Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 80

Tân nương bị đoạt trở về, hệ thống rất tẫn trách tiến hành truyền thanh, thông báo đã có ngoạn gia đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ Đêm thất tịch.

Thời hạn hoạt động Đêm thất tịch và hoạt động kỷ niệm đầy năm đều là 15 ngày, kết quả tạm thời không đề cập tới, ngoạn gia giữa đường có khả năng hội ngộ đủ loại phiền toái, ví dụ như loại tình huống của Mộng Tuyết Như —— vị hôn phu của nàng Anh Minh Thần Võ anh họ của Tiếu Khinh Trần tại vòng thứ nhất trong mê cung bất hạnh giẫm phải bẫy gai nhọn, chết.

Ngoạn gia trong quá trình nhiệm vụ không thể uống hồng dược, lam dược thì hoàn toàn không cần, một khi tử vong, nhiệm vụ sang ngày hôm sau mới tiếp nhận được.

Mới đầu các ngoạn gia nghĩ nhiệm vụ rất đơn giản, cho nên không lưu tâm về mê cung nhiều lắm, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ ra, nếu nhiệm vụ không có khó khăn gì, chẳng phải người người đều có thể qua nhiệm vụ, nhận giải thướng lớn?

Vòng thứ nhất qua ải giám định tình lữ, ngoạn gia sẽ được truyền tống tới đợt thứ hai, thu thập chim liền cánh và cây liền cành. Tìm trong trên một vạn con chim và trong trên một vạn cái cây chưa chắc đã có 1000 con chim, 1000 gốc cây có 777 chim liền cánh, 777 cây liền cành, không có lực uy hiếp của bạo quân Giang Phong Nguyệt, khó mà làm được a!

Theo thời gian trôi qua, ngoạn gia tiến vào đợt thứ hai đi thu thập ngày càng nhiều, một ngàn con chim và một ngàn cành cây tuyệt đối không đủ, mà tốc độ xoát tân cũng rất chậm, bởi vậy, Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần sớm qua vòng thứ nhất tiến đợt thứ hai chiếm được đại tiện nghi. Về phần các ngoạn gia khác mất nhiêu lâu để thu thập, không trong phạm vi suy xét của bọn họ.

Tóm lại các ngoạn gia thu thập chim và cây, hôm nay không hoàn thành, ngày mai lại tiếp tục, ngày mai không xong còn có ngày mốt, chỉ cần không bỏ, luôn luôn sẽ có lúc hoàn thành. Nhiệm vụ tân nương lạc đường cũng thế, hôm nay đoạt không được, ngày mai tiếp tục đoạt, vì giải thưởng lớn, bất cứ giá nào!

Giang Phong Nguyệt như nguyện đền bù lên mãn cấp, nhìn thanh kinh nghiệm tắc đầy, nội tâm hắn vô cùng thỏa mãn. Thật không dễ dàng a, cuối cùng đã đứng cùng độ cao với mỹ nhân =w=

“Tiểu Mộng, hôm nay nhờ có ngươi, rảnh rỗi sẽ mời ngươi ăn cơm.” Giang Phong Nguyệt làm xong nhiệm vụ còn mãn cấp, tâm tình không phải tốt bình thường.

Giang Phong Nguyệt mãn cấp, “gà sủng vật” của hắn cũng trưởng thành trong chiến đấu, chứng thực là một con bạch khổng tước phi thường phiêu lượng hoa lệ, toàn bộ Giang Hồ chỉ có một con.

Mộng Tuyết Như đang nhìn chằm chằm lông vũ bạch khổng tước cực kì xinh đẹp mà ngẩn người, không ngờ Giang Phong Nguyệt đột nhiên nói chuyện với nàng, tuy lời lẽ nghe rất êm tai, bất quá thâm ý trong đó nàng cũng nghe ra, không phải là nhiệm vụ hoàn thành, ngại chướng mắt cái bóng đèn này sao?

