Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 105

Thế là, hai người kết bạn lên Hậu Sơn, nơi này đối với Lương Tu Ngôn mà nói, chẳng phải khó khăn chi, do đó hai người một đường thuận lợi đến đỉnh núi.

Tô Mạc Già cần phân biệt chủng loại thảo dược, vẫn luôn ngồi xổm chuyên tâm hái thuốc. Căn cứ theo thiết lập của hệ thống, hái thuốc cần tốn khoảng thời gian nhất định, không phải anh ngắt một cái xong, dược càng tốt thời gian cần càng dài. Vì thế Lương Tu Ngôn đứng bên cạnh giúp cậu ta dọn sạch quái đổi mới, thuận tiện tâm sự với nhau, tăng thêm chút tình cảm chiến hữu.

“Ngươi với Bảo Tiêu đại ca sao quen nhau vậy?” Lương Tu Ngôn hỏi.

“À, hắn là học trò của ta.” Tô Mạc Già cúi đầu hái thuốc, cũng không ngẩng đầu lên, nói vô cùng tự nhiên.

“Cái giề! Ngươi cư nhiên là thầy giáo?” Lương Tu Ngôn kinh ngạc đến sững sờ, kết quả bị quái cho một cú, may sao công kích không cao, không rớt nhiều máu lắm. Nhưng mà cái này không phải trọng điểm, cậu mau chóng ý thức được một điều, nói: “Ngươi lại có thể dụ dỗ học trò?”

“Tại sao cứ nhận định ta dụ dỗ hắn?” Tô Mạc Già khó chịu, có điều lúc trước đúng là mình dụ dỗ hắn, lầu bầu: “Cái gì chứ, cái bản mặt ông cụ non của hắn, ai biết lúc ấy chưa trưởng thành đâu, ai biết mới tân sinh năm nhất đâu, ai biết vừa khéo ở lớp ta đâu!”

Nên cảm thấy bi kịch phải là Bảo Tiêu đại ca, lại có thể gặp phải một ông thầy hành vi mất kiểm soát.:Lương Tu Ngôn thầm buồn nôn.

Tô Mạc Già còn cảm thấy mấy lời trên như chưa đủ để biểu đạt oan ức của mình, lại bỏ thêm câu, “Ai ngờ tìm phải thằng nhóc xấu không thành thục, khống chế ham muốn tràn đầy.

Lương Tu Ngôn liên tưởng tới mấy vị nhà mình, không khỏi tràn đầy đồng cảm gật đầu. Nhưng mà, ngẫm lại hình như trọng điểm không phải ở chỗ này! Lương Tu Ngôn lắc đầu, quẳng đi tình cảm đồng bệnh tương liên, tiếp tục hỏi, “Quen học sinh của mình, ngươi không thấy tội lỗi?”

“Ngươi nghĩ ta muốn sao!” Tô Mạc Già chẳng quản thảo dược dưới đất, đứng dậy, tay xoa eo, kể lể một lèo những lỗi của Bảo Tiêu đại ca: “Hắn trước nay chưa từng nói mình còn là học sinh trung học, nếu sớm biết thế, ta đâu thèm kết giao với hắn! Chân tướng rõ ràng ngày đó, ta kiên quyết yêu cầu hủy bỏ quan hệ bất chính giữa ta và hắn, nhưng hắn mặt dày không muốn!”

Tô Mạc Già chính nghĩa tự biện hộ, “Ta rất có đạo đức nghề nghiệp nhá.”

“Vâng vâng phải” Lương Tu Ngôn nói phụ họa, kỳ thật dáng vẻ trẻ con tức giận của Tô Mạc Già, Lương Tu Ngôn trực tiếp xem cậu ta là giáo viên nhà trẻ, sôi nổi bên anh bạn nhỏ, giống như một con thỏ bự dắt theo mười con thỏ con, đều mềm mại yếu ớt, hình ảnh đó chắc chắn rất đáng yêu.

Lương Tu Ngôn cố nén mới không để mình phì cười, nghe Tô Mạc Già tiếp tục oán giận: “Lại nói tiếp, ta tại sao phải áy náy, cảm thấy áy náy phải là hắn chứ? Ta gọi điện thoại với ai, ra ngoài ăn cơm hắn đều muốn quản, ngay cả nói nhiều thêm mấy câu hắn cũng muốn hỏi, học sinh có thể quản giáo viên nhiều thế cơ à? Hoàn toàn tước đoạt quyền loại kết giao với người khác của ta!”

