Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 82

Văn Tỉnh thích âm nhạc, thích ca hát, chỉ có vài người mới biết y là Thiên vương “Văn Cảnh” thế hệ thanh niên mới, người biết thân phận của y, đều là những người y quen thuộc sâu sắc.

Trong những người này, không bao quát bất kì thân thuộc nào của Văn gia, càng không thể có Tiếu Ninh ở trong.

Nhưng mà, khi Văn Tỉnh nhìn thấy thầy giáo âm nhạc khi bé y thích nhất, thầy giáo Tiếu thừa dịp Văn ba không chú ý lấy ra một tấm post không lớn, nhờ y ký tên.

Văn Tỉnh lúc ấy liền hết chỗ nói, tấm poster kia cũng chính là hình y duy nhất đeo mặt nạ, mặc quần áo quỷ dị lộ diện trước công chúng chụp được sao? Y cũng đã ăn diện quái đản như vậy rồi, thầy Tiếu sao có thể nhận ra được?

Tạm thời mặc kệ thầy Tiếu làm sao nhận ra y, đã nói ở chung cùng thầy Tiếu, nhìn từ bên ngoài, thầy Tiếu không thấy Văn Tỉnh có nửa điểm không tự nhiên. Trên thực tế, Văn Tỉnh quả thật không có không được tự nhiên.

Y cùng thầy Tiếu không thù không oán, nhiều nhất chỉ là sự kiện cha mẹ y ly hôn cùng với hình ảnh làm người khác mất thể diện kia làm y rất chán ghét thôi. Nhưng thái độ của y hữu ý vô tâm khiến thầy Tiếu và Văn ba né tránh ở nước ngoài mười mấy năm, hiện giờ ở chung với nhau, thầy Tiếu vẫn không được tự nhiên nhiều hơn.

Nửa ngày trò chuyện không nóng không lạnh, thầy Tiếu cuối cùng thở phào một hơi, nhưng ăn cơm trưa xong vẫn lấy cớ có việc bận mà ly khai.

Văn ba không mong con trai ngay bây giờ có thể tiếp nhận ông và Tiếu Ninh cùng một chỗ, mọi việc dù sao dần dần cũng sẽ đến, phải không?

Ngặt nỗi, Văn ba vẫn có chút nghi hoặc, rốt cuộc con trai tự dưng lại thông suốt rồi?

Bất tri bất giác, Văn ba trực tiếp hỏi vấn đề.

Văn Tỉnh đang ngồi trên ghế sa lông nhìn mấy bức tranh Giang Phong Nguyệt gửi cho y, có hai bức là “tranh sinh hoạt” của hai người bọn họ, mấy bức khác là những tác phẩm trước đây và hiện tại của hắn, không biết hắn có phải khoe khoang với y không.

Nghe được Văn ba hỏi câu hỏi trong lòng, Văn Tỉnh không khỏi sửng sốt, nhìn về phía cha, trầm mặc trong một chốc, nói: “Không phải đột nhiên thông suốt.”

“Không phải sao?” Văn ba hồ nghi nhìn y.

Văn Tỉnh không trả lời, y cũng không thể bảo ba ba trước kia đều do hai người hiểu lầm suy nghĩ của y… Như vậy sẽ bị cho rằng tiểu hài tử biệt nữu đi?

“Tiểu Tỉnh, cha nghe quản gia nói, con có phải đang…nói chuyện yêu đương?” Văn ba từ lúc đầu vui sướng cũng đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, tự nhiên đề cập đến đề tài ông quan tâm nhất.

Văn Tỉnh không nhanh không chậm nhìn về phía quản gia đưa trà lên, quản gia trải qua huấn luyện giúp ông ta có thể duy trì nụ cười, không đến mức biến thành mặt khổ qua, nhưng quản gia thúc thúc à, nụ cười của ngài đã cứng ngắc rồi đó?

“Tiểu Tỉnh?” Văn ba lại hô một tiếng.

“Vâng, có nói.” Văn Tỉnh đáp lại, “Cha, cha và thầy Tiếu lần này khi nào thì đi?”

Văn ba tò mò đã bị câu trả lời thản nhiên của Văn Tỉnh làm chấn kinh rồi, cho nên vấn đề sau ước chừng khoảng ba phút đồng hồ mới hồi thần lại, “Tham dự hôn lễ của anh họ con rồi về, còn có vài công tác phải xử lý, xử lý xong có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài. Đúng rồi, Tiểu Tỉnh, “ấy ấy” của con nói là dạng người gì?”