“Ta càng vui lòng ăn hỉ yến của các ngươi trong hiện thực.” Mộng Tuyết Như mỉm cười nói.

“Được, không để ngươi chờ lâu.” Giang Phong Nguyệt vỗ ngực.

Mộng Tuyết Như cười khẽ, lại lưu luyến nhìn sang con bạch khổng tước kia luôn thu hút ánh mắt nàng, nói: “Nghe đồn tính cách bạch khổng tước rất kiêu ngạo, không thích những sinh vật so với nó còn xinh đẹp hơn.” Những lời này hiển nhiên nói cho Tiếu Khinh Trần nghe.

Con bạch khổng tước ngạo nghễ kia quả thật không có nửa điểm hảo cảm với Tiếu Khinh Trần, mỗi lần gặp y đều trực tiếp quay đầu đi.

Mỗi khi thấy loại thái độ của con khổng tước này, Tiếu Khinh Trần đều muốn vặt lông nó hết, sau đó quẳng vô nồi. Không biết hương vị khổng tước có ngon không…

“Nếu phải chọn một trong hai, ta khẳng định chọn mỹ nhân, sau đó giao nó cho mỹ nhân làm thịt.” Giang Phong Nguyệt thực sảng khoái nói.

Này coi như ăn ý sao? Tiếu Khinh Trần yên lặng nghĩ.

“A —

—” Dường như nghe hiểu lời hắn nói, bạch khổng tước thê thảm kêu một tiếng, cách phanh phách đập đập —— khổng tước xòe đuôi.

Bạch khổng tước so với lam lục khổng tước còn khó hầu hạ hơn, xòe đuôi như muốn mệnh chúng nó, số lượng lại rất thưa thớt, tính cánh cao ngạo đến tận mây xanh. Bây giờ ngược lại chủ động, xoay xoay quanh Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần, dĩ nhiên là đang lấy lòng.

“Phụt…” Mộng Tuyết Như che miệng nở nụ cười, “Nếu xác ngoài không phải là sủng vật, ta thật tưởng là nó là người thật.

“Ha hả.” Giang Phong Nguyệt ái muội không rõ nhìn bạch khổng tước cười nhẹ hai tiếng.

Bạn khổng tước nào đó: … Cương lập bất động.

Mộng Tuyết Như ly khai, Giang Phong Nguyệt ném bạch khổng tước vào cột sủng vật, tiện đà hỏi Tiếu Khinh Trần: “Đúng rồi, sao không nhìn thấy Diệp Thanh Y?”

“Nó đi với Nguyệt Hạ Tiểu Lâu rồi.” Tiếu Khinh Trần không hề gì trả lời.

“Nó không phải sủng vật của ngươi sao, như thế nào chạy theo Nguyệt Hạ Tiểu Lâu?” Giang Phong Nguyệt buồn bực.

“Độ thân mật giữa ta với nó không cao bằng với Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, cho nên chạy.”

Nhắc tới vụ này, Tiếu Khinh Trần không thể không chút buồn bực, không phải là buồn bực gì sủng vật chạy theo người ta mất, mà là y sớm không để ý tới độ thân mật giữa chủ nhân và sủng vật. Do Nguyệt Hạ Tiểu Lâu luôn cùng một chỗ với Diệp Thanh Y lâu dài, hệ thống hảo tâm nhắc nhở y nên gia tăng độ thân mật với sủng vật, y mới biết được cái thứ gọi là độ thân mật.

Bất quá y ngược lại không để ý Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cùng Diệp Thanh Y thân mật, năng lực Diệp Thanh Y đã rất mạnh, nếu mang cạnh người là một trợ lực rất khá. Nhưng vì thế giới hai người giữa y cùng Giang Phong Nguyệt lại là một ngọn bóng đèn thật lớn. Lại nói, hiện tai Giang Phong Nguyệt cũng mãn cấp, y cũng mãn cấp, chẳng lẽ sợ đối đầu không nổi mấy người khác?

