cùng không kiên nhẫn lau lau chùi chùi, trong lúc bang hắn lau mặt, lại càng trút căm phẫn mà hung hăng nhéo khuôn mặt hắn hai cái.”A nha… Đau đau đau!”

“Còn biết đau a?” Nhìn thấy hai má bị nhéo đến sưng đỏ, Tô Bắc Bằng đắc ý .

“Bằng tử.”

“Hửm.” Tô Bắc Bằng xoay người treo khăn lông lên, ừ hử mà đáp lại. Nghi hoặc quay đầu lại, lại bị một vòng tay ôm chặt vào lòng. Còn chưa kịp phản ứng, Ở cổ truyền đến một làn hơi thở nóng phà vào … Nóng đến đau rát? Tiếp theo là má trái cũng bị tập kích, lại còn có cảm giác ở bụng có cái gì đó nóng nóng cứng cứng cạ vào?

Rốt cục, Tô Bắc Bằng bạo phát. Nhấc chân lên, đạp vào nơi yếu hại ở giữa chân của nam nhân.”A a! !” Nghiêm Vĩ Hứng túm của quý nhăn nhó đau đến nhíu chặt mi, ở tại chỗ mà nhảy tưng tưng lên.

“Điên rồi sao, uống rượu xong rồi đem lão tử ra mà đùa giỡn? Đánh chết cậu!” Tô Bắc Bằng trừng mắt dựng thẳng, một cước hướng bụng dưới của Nghiêm Vĩ Hứng đạp tới.

“A đau! !”

Tô Bắc Bằng tức giận đến đỉnh đầu đều muốn bốc khói , tiếp tục bổ một cước ở Nghiêm Vĩ Hứng thí thí, dứt khoát xoay người mở cửa rời đi. Lão tử xem hắn là huynh đệ, còn giúp hắn tắm, thật đúng là lo việc dư thừa , gặp phải cái tên lấy oán trả ơn. Vừa nãy thật sự là ghê tởm muốn chết …

Ghê tởm… Vì sao lại cảm thấy được ghê tởm? Vì cái gì… lúc Lăng Quân Diệu liếm tay mình, không cảm thấy ghê tởm?

Phiền!

“Bằng tử!”

Đóng cửa kí túc xá một cái rầm, cảm giác giống như Nghiêm Vĩ Hứng kêu mình? Mặc kệ, vội vàng đi về nhà ăn cơm đã.

Chỉ quấn mỗi khăn lông quanh hông, Nghiêm Vĩ Hứng chạy đuổi theo đến cửa, nhìn thấy đóng cửa lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà thất thần. Nhẹ nhàng mà mấp máy môi. Nhìn theo khẩu hình miệng, thì là bốn chữ: Tôi thích cậu. ( Ngã hỉ hoan nhĩ ).



Ngồi trên xe, Tô Bắc Bằng lại lâm vào miên man suy nghĩ. Luận thân cận quen thuộc, cậu cùng Nghiêm Vĩ Hứng cảm tình hẳn là sâu sắc, sự thật thời gian quen biết Lăng Quân Diệu trong trò chơi không tính, mới chỉ gặp mặt vài lần, càng chưa nói tới quen thân . Thậm chí có thể nói là người lạ, vì cái gì anh liếm tay của cậu, cậu hoàn toàn không có cảm giác ghê tởm, mà còn trái lại … tim đập gia tốc hơn, thế nhưng Nghiêm Vĩ Hứng hôn mình, cảm giác lại hoàn toàn bất đồng?

Càng ngày càng mê mang . Lăng Quân Diệu, ngươi làm lão tử buồn bực như vậy, thật sự là đáng ghét. Con bà nó, cứ như vậy cùng anh ta đoạn tuyệt quan hệ, có phải hay không quá nhẹ nhàng? Tốt xấu thế nào cũng nên trả thù trả thù đi?

Quên đi, về nhà ăn cơm rồi nói sau. Lăng Quân Diệu, lão tử mà còn tiếp tục bởi vì anh mà ưu sầu, lần sau gặp, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:nay thiên song càng a, ta siêng năng đi? Các loại cấp lực tát hoa, cấp lực địa lôi đi. Ta đi ngủ. . . Tay không ngừng gánh nặng trầm trọng mà đau a.
Bình Luận (0)
Comment