“Cụ thể sao? Tính danh chiều cao tuổi tác nghề nghiệp số điện thoại di động gia đình địa chỉ… Ba ba muốn biết cái nào?” Văn Tỉnh tự tiếu phi tiếu hỏi.

Cha có thể nói cái gì cha cũng muốn biết sao? Văn ba trong lòng trả lời một câu.

Nhưng mà! Ông tuyệt đối không thể biểu hiện nóng vội như vậy, ông phải ổn trọng!!!

“Khụ khụ, cái này cũng không cần, chỉ cần con thích là tốt rồi.” Văn ba ra vẻ thoải mái, lại bổ sung thêm: “Chỉ cần con thấy người đó tốt, con có thể cùng người đó một chỗ, tự con làm chủ là được.”

Văn Tỉnh trầm mặc một lát, sau hỏi: “Con định tính toán kết hôn với người đó,, cũng là tự mình làm chủ sao?”

Biểu tình Văn ba → 0.0



… …

Trước khi Văn Tỉnh nhận được giải thưởng Đêm thất tịch ký gửi từ hệ thống Giang Hồ đưa tới, Giang Phong Nguyệt vẫn chưa xuất hiện, dù cho trong trò chơi hay là trong cuộc sống hiện thực, Văn Tỉnh cũng chưa liên lạc với hắn.

Nếu một ngày nào đó người yêu ngươi yêu đột nhiên biến mất vô tung, ngươi sẽ đoán cái gì?

a. Đối phương bắt được ngươi vào tay, chơi chán rồi ném

b. Đối phương xảy ra chuyện, không liên lạc được

Tha thứ Văn Tỉnh gặp phải chuyện này chỉ nghĩ được hai lựa chọn, bất quá trực giác y không lựa chọn cái nào cả. Thứ nhất Giang Phong Nguyệt dù có đủ loại biểu hiện không quá đáng tin trong trò chơi, nhưng tình cảm người nọ y vẫn cảm giác được, đùa giỡn tình cảm hiển nhiên không thích hợp với hắn; thứ hai, nếu hắn xảy ra chuyện, Giang ca tuyệt đối sẽ liên hệ với y trước tiên.

Loại bỏ hai lựa chọn, Văn Tỉnh hoàn toàn không biết Giang Phong Nguyệt đang làm cái quỷ gì.

Mà sau khi Giang Hồ đem giải thưởng lớn hoạt động Đêm thất tịch tới cửa, điện thoại Giang Phong Nguyệt rốt cuộc kết nối.

Văn Tỉnh nắm tờ giấy mời màu đỏ nạm vàng trong tay tự tiếu phi tiếu nhìn người nào đó xuất hiện trên màn hình, nói: “Đây là giải thưởng lớn ngươi nói?”

“Mỹ nhân, chẳng lẽ ngươi không nên trước hỏi ta mấy ngày nay đi đâu sao?” Biểu tình u oán kinh điển của Giang Phong Nguyệt xuất hiện, đối tấm thiệp mời tiên diễm không có nửa điểm giải thích.

“Được rồi, mấy ngày nay ngươi làm gì?” Văn Tỉnh tùy tay ném thiệp mời qua một bên, hỏi.

“Bí mật, tạm thời không nói cho ngươi.” Tâm tính Giang Phong Nguyệt tựa như con nít ranh, dù cho hắn nhắc nhở Văn Tỉnh đi hỏi chuyện, nhưng hắn còn tỏ vẻ thực thỏa mãn —— kỳ thật hắn gọi điện thoại nhìn thấy biểu tình Văn Tỉnh cũng đã biết kỳ thật y rất sốt ruột.

“…”

“Mỹ nhân, lần du lịch Iceland mười ngày chính là giải thưởng lớn của hoạt động, ngươi sẽ đến chứ?” Giang Phong Nguyệt tiến vào chính đề, đại khái là bởi vì chột dạ, cho nên vuốt vuốt mũi không dám nhìn Văn Tỉnh.