Suy nghĩ Tiếu Khinh Trần rất mới mẻ, Diệp Thanh Y bỏ chạy, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu trái lại thập phần cảm kích, đương nhiên, câu cảm kích của gã rất không được tự nhiên.

“Độ thân mật sao…” Giang Phong Nguyệt vuốt cằm tự hỏi, có nên gọi Mộng Tuyết Như tới lăn lộn với khổng tước, sau đó để nàng dắt khổng tước đi luôn?

Tiếu Khinh Trần liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của hắn, con sủng vật này người khác muốn cũng không có, hắn thì muốn quẳng cho người khác, chả biết khùng điên cỡ nào —— ngài không phải cũng ném Diệp Thanh Y cho người khác sao ←_←

“Giữ con khổng tước kia.” Tiếu Khinh Trần nói.

“?”

“Giữ nó lại, sau này ngươi có thể lấy nó luyện tập kỹ năng nấu nướng.” Tiếu Khinh Trần hơi hơi nhếch môi, dưới cái nhìn của Giang Phong Nguyệt, nụ cười này

“… Hảo.” Giang Phong Nguyệt ở trong lòng đập chính mình một chút, mắng thầm: rất không có tự chủ, nụ cười của mỹ nhân cứ làm người ta gục ngã đâu? Phải bình tĩnh, phải biểu hiện ra mị lực nam nhân thành thục!

Nhìn Giang Phong Nguyệt mặt mày đổi tới đổi lui, Tiếu Khinh Trần cũng không tò mò đi tìm tòi nghiên cứu, y hiện tại đang suy nghĩ một chuyện khác —

— Ba ba y và “người kia” sắp về.

“Mỹ nhân, làm sao vậy?” Giang Phong Nguyệt từ trên mặt y nhìn thấu một ít manh mối, lúc Mộng Tuyết Như còn tại biểu tình y vẫn như một, nhưng hiện tại xem ra, do y lưu tâm với việc cha y và vị “Tiếu bá phụ” kia quay về.

“Hả? Không có gì…” Tiếu Khinh Trần lắc đầu.

“Mỹ nhân!” Giang Phong Nguyệt một tay chạm mặt Tiếu Khinh Trần, nghiêm túc nói: “Mỹ nhân, ta hy vọng ngươi chân chính xem ta là người yêu của ngươi, mặc kệ trong lòng ngươi có chuyện gì, ta luôn là đối tượng để ngươi tâm sự.”

Tiếu Khinh Trần sửng sốt, lập tức dời tay hắn ra, “Ta biết.”

“Vậy ngươi sao lại có việc gì cũng giấu ở trong lòng, không thấy ngươi nói cho ta nghe bao giờ.” Giang Phong Nguyệt ủy khuất hề hề nhìn y.

Tiếu Khinh Trần nhìn biểu tình cực kỳ đáng yêu của hắn, vươn tay nhéo nhéo, da thịt người nọ lại non mịn, yêu thích không buông tay nhéo thêm vài cái, chà đạp Giang Phong Nguyệt đến nỗi đặc biệt ai oán, mới bằng lòng buông tha hắn.

“Cũng không phải không nói cho ngươi nghe, mà là không biết nên nói như thế nào.” Tiếu Khinh Trần ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ đáp.

Vừa nghe lời này, ánh mắt Giang Phong Nguyệt sáng như đèn ô tô, “Trước mắt, ta chỉ biết tên của ngươi, tuổi, thân cao, nghề nghiệp vân vân, cũng biết ngươi sinh trong một gia đình cực kỳ giàu có, biết nhà ngươi có một quản gia luôn luôn hầu hạ ngươi, ngươi đã đuổi việc những người hầu khác… Sau đó, ngươi nói thêm cho ta biết gia đình người còn ai a?”

Nghe vậy Tiếu Khinh Trần không khỏi co rút khóe miệng, người nọ đang tra hộ khẩu hay sao vậy?

