Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 30

“Ngươi cứ vậy mà tha cho hắn?” Hoàng Thái Tử hỏi.

“Nếu không thì sao?” Tiếu Khinh Trần cười hỏi lại, “Hắn bất quá chỉ đăng một bài viết mà thôi, thực tế thì chưa xúc phạm gì tới ta, ta không có lý do làm thịt hắn a!”

Hoàng Thái Tử trầm mặc nhìn y nửa phút rồi nói: “Hắn bàn lộng thị phi, châm ngòi ly gián ta với ngươi, ngươi cũng không để ý?”

Nghe vậy Tiếu Khinh Trần lần thứ hai nở nụ cười, “Dù sao ngươi cũng biết rõ ta không có ý định đoạt chức Bang chủ của ngươi là được rồi?”

“…” Hoàng Thái Tử vô pháp nhìn ra nét nhàn nhạt ưu buồn nào trên gương mặt y.

“Ngươi nhanh lên, ta đi trước.” Tiếu Khinh Trần nói xong liền chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên lại nói: “A đúng rồi, nếu người trong bang lên tiếng phản đối quá nhiều, ngươi có thể đá ta ra bang!”

“Không có khả năng!” Hoàng Thái Tử quyết đoán phủ quyết, “Ta không có khả năng đá ngươi ra khỏi bang.” Cho dù ta có thể đá bất cứ người nào ra khỏi bang cũng không có khả năng đá ngươi đi.

Tiếu Khinh Trần cười cười không nói gì, đưa lưng phất phất tay về phía hắn.

Hoàng Thái Tử đứng tại chỗ nhìn bóng lưng y, biểu tình cao thâm mạc trắc.

Nếu ngày xưa bọn họ vẫn còn là bạn tốt, quan hệ khăng khít thân mật, thậm chí còn có thể trở thành người yêu, thì trong khoảng thời gian này Tiếu Khinh Trần luôn giữ khoảng cách với gã, thể hiện rằng —— quan hệ giữa bọn họ sẽ ngày càng xa lạ.

Không, gã làm sao có thể để quan hệ bọn họ phai nhạt dần, không có khả năng, gã tuyệt đối không đồng ý!



Tiếu Khinh Trần quay về nhà y, quản gia trí năng cao cấp mà Giang Phong Nguyệt từ đầu tới cuối không nhìn thấy xuất hiện, nghênh đón chủ nhân, thuận tiện báo cáo cho chủ nhân biết nhất cử nhất động của “khách nhân” trong nhà.

Tiếu Khinh Trần phát thệ, y hoàn toàn không có ý nghĩ giám sát Giang Phong Nguyệt, nhưng mà … vị trí năng cao cấp này rất tận tâm với công việc, hắn cư nhiên bẩm báo hết toàn bộ hành động vào buổi chiều của Giang Phong Nguyệt.

Hiện tại Giang Phong Nguyệt đang ở dưới bếp, bởi trò chơi mang đậm tính chân thật, ngoạn gia có thể tại nhà tự mình thổi lửa nấu cơm, nhưng nếu ngươi là một ngoạn gia không có kỹ năng sinh hoạt trù nghệ, trừ bỏ biến thành gà bay chó sủa vẫn là gà bay chó sủa.

May mắn, hệ thống không cưỡng chế xoát tân đồ vật ngoạn gia làm rơi trong nhà, vì thế Giang Phong Nguyệt không phá hư hết chén đũa của Tiếu Khinh Trần.

Khi Tiếu Khinh Trần tới phòng bếp, lông gà bay đầy trời, tương xứng với tình cảnh trong phòng bếp là một nam nhân anh tuấn tóc tai quần áo đều dính đầy lông gà.

“Hắt xì hắt xì…” Giang Phong Nguyệt trước đó không nghĩ rằng chỉ vặt lông gà thôi mà cũng làm mình chật vật đến vậy.

Tiếu Khinh Trần lần hai hiểu sâu cảm giác điểm mấu chốt của bản thân bị khiêu chiến.

Nhưng nhìn đến Giang Phong Nguyệt toàn thân lông gà, Tiếu Khinh Trần lại cảm thấy thật buồn cười.

“Đừng nhúc nhích.” Tiếu Khinh Trần ngăn hắn phủi phủi quần áo, làm chuyện mấy ngày nay y hay làm nhất —— chụp hình.

Giang Phong Nguyệt biểu tình thực vô tội, một thân lông gà ngược lại có sự thú vị khó nói.

