Võng Du Chi Bị Bao Dưỡng Đích Nhân Yêu

Chương 58

Nói về vấn đề tư thế.

Đông Dã và Khổng Tây hai người này có thể nói căn bản không có cách nào đạt thành thống nhất.

Khổng Tây thích thế ngồi hoa sen, như thế độ sâu cùng độ mạnh yếu có thể tự mình khống chế, sẽ không bị Đông Dã thúc đến mức không thể nói gì. Mặc dù rất mệt, nhưng lần nào cậu chủ động cũng dùng tư thế này. Điều này đã đủ chứng tỏ thực tế tên kia có chút ít đặc tính của nữ vương.

Ghét nhất là thế sau lưng, không chỉ không thể thấy biểu cảm của Đông Dã, mà tứ chi còn rất dễ nhức mỏi, mỗi lần làm xong xương khớp tay chân đều tê rần, căn bản không thể động đậy, không chỉ mệt muốn chết, phía trước còn luôn lạnh lẽo trống không, khó chịu!

Mà Đông Dã thích nhất thế sau lưng, trong mắt anh, như thế có thể đâm vào sâu hơn từ trước, càng dễ thúc trúng điểm G của Khổng Tây, khiến cậu ở dưới thân mình run rẩy từng đợt, bộ dáng yếu ớt đó vô cùng dụ người. Hơn nữa Khổng Tây nhỏ người, khi tiến vào từ phía sau có thể ôm trọn cậu, muốn sờ thì sờ, cảm giác rất tốt.

Ghét nhất thế hoa sen, tuy lần đầu của hai người dùng loại tư thế này, nhưng sau đó anh không chủ động dùng lại nữa, thấy như bị người khống chế, không thể tự do cử động, khó chịu!

Xét thấy sở thích của hai người khác nhau quá lớn, vì để tìm ra một tư thế có thể làm cho cả hai hài lòng, Khổng Tây cố ý lên mạng đặt mua cuốn《99 Tư Thế Vàng Khi ‘Yêu’》.

Ngày đó sách vừa đến, Khổng Tây liền không thể chờ đợi được chạy thẳng tới siêu thị tìm Đông Dã.

Đúng lúc chạng vạng siêu thị đông khách nhất, Khổng Tây chen chúc nửa ngày mới tới văn phòng quản lý.

Cậu bang một cước đá văng cửa phòng, lại bang một cước đạp lên, cẩn thận bấm khóa, gạt luôn chốt, sau đó cười *** đãng nhìn về phía Đông Dã đang ngồi sau bàn làm việc.

Đông Dã nhướng mày, không nhúc nhích, thản nhiên chống cằm nhìn cậu.

Vốn Khổng Tây đang thú tính bộc phát, vừa chạm đến ánh mắt anh nhà mình lập tức như bóng xì hơi, mặt cũng theo đó đỏ lên, có chút chút mắc cỡ cầm sách giơ lên che trước mặt, rụt rè nói: “Chúng ta thử cái này đi…”

Khóe miệng Đông Dã giật giật, làm như không thấy ngó lơ, tiếp tục xem cổ phiếu của anh.

Khổng Tây đứng tại chỗ mắc cỡ nửa ngày mà không thấy Đông Dã nói gì, kỳ quái len lén ngó trộm từ sau sách mới phát hiện mình đã bị lơ.

Cậu cũng không chán nản, cầm sách đi qua, tính toán dù có phải năn nỉ ỉ ôi vẫn quyết thảo luận cho ra vấn đề này với Đông Dã.

“Chúng ta thử đi mà~~~~” Khổng Tây như hiến của quý dâng sách quơ quơ trước mặt người kia, lại sáp đến liếm liếm môi anh, mười phần hàm ý quyến rũ.

Đông Dã không chớp mắt tắt web, khép laptop rồi mới dùng bộ mặt không chút cảm xúc xoay cả người lẫn ghế về phía Khổng Tây.