Bất quá nếu về sau kết hôn, hộ khẩu vân vân nhất định phải biết…

“Cha mẹ ta đã ly dị khi ta còn rất nhỏ, quyền giám hộ thuộc về bên cha ta.” Thời điểm Tiếu Khinh Trần mở miệng hơi hơi nhăn mày, chuyện này y lâu nay không thích nhắc tới.

Nghe nói như thế, Giang Phong Nguyệt đích thực run lên, cha mẹ mỹ nhân li dị?

“Cha ngươi… ông ấy mặc kệ ngươi sao?” Giang Phong Nguyệt hỏi.

Xã hội hiện đại bây giờ kết hôn ly hôn giống như ăn cơm sườn, xã hội thượng lưu có thể chạm tới mặt cố kỵ sẽ bảo thủ một lúc, nhưng ly hôn cũng không phải số ít. Cha mẹ ly dị như Tiếu Khinh Trần, quyền giám hộ con nhỏ sẽ thuộc về một bên, con cái không có cha hoặc mẹ trong gia đình giàu có thường thường không được chăm sóc nhiều, bởi vì so với tình trạng của Tiếu Khinh Trần, nhà y chỉ sợ cũng có gia nghiệp cực lớn.

Vì thế, Giang Phong Nguyệt đoán ba ba Tiếu Khinh Trần mặc kệ y là rất bình thường.

Tiếu Khinh Trần lắc lắc đầu, “Cũng không thể nói là không quản ta, chỉ là…” Nhớ tới hình ảnh từng bắt gặp được, y không khỏi có chút xấu hổ.

“Chỉ là cái gì?” Giang Phong Nguyệt như một cậu bé tò mò, tiếp tục đặt câu hỏi.

“… Về sau lại nói.” Tiếu Khinh Trần đứng lên, tùy ý vỗ vỗ hai cái trên người không hề có chút cỏ khô.

Giang Phong Nguyệt đứng lên, cười khổ: “Ai, mỹ nhân, đừng làm mất hứng thú người khác như thế a!”

“Hôm nay vậy thôi, quản gia đang gọi ta.” Tiếu Khinh Trần nói, nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Có thể là nói chuyện cha của ta trở về.”

Nhạc phụ đại nhân trở về a… Vậy được rồi, tạm thời không hỏi.

“Về sau đừng quên nói với ta.” Giang Phong Nguyệt kéo người qua cho một cái hôn nồng nhiệt, thật lâu mới buông ra.

Tiếu Khinh Trần hô hấp không đủ, hơi nóng đầy mặt, tùy tiện lau môi hai cái, trừng hắn nói: “Nếu cha của ta đã về, mẹ ta chắc chắn cũng sẽ về, ta có thể không thượng tuyến được…”

“Không phải còn có điện thoại sao?” Giang Phong Nguyệt quyết đoán nói, “Nếu bác trai và bác gái đều quay về, người đừng quên giới thiệu ta với bọn họ, loại hôn nhân đại sự này, vẫn nên báo cho cha mẹ biết…”

Tiếu Khinh Trần vừa bực mình vừa buồn cười, “Được rồi, ta đã biết.” Cho dù cha mẹ y còn có “người kia” không về, y cũng phải chủ động tìm bọn họ. Tuy y và Giang Phong Nguyệt quen nhau tới bây giờ vẫn còn trong trò chơi, nhưng tình cảm đã đặt trong trái tim, không cần phải tiếp tục kéo dài thêm.

Nghe được cam đoan của y, Giang Phong Nguyệt cao hứng, lại ôm người hôn sâu một hồi, “Ngươi không thượng tuyến ta cũng không thượng, ngươi lúc lên thì gọi điện thoại cho ta, chúng ta cùng lên.”

Không mỹ nhân trong trò chơi, tịch mịch như tuyết —— <ins class="adsbygoogle"
Bình Luận (0)
Comment