“Ngươi ở trong này làm gì?” Tiếu Khinh Trần chụp xong vài tấm rồi mới chính thức đi vào vấn đề.

Giang Phong Nguyệt nhu nhu cái mũi lại hắt hơi một cái, “Đại Tổng Quản bảo ta trù nghệ của ngươi đã mãn cấp, cho nên đi ra ngoài gọi đồ ăn…” Hắn chỉ chỉ một đống đồ ăn trên bàn, ý tứ thực rõ ràng.

Tiếu Khinh Trần nhíu mày, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối?

“Muốn ta làm cho ngươi?” Tiếu Khinh Trần hai tay khoanh lại tựa vào khung cửa, nhìn cảnh tượng trong phòng bếp một hồi mới chậm rãi.

“Mỹ nhân, trò chơi có nói, nếu kỹ năng sinh hoạt không sử dụng thường xuyên thì độ thuần thục sẽ giảm đi.” Giang Phong Nguyệt đi qua.

“Ngươi muốn nếm thử tay nghề của ta … cũng không phải không được.” Tiếu Khinh Trần híp mắt lại, cao thấp đánh giá Giang Phong Nguyệt một phen.

Giang Phong Nguyệt không mở miệng, bởi hắn biết Tiếu Khinh Trần còn có câu “nhưng mà” phía sau.

“Có điều, ngươi phải đưa tác phẩm ngươi làm hồi chiều cho ta.” Tiếu Khinh Trần tà ác nhếch miệng.

Tựa hồ không ngoài ý muốn đối với yêu cầu của Tiếu Khinh Trần, Giang Phong Nguyệt lấy ra hai bức vẽ vẫn là Q đồ như trước. Q đồ Giang Phong Nguyệt vẽ gần đây phỏng chừng có thể đóng thành một quyển tranh nhiều tập.

Tiếu Khinh Trần tất nhiên nhận lấy, trong lúc Giang Phong Nguyệt cảm thấy háo hứng nghĩ y sắp động thủ, lại nghe y hỏi: “Còn gì nửa không?”

“?” Giang Phong Nguyệt sửng sốt một chút, “Không phải đã đưa cho ngươi rồi sao?”

“Cả buổi chiều chỉ vẽ hai bức … sao?” Tiếu Khinh Trần tự tiếu phi tiếu hỏi.

“…” Giang Phong Nguyệt trầm mặc, bức họa hắn để trong túi trữ vật còn chưa kịp nóng chỗ? “Mỹ nhân, không thể cho ta lưu lại làm kỷ niệm sao?”

Tiếu Khinh Trần không trả lời, chỉ vươn tay ra.

“… Đưa ngươi, ngươi liền tự mình xuống bếp?” Giang Phong Nguyệt cũng rất thông minh, tuy hắn không biết tại sao Tiếu Khinh Trần biết hắn còn vẽ bức khác, nhưng mà hắn càng muốn nhìn phong thái mỹ nhân tự mình xuống bếp.

Nghe nói như thế, khóe miệng Tiếu Khinh Trần bất giác co rút, nhưng quản gia báo cho y biết, Giang Phong Nguyệt đã dành ra hai canh giờ vẽ một bức phi thường cẩn thận, con người trong lòng luôn có điểm hiếu kỳ, không phải sao.

Thôi vậy, xuống bếp thì xuống bếp, dù sao đó cũng là việc y thích làm nhất. Bất quá y sẽ không nói cho ai biết.

“Thành giao.”

Nhận được câu trả lời đồng ý của Tiếu Khinh Trần, Giang Phong Nguyệt thực sảng khoái lấy ra bức họa đã được ép hảo đặt vào tay Tiếu Khinh Trần.

Tiếu Khinh Trần đối với việc hắn nhanh chóng giao đồ ra như vậy ngược lại có chút nghi ngờ, có phải là hắn đưa y cho có lệ thôi? Cho nên nói, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử là không được a!

Mở bức họa ra, Tiếu Khinh Trần hoàn toàn sửng sốt.

Tư thế nhân vật không có gì đặc biệt, chỉ là dáng vẻ nửa đứng thẳng bình thường. Bạch y như tuyết, tóc đen tung bay, ánh mắt biếng nhác nhìn địa phương không biết tên…

Y nhìn không ra kỹ thuật gì, nhưng đường nét phác họa khéo léo lưu loát, bút pháp nhẵn mịn, không biết hắn dùng loại bút lông nhuyễn mềm nào mới có thể vẽ ra những đường nho nhỏ đều đặn đến vậy.