Khổng Tây long lanh nhìn anh, trong ánh mắt kia biểu đạt rõ ràng ý tứ “thử ở đây luôn đi ở đây luôn đi”.

Đông Dã buồn cười nhìn cậu, nhướng mày nới lỏng cà-vạt, vươn cánh tay dài móc lấy Khổng Tây để cậu ngã ngồi giữa hai chân mình, đều giọng nói: “Muốn làm thì quyến rũ tôi xem.”

Khổng Tây phút chốc bị mê hoặc cả người nóng như thiêu đốt, mặt thoáng đỏ lên, ngơ ngác nhìn Đông Dã, hơn nửa ngày mới hiểu lời anh.

Cậu ngồi trên đùi người kia bối rối cả buổi trời mới đánh bạo run run đưa tay cởi nút áo sơmi anh.

Theo từng nút từng nút bị cởi, ***g ngực Đông Dã lộ ra một mảng lớn, Khổng Tây cười meo meo sờ soạng cơ thể rắn chắc của anh, đến gần liếm liếm trái cổ của anh, rồi gặm gặm xuống cổ.

Cậu nhớ tới lần đầu của hai người, hơi hoảng hốt thò tay sờ thân dưới người kia. Nơi đây đã phình lên, Khổng Tây lại nghĩ tới kích thước cùng sức sống của thứ đó, đột nhiên cảm thấy mình đang làm bậy.

Nhưng nếu đã thành như vậy rồi, giờ mà rút lui có vẻ rất xấu bụng. Khổng Tây cắn môi, kiên trì run run cởi T-shirt và quần, rồi tiếp tục cởi quần lót.

Mắt Đông Dã hơi đen lại, tâm tình không rõ nhìn Khổng Tây trần truồng.

Khổng Tây bị nhìn mà xấu hổ, quỳ trên đùi Đông Dã, ôm cổ anh, cúi người hôn anh. Khổng Tây không thường chủ động hôn Đông Dã, nhưng số lần hai người hôn môi không ít, kỹ xảo luyện được từ đó, hôn đến phía dưới của cả hai đều cương cứng.

Hai người không xa lạ gì thân thể của nhau, biết phải đụng vào những chỗ nào để người yêu hưng phấn.

Vùng mẫn cảm của Đông Dã ở trái cổ và lỗ tai, mỗi lần làm tình, Khổng Tây đều vô cùng thích ôm cổ liếm trái cổ và vành tai anh, lần này cũng không ngoại lệ.

Nụ hôn dài vừa kết thúc, Khổng Tây liền tiến tới gặm lỗ tai người kia, tay đồng thời sờ lên bảo bối nhà anh.

Nơi đó đã hoàn toàn cương cứng, đội lên quần. Khổng Tây rất tốt bụng giúp cởi thắt lưng, kéo khóa giải phóng nó.

Nhìn cây cột nào đó đang đứng thẳng, Khổng Tây buông người kia ra, xoay lưng ngồi trên đùi anh bắt đầu tìm KY (thuốc bôi trơn),cái mông cứ xoay qua xoay lại, cây cột phía sau bị cậu càng xoay càng cứng, càng xoay càng to…

Sau đó…

Đông Dã chịu hết nổi.

Vểnh mông xoay qua xoay lại trước mặt người ta, còn có thể có thứ gì dụ dỗhơn không!?

Đông Dã vươn tay ôm lấy Khổng Tây đang đưa lưng về phía anh, đặt cậu lên bàn.

Trên bàn lành lạnh khiến Khổng Tây run một cái, không kịp phản ứng.

Thừa dịp cậu ngẩn người giây lát, Đông Dã đã lôi KY từ ngăn kéo ra, bôi một đống lên phía sau của Khổng Tây, dùng ngón giữa xoa đều rồi chọc thẳng vào.

Khổng Tây “A” một tiếng, muốn trở mình nhìn, lại bị Đông Dã lấy tay giữ chặt cậu, đành phải đáng thương cong chân vểnh mông nằm sấp trên bàn.