Văn Tỉnh nhìn bộ dáng kia của hắn trong lòng ngứa ngáy, đã vài ngày không gặp hắn, nói không nhớ tuyệt đối là gạt người, thật ra chuyện hiện tại y muốn làm nhất chính là thúc giục hắn lên mạng. Tuy chỉ là trò chơi, tốt xấu gì cũng có thể cảm giác độ ấm chân thật của hắn.

Về phần hiện tại Giang Phong Nguyệt lại một lần nhắc tới vấn đề này…

“Nếu ta không đi… ngươi không lẽ trực tiếp chạy tới nhà ta?” Văn Tỉnh chậm rì rì hỏi.

“Không đi, ngươi vì sao không đi? Chẳng lẽ ngươi bây giờ còn chưa có hảo cảm với ta đến mức muốn gặp mặt ta trong hiện thực sao?” Giang Phong Nguyệt xem nhẹ nửa câu sau.

Văn Tỉnh khóe miệng co rút, bất đắc dĩ nói: “Không phải…”

“Vậy đến, phải đến, ta chờ ngươi.” Giang Phong Nguyệt không để y nói tiếp, trực tiếp đánh gãy, còn phi thường uy vũ khí phách đưa ra yêu cầu.

“…” Đối với mặt bá đạo của người nào đó, Văn Tỉnh càng nhìn càng yêu.

“Mỹ nhân, ngươi nhất định phải tới, ta có chuyện rất trọng yếu muốn thương lượng với ngươi…” Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh ở chung lâu như vậy, đã sớm biết Văn Tỉnh ăn mềm không ăn cứng, để khiến y đáp ứng, dù cho làm nũng, hắn nhất định phải nũng cho tới chết.

Nghe ngữ khí kia của hắn, Văn Tỉnh thành công bị hắn kích thích nổi lên một tầng da gà.

“Được rồi được rồi, ta chưa nói không đi.” Vì phòng ngừa Giang Phong Nguyệt tiếp tục nói ra cái gì kích thích người khác, Văn Tỉnh quyết đoán đánh gãy lời kịch của hắn.

Bất quá nói trở về, vấn đề này bọn họ đã thảo luận qua rất nhiều lần đi?

“Mỹ nhân, ngươi xác định đến đây, không gạt ta?” Giang Phong Nguyệt mắt sáng rực nhìn chằm chằm Văn Tỉnh.

Văn Tỉnh cảm giác, nếu y nói lừa hắn, hắn nhất định sẽ khóc lên.

Cho nên, Văn Tỉnh gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, mỹ nhân ta cúp trước a, bái bai, muah~” Đối màn hình thảy cái hôn gió, Giang Phong Nguyệt quyết đoán cúp điện thoại biến mất.

Văn Tỉnh dở khóc dở cười nhìn hình ảnh trên màn hình dần mất đi, căm giận cắn chặt răng. Cuối cùng vẫn vứt điểm buồn bực này ra sau đầu —— gấp cái gì chứ, cũng không phải không có thời gian tính sổ với hắn.



Buổi chiều Văn Tỉnh chuẩn bị đi tìm chút chuyện làm làm, ví dụ như chọn chọn lựa lựa quần áo đi tham gia du lịch Iceland mười ngày vân vân…

Iceland là vùng biển quốc tế do tự nhiên hình thành thành một tòa đảo nhỏ cực kỳ đồ sộ, ban đầu do các cộng đồng quốc gia bỏ vốn, phái quân đội tới phụ trách, nhưng bởi vì tòa đảo này quá mức đặc biệt, người qua lại trên biển đều bị hấp dẫn, bất đắc dĩ, các quốc gia đành phải thương lượng dùng theo phương diện khác —— thắng cảnh du lịch.

Có điều, không phải tất cả mọi người đều có thể đi Iceland, thứ nhất, tiêu phí ở Iceland cao hơn mức khả năng chi trả của phần lớn người; thứ hai, đi Iceland chỉ có thể ngồi thuyền, bởi vì Iceland rất “yếu ớt”; thứ ba, phụ cận Iceland có lốc xoáy rất mạnh, nếu không phải là thuyền hoặc du thuyền cỡ lớn vững chắc, vô cùng có khả năng táng thân trong biển rộng.