Khuôn mặt mình y biết rõ, nhưng nhân vật trên bức thủy mặc này giống đến khoảng 90%, y lại cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Trước kia cũng không phải chưa từng thấy qua tranh thủy mặc, nhưng bức trong tay này… không giống với tranh thủy mặc lắm, ngược lại giống như vẽ bằng điện tử.

“Mỹ nhân, ngươi nếu thích về sau ta lại vẽ thêm cho ngươi.” Giang Phong Nguyệt nói, “Để ngươi treo trong phòng.”

Tiếu Khinh Trần tâm tình đang có điểm kích động bởi vì câu nói này của hắn mà biến mất, dù trong lòng rất kinh ngạc, nhưng mặt y vẫn phi thường lãnh tĩnh, đem bức họa bỏ vào túi trữ vật.

“Ta không tự kỷ như vậy.” Y vừa nói vừa xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp.

Cổ nhân có câu, quân tử nên tránh xa nhà bếp. Có điều, nếu là cổ ngữ, tất nhiên không thích hợp sử dụng cho hiện tại. Thời đại này, nam nhân nữ nhân biết nấu ăn đã ít lại còn ít, dù cho có thì cũng là do con người đặt ra, có thể tự động phá đi.

Tiếu Khinh Trần trong cuộc sống hiện thực đã có tay nghề không tồi, trong trò chơi học trù nghệ cũng bởi vì do sở thích. Bất quá người khác lại cho rằng, y học kỹ năng sinh hoạt là để đốt thời gian. Được rồi, quả thật có một phần nguyên nhân là để đốt thời gian.

Học kỹ năng sinh hoạt này từ lâu nhưng y chưa chính thức sử dụng qua bao giờ, nhất là dạo này y hạ tuyến ăn cơm, thứ hai là nấu nhưng không có ai ăn, rất lãng phí.

Hôm nay vì Giang Phong Nguyệt mà xuống bếp, đáp trả lại bức họa kia của hắn đi!

“Mỹ nhân, ta có thể giúp ngươi làm cái gì?” Giang Phong Nguyệt không đứng nhìn một bên, hắn rất muốn hỗ trợ.

“Rửa rau.” Tiếu Khinh Trần cũng không định để hắn đứng chờ rồi ăn không.

Giang Phong Nguyệt không động đến con gà mẹ đã bị mình ngược đãi đến thương tích đầy mình nữa, hắn nên đi rửa rau xanh cải trắng thịt heo đi.

“Ngươi định học kỹ năng sinh hoạt – trù nghệ?” Tiếu Khinh Trần thấy hắn rất thích thú, liền hỏi.

“Ta rất muốn, nhưng không thể học được.” Giang Phong Nguyệt thở dài một tiếng, “Ta lúc trước không phải đã độc chết Dược Vương tiền nhiệm sao? Đại nương trù phòng đã thầm mến hắn vài chục năm, ta nếu đi tìm nàng học trù nghệ nhất định sẽ bị chặt làm tám khối, nói không chừng còn bị băm thành bánh bao nhân thịt.”

“Phốc…” Tiếu Khinh Trần bị chọc cười, trêu ghẹo nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn, nhiệm vụ chủ tuyến không có nhiệm vụ của nàng.”

“Có một nhiệm vụ phân nhánh a, ta cũng không thể không nhận đi.” Giang Phong Nguyệt nhìn nụ cười Tiếu Khinh Trần, tim đập bang bang, lỗ tai được tóc che đi đỏ lên, mà Tiếu Khinh Trần nhìn không thấy được.

Xong rồi, rơi vào tay giặc rồi! Giang Phong Nguyệt ở trong lòng lắc lắc đầu.

“Ngươi phát ngốc gì thế, còn không mau rửa?” Tiếu Khinh Trần thấy hắn nói xong đột nhiên xuất thần, ném tới một khối gừng.

Giang Phong Nguyệt bắt được, có chút mờ mịt nhìn y, tròng mắt lưu chuyển, quyết đoán đứng dậy rửa rau.

Tiếu Khinh Trần không biết, trong lòng Giang Phong Nguyệt lúc này, một kế hoạch đang dần được hình thành…

Nấu ăn trong trò chơi không phức tạp như trong hiện thực, nấu ăn chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho tốt, sau đó tại thời điểm thích hợp thả chút gia vị, luộc nấu chiên xào đồ ăn lúc sau là được.