Ở độ cao này, Đông Dã thấy rõ mồm mọi phía sau của Khổng Tây, chỉ có thể nói, toàn màu hồng phấn, cực kỳ kích thích dục vọng phạm tội. Anh hơi mất kiên nhẫn ngoáy loạn bên trong, rất thuận lợi tìm được điểm mẫn cảm của Khổng Tây.

Khổng Tây run rẩy càng dữ dội hơn, dùng giọng điệu uất ức chết được nói: “Em không muốn dùng tư thế này, không muốn… Rất khó coi, như chó vậy.”

Đông Dã cuối cùng vẫn thương tiếc Khổng Tây, lật người cậu lại, treo lên người mình.

Khổng Tây dùng cả hai tay hai chân móc chặt lên người anh, sợ anh đổi ý. Đông Dã một tay nâng mông cậu, bỏ thêm hai ngón vào trong từ từ mở rộng, còn không ngừng đâm tới điểm kia.

Khổng Tây như cá mất nước nằm sấp trên vai người kia, không có lấy chút khí lực nào, chỉ không ngừng rên rỉ.

Tiếng rên rỉ vừa mềm mại lại luẩn quẩn xung quanh đối với Đông Dã mà nói có lực hấp dẫn rất lớn, giống như thuốc kích dục, rên đến thiếu chút anh không khống chế được.

Đợi đến lúc cảm giác được người trong ngực hầu như có thể chứa mình, Đông Dã rút ngón tay, đưa thứ đã giương cung bạt kiếm nhắm ngay cửa động, từ từ đâm vào đến hết, thoải mái thở dài một tiếng, rồi xoay người đè Khổng Tây lên tường, bắt đầu chuyển động từ từ.

Làn da nóng bỏng bị vách tường ma sát có chút đau rát, Khổng Tây ôm cổ người kia, nhẹ giọng nói: “Lưng đau.”

Đông Dã vỗ lên cặp mông của cậu, khàn khàn, “Lắm chuyện.”

Tuy nói vậy, anh vẫn rất săn sóc chuyển mặt trận, định đến sô pha tiếp tục.

Phía dưới hai người vẫn dính liền. Mỗi lần người kia bước một bước, thứ đó sẽ thúc lên một cái.

Khổng Tây bị thúc đến không chịu nổi, cao thấp rên rỉ, ghé vào tai Đông Dã hà hơi.

Động tác này của cậu khiến thứ trong cơ thể căng to hơn, Đông Dã nhéo phần thịt non trên mông cậu, thở hổn hển nói: “Đừng kẹp.”

Khổng Tây không thuận theo anh, co rút phía sau, càng lớn giọng rên hơn, còn liếm vành tai anh.

Vì vậy, chờ khi cậu vừa được đặt lên sô pha, Đông Dã lập tức kéo hai chân cậu gác lên vai mình, thúc thật sâu vào trong.

Vào quá sâu khiến Khổng Tây đau, bám sô pha không thở nổi, đứt quảng “A——” một tiếng.

Đông Dã dừng lại, hỏi: “Không sao chứ?”

“… Sao… sao có thể không sao?”

“Xin lỗi.” Miệng rõ ràng đang nói xin lỗi, nhưng vẫn tiếp tục động tác, lại tiến sâu vào.

“Rõ ràng không hề có ý thức kiểm điểm…” Khổng Tây khó chịu trừng người đàn ông phía trên, nhưng nhìn thế nào cũng như đang quyến rũ người ta, ngay cả giọng nói cũng đã mềm nhũn.

Đông Dã cười nói: “Ừ.” Cúi người hôn cậu.

“Hư…”

Mãi đến cuối cùng, cuốn sách dạy tư thế chưa từng được lật ra. Sau đó Đông Dã trực tiếp ném đi.

Dùng lời của anh chính là: “Đến lúc làm thật, ai rảnh mà xem thứ đó, cứ đâm vào thôi.”
Bình Luận (0)
Comment