Còn nói không chịu trách nhiệm? May mà có Bảo Tiêu đại ca quản ngươi, bằng không chả biết còn có bao nhiêu thiếu niên hủy trong tay ngươi. Cán cân trong lòng Lương Tu Ngôn đã hoàn toàn hướng qua bên kia.

“Còn nữa, đè giáo viên là chuyện phải làm của học sinh à, ngay cả cho ta ở trên một lần cũng chẳng chịu, không hiểu cái gì là tôn sư trọng đạo. Ngày hôm qua vậy mà chơi xe rung, lại còn muốn ta cưỡi, không biết thầy giáo có tuổi thắt lưng không tốt sao? Hơn nữa không chịu mang áo mưa, tất cả đều bắn vào trong…”

Nghe phần sau Tô Mạc Già càng nói càng 18+, Lương Tu Ngôn ngoảng đầu im ỉm, tiếp tục đánh quái, cậu không muốn giữa ban ngày ban mặt nghe cái gì mà chơi mạnh quá, nóng quá, bắn chết ta,…

Lương Tu Ngôn vừa chịu đựng lời nói không che đậy của Tô Mạc Già, vừa giúp cậu ta dọn dẹp tiểu quái chung quanh, vốn trong lòng đã chịu đủ tra tấn, nào ngờ còn có thể gặp người xấu trên đường.

Chuyện xãy ra rất bất ngờ —

Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một người, Lương Tu Ngôn không nghĩ gì nhiều, tuy trò chơi mở ra đã lâu, nhưng chẳng lẽ ngươi không cho phép có tân thủ gia nhập sao? Hay giống như Tô Mạc Già này, cũng có khối người bị kẹt ở nhiệm vụ xuất sư. Nhưng mà vào lúc nào đã bắt đầu phổ biến che mặt?

Song, lúc đối phương hướng chỗ cậu ra tay công kích, trong đầu Lương Tu Ngôn nhanh chóng lóe lên một suy nghĩ, phắc, cướp quái! Tuy kinh thường tính cách của đối phương,nhưng không nghĩ tới, dù sao bọn họ tới nơi này đâu phải vì luyện cấp.

Thời điểm thanh trường kiếm đâm xuyên cơ thể Lương Tu Ngôn, cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, còn chưa hiểu ra sao thì người đã đứng ở điểm hồi sinh trong tiểu trấn.

Đệt, thằng mới chơi này ngu thế, khoảng cách gần vậy cũng có thể đánh kỹ năng lên người cậu, quái rõ ràng ở phía trước bên trái cách ngươi một góc ba mươi độ!

Lương Tu Ngôn than ngắn thở dài, nhưng ngẫm nghĩ lại, lập tức thấy sự tình không đúng.

Lực công kích có thể miểu sát cậu thì cần ra Hậu Sơn luyện cấp? Người có lực công kích cao như vậy còn có thể là người mới không biết nhắm trúng?

Lương Tu Ngôn không khỏi nâng cao cảnh giác, từ trong bao phục lấy ra kiếm, chuẩn bị lên núi báo thù.

Nhưng mà, kiếm đâu rồi, cây kiếm đó cậu phải cả đống tiền mua từ trong cửa hàng đó.

Do căn cứ theo quy tắc trò chơi, nếu tử vong, nhân vật rơi một cấp còn rơi ngay một món trang bị.

Tuy bằng cấp bậc của Lương Tu Ngôn hiện tại, đã ruồng bỏ thuộc tính của thanh kiếm đó, nhưng có thể dùng thì cứ dùng, không thể dùng thì bán, vừa chạy ra Hậu Sơn vừa gửi tin bồ câu cho Tô Mạc Già, bảo cậu ta nhặt kiếm của mình lên trước.

Lương Tu Ngôn trong lòng nhớ mãi không quên kiếm của cậu, chạy một mạch chỉ thiếu vận khinh công nữa thôi, ở kinh thành này không lạ lẫm, tại trấn nhỏ “Tức Mặc” hẻo lánh có thể nói là kỳ cảnh, do đó người đi đường đều quay đầu nhìn cậu tò mò.

Có điều Lương Tu Ngôn chẳng quản người khác nghĩ sao, cậu vội chạy qua mấy con phố, cuối cùng tới cổng tiểu trấn. Vừa bước một bước ra khỏi cổng, bỗng cảm thấy hoa mắt, một bóng người hiện lên, còn chưa hiểu ra sao, trước mắt lại tối đen.
Bình Luận (0)
Comment