Không đến một tiếng, Tiếu Khinh Trần đã làm xong tám món, trên bàn lập tức đầy đồ ăn.

Hương vị tám món ăn đều vừa đủ, món thứ nhất mới ra nồi đã làm Giang Phong Nguyệt bắt đầu thèm ăn, hiện tại tám món đều ở trên bàn một loạt… Hắn cảm thấy thực may mắn bởi đây không phải là trong hiện thực, nếu không mình đã sớm đói đến ngất đi rồi.

“Mỹ nhân, ngươi có nấu ăn trong hiện thực không?” Giang Phong Nguyệt cầm đũa, nhưng Tiếu Khinh Trần còn chưa động thủ, hắn cũng không hạ đũa.

“Sao, chưa ăn trong trò chơi mà đã nghĩ đến đời thực rồi?” Tiếu Khinh Trần chỉnh lý tay áo một chút, hạ đũa.

“… Nếu ngươi nguyện ý nấu cho ta ăn trong hiện thực, ta cực kỳ vui sướng.” Giang Phong Nguyệt nói.

Tay Tiếu Khinh Trần gắp đồ ăn dừng một chốc, một khối thịt kho tàu được bỏ vào trong chén y, “Mỹ nhân, nhân lúc còn nóng mà ăn, tuy ăn không thể no bụng được, nhưng hương vị rất không tồi. Ta mỗi ngày đều ăn đồ ăn giao hàng tận nơi.”

“Giao hàng tận nơi?” Tiếu Khinh Trần chú ý câu nói kế tiếp của hắn.

“Đúng vậy, ăn nhiều năm rồi, đều cùng một vị.” Giang Phong Nguyệt vừa ăn vừa trả lời, thoạt nhìn rất bận rộn, nhưng hắn ăn không khó nhìn lắm, có thể xem là tao nhã.

Tiếu Khinh Trần giật giật lông mày, lại hỏi: “Ngươi buổi tối không hạ tuyến?” Hình như mỗi lần y thượng tuyến, hắn đã có mặt rồi.

“Lúc dịch dinh dưỡng hết thì sẽ hạ tuyến.” Giang Phong Nguyệt nói.

“…” Tiếu Khinh Trần tò mò, nhưng ý nghĩ này mới toát ra đã bị y chặt đứt —— y sao lại phải tò mò chuyện của người này, hắn mỗi ngày ăn đồ ăn bên ngoài, buổi tối không hạ tuyến thì liên quan gì tới y?

Nghĩ xong, Tiếu Khinh Trần tiếp tục dùng cơm, Giang Phong Nguyệt có vẻ rất thích đồ ăn trong trò chơi, hắn ăn khoảng hai chén cơm lớn, hơn phân nửa đồ ăn trên bàn là vào bụng hắn.

Tiếu Khinh Trần không nói gì, nhìn người nào đó muốn đi cũng khó, đá đá hắn: “Ngươi mấy trăm năm nay chưa ăn cơm sao?”

“… May mắn là ăn trong trò chơi, nếu không, hôm nay ta trực tiếp phải nhập viện.” Giang Phong Nguyệt xoa xoa cái bụng no căng, cảm khái, đồ ăn hôm nay kì thật có món rau cần thịt băm hắn không thích, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào đũa hắn lại gắp tới, đây là yêu đương, không, là thầm mến khiến người mù quáng sao?

“Ta có việc phải hạ tuyến, ngày mai chín giờ tiếp tục. Ngươi hôm nay nếu không hạ tuyến thì tìm gian phòng nào đó ở đi.” Tiếu Khinh Trần nói xong liền kéo bảng khống chế ra, chuẩn bị hạ tuyến.

“Được, mỹ nhân, ta chờ ngươi.” Giang Phong Nguyệt nói.

Tiếu Khinh Trần nhìn hắn một cái, chọn rời khỏi.

Giang Phong Nguyệt nhìn nơi y hạ tuyến rồi ngồi ngốc khoảng một phút, sau đó cũng hạ tuyến, lấy điện thoại ra nhấn một dãy số.

Từ trong ống nghe truyền ra một thanh âm dễ nghe cổ điển, giọng nam nhân trầm thấp mị hoặc khiến người mê muội…

“Tiểu Phong, con sao lại chịu gọi điện về?” Giang ba lời nói có điểm châm chọc, nhưng khó có thể che dấu sự vui sướng trong giọng nói.

“Cha à, con xem trọng một người…” <ins class="adsbygoogle"
Bình Luận (0)
Comment