Giang Hồ đặt chỗ một trong ba du thuyền xa hoa nhất toàn cầu “Thế Kỉ Hào”, du thuyền này thật đã vượt quá hai thế kỉ, hãng thuyền trên toàn thế giới, bảo là Du Luân Chi Vương cũng không ngoa. Nếu có hơi chút hiểu biết về các loại phương tiện, cũng biết “Thế Kỉ Hào”

Văn Tỉnh tới bây giờ cũng chỉ nghe nói qua, nhìn qua hình ảnh, chưa bao giờ tận mất thấy, càng miễn bàn tới việc bước lên đó.

Không vì Giang Phong Nguyệt mà đi, dù vì đi Iceland và “Thế Kỉ Hào”, y cũng phải kiến thức qua một lần.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên chân chính gặp mặt với người mình yêu, Văn Tỉnh làm sao có thể ăn mặc tùy ý cho được?

Nhưng kế hoạch Văn Tỉnh bị một vị khách không mời mà đến quấy rầy.

Hoàng Thái Tử trong trò chơi, Hoàng Tử Quyết trong hiện thực tới đây, nhìn thấy Văn Tỉnh câu đầu tiên nói là “Thiệp mời, ngươi đi sao?”

“Vì sao không đi?” Văn Tỉnh tự tiếu phi tiếu hỏi lại.

“…” Hoàng Tử Quyết nhất thời cảm thấy trong lòng như bị thủy ngân rót đầy, vô cùng trầm trọng. Thật lâu sau, gã mới hỏi: “Tiểu Tỉnh, ngươi nghiêm túc?”

Văn Tỉnh nghe vậy cười một tiếng, “Thái tử gia, ngươi cảm thấy ta là người lấy tình cảm ra đùa giỡn?”

“Nếu như vậy, vì sao lúc trước ta theo đuổi ngươi ngươi rõ ràng đã có cảm giác… Hơn nữa lúc ấy ngươi rõ ràng cũng đã đáp ứng ta, nếu ta thắng ngươi liền kết giao với ta…” Hoàng Tử Quyết có chút phiền não hỏi.

Văn Tỉnh trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ đang tự hỏi nên mở miệng như thế nào.

Thời gian càng lâu, trong lòng Hoàng Tử Quyết càng ngũ vị tạp trần.

“Ngươi không thắng, không phải sao?” Văn Tỉnh hỏi lại.

Hoàng Tử Quyết ngạc nhiên nhìn y, muốn nói là bởi vì người kia đột nhiên xuất hiện mới đánh gãy một kích cuối cùng của gã, nhưng vừa đến bên miệng, lại không biết nên nói ra sao.

“Thái tử gia, kỳ thật ta rất may mắn, lúc trước ngươi không thắng. Nếu không…” Văn Tỉnh không tiếp tục nói tiếp.

Y gợi lên một tia tự giễu mà bất đắc dĩ, y lúc trước quyết định cho Hoàng Tử Quyết một cơ hội, là bởi vì bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là bạn tốt, không ai thân thiết với y hơn Hoàng Tử Quyết. Khi đó y còn nghĩ, tìm người nào bây giờ, nếu tìm người lạ, không bằng đi quen với một người quen thuộc.

Nhưng quen biết Giang Phong Nguyệt, cùng hắn ở chung lâu như vậy, y mới thật sự cảm thấy may mắn, lúc trước không nhất thời xúc động đáp ứng Hoàng Tử Quyết, nếu không không thể cùng một chỗ với người mình thương yêu, không biết nên xin lỗi Hoàng Tử Quyết hay nên xin lỗi bản thân.

Hoàng Tử Quyết bị y cự tuyệt trong lòng sẽ khổ sở, y cũng hiểu được, nhưng nếu bởi vì áy náy mà đáp ứng, mới là thương tổn lớn nhất với gã.

Mặt khác, chuyện tình cảm vốn không có ai đúng ai sai, y bây giờ sẽ không nói với Hoàng Tử Quyết “Ngươi sẽ tìm thấy một người thích hợp với người”, như vậy không thể nghi ngờ là tát muối vào miệng vết thương của Hoàng Tử Quyết.

Theo tính cách cao ngạo của Hoàng Tử Quyết, dù cho y đi an ủi, sẽ bị coi là đồng tình.

Cho nên, nói đơn giản, để bạn tốt của mình đi tự hỏi, mới là chuyện hiện tại y nên làm. <ins class="adsbygoogle"
Bình Luận (0)
Comment