Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 23

Hắc vân áp thành tuy thân là cao thủ bậc nhất, nhưng mọi người đều biết nhược điểm, nội lực không đủ. Bởi vậy, tuy rằng ngay từ đầu y thế công như gió táp mưa phi, mà khi đối phương trước ngăn chặn sau công kích mấy vòng, Hắc vân áp thành liền dần dần rơi xuống hạ phong.

Lương Tu Ngôn ở bên càng xem càng nóng vội, hận không thể vọt vào kiếm trận hỗ trợ.

Lúc này, lại nghe Nhất kiếm tảo thiên hạ hô to:“Lui trận, vung lưới!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy bảy người kết thành kiếm trận đồng loạt lui ra, động tác đều nhịp, mà một cái lưới từ đỉnh đầu Hắc vân áp thành hạ xuống, đem y bao trong đó.

Lưới này toả kim quang, vừa thấy chính là cực phẩm, ngay cả Hắc vân áp thành sử dụng kiếm chém vài cái, cũng không cách nào chặt đứt nó.

“Hắc vân áp thành, ngươi không cần uổng phí khí lực, lưới này là dùng thiên tàm ti dệt thành, trước mắt còn chưa xuất hiện binh khí có thể đem nó chém đứt.” (tàm ti: sợi tơ tằm)

Lương Tu Ngôn vừa nghe, cũng ý thức được sự tình không ổn, vội vàng chạy đến bên người Hắc ngư áp thành.

“Không phải cho ngươi  trốn trước sao?” Hắc vân áp thành nhìn thấy Lương Tu Ngôn chạy đến, không hờn giận hỏi.

“Ta là người không nghĩa khí vậy sao?” Lương Tu Ngôn nói, cầm kiếm che trước người y.

Hắc vân áp thành không ngờ Lương Tu Ngôn vậy mà che chở y, nói chuyện cũng không khỏi ôn nhu vài phần, “Thiếu vô giúp vui sao, ngươi hiện tại đi, bọn họ sẽ không làm khó dễ ngươi.”

“Cùng lắm thì giảm một cấp, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bị con gấu bự kia đè?”

“Ngươi luyến tiếc?” Hắc vân áp thành nhẹ giọng cười.

Lương Tu Ngôn trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Hắc vân áp thành, tên gia khoả mặt liệt này thế nhưng đang cười?

Nhất định là bản thân hoa mắt!                           

Ừ…… Đương nhiên, y cười rộ lên thật sự nhìn đẹp không ngờ……

Lương Tu Ngôn ngốc một lát, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu,“Thúi lắm!”

Rồi mới vội vàng xoay qua, chỉ chừa cho Hắc vân áp thành cái cổ đỏ hồng.

Mặc kệ hai người bọn họ ở đàng kia liếc mắt đưa tình, Nhất kiếm tảo thiên hạ bàn tay to vung lên, người nghiệp đoàn giành đánh tới. Dù sao ở bất luận kẻ nào nhìn vào,  hai người này đều đã muốn là vật trong bàn tay.

Lương Tu Ngôn mắt thấy địch nhân tới gần, không kịp nghĩ lại, vung kiếm chính là chiêu đầu Mạnh Lãng mười ba kiếm thức ── ngón tay họa kiếm, đơn thể công kích cao nhất.

Giây sát!

Kháo, nhanh cấp mười vậy mà kém giây sát!

Lương Tu Ngôn trong lòng kêu sướng một cái, nhưng cậu quay đầu liền phát hiện người khác đều chạy hướng về phía chỗ Hắc vân áp thành, thế là lại vội vàng sử dụng kỹ năng quần sát ── khua tới khua lui.

Một khoảng không người, bất quá Hắc vân áp thành nhìn bản thân bị xoát xoát tụt huyết, đầu đầy hắc tuyến. “Hình như ngươi không thể phân địch ta?”

“Lão tử đang cứu ngươi, ngươi không thể chấp nhận một tý chớ!” Lúc này Lương Tu Ngôn luống cuống tay chân, lo phía trước sẽ không có biện pháp lo mặt sau, không ngừng thi triển kỹ năng, tuy vậy vẫn không chịu nổi nhiều người a, “Không xong, hết nội lực, ngươi có dược chứ?”

“Ta chưa bao giờ cần mấy thứ đó.”

Lương Tu Ngôn nghe xong thiếu chút nữa hộc máu. Đồ ngạo mạn, thứ như người đừng để ta cứu! Lương Tu Ngôn hung hăng trừng liếc mắt y một cái, đành phải thi triển công kích thông thường.

Không có kỹ năng, Lương Tu Ngôn chút điểm công kích thông thường, đối người đẳng cấp cao phải nói là như gãi ngứa ấy.

Tình thế càng ngày càng không xong, Lương Tu Ngôn cũng chỉ vô lực chống cự. Đang lúc thời điểm cậu tuyệt vọng, lại nghe có người hô to một tiếng: “Hội trưởng! Người của Trăm chiết hội đánh tới tiền thính!”

“Cái gì!”

Lương Tu Ngôn tuy rằng không rõ tranh cãi giữa nghiệp đoàn, nhưng nghe ngữ khí khẩn trương của Nhất kiếm tảo thiên hạ, chỉ biết đối mình có lợi. Thế là, tinh thần rung lên, nội lực tự động hồi đầy, đại chiêu một người tiếp một người phóng ra bên ngoài.

Nhưng dù sao chống được bây giờ cậu cũng đã là nỏ mạnh hết đà, ăn một viên huyết dược cuối cùng, vừa đem đường huyết kéo qua giá trị an toàn, xoát xoát vài cái lại nhanh chóng tụt xuống.

Lương Tu Ngôn tự biết vô vọng, trước khi chết không quên đối Hắc vân áp thành nói: “Yên tâm, dù cho ngươi đi làm áp trại phu nhân, ta cũng tới cứu ngươi.”

“Không cần ngươi cứu.”

Thấy bộ dáng Hắc vân áp thành nghiến răng nghiến lợi, Lương Tu Ngôn cảm thấy, nếu y không phải bị vây trong lưới, nhất định một kiếm chém mình.

Do Lương Tu Ngôn phân tâm, không chú ý tới một thanh đại đao hướng cậu bổ tới.

“Ngu ngốc, cẩn thận!”

Chờ Hắc vân áp thành lên tiếng nhắc nhở, Lương Tu Ngôn đã muốn không kịp né tránh. Mắt thấy sẽ trúng, lại chỉ có hai tiếng “Leng keng”, thanh đao kia không biết vì sao liền dừng lại, thuận theo rơi xuống trên mặt đất, còn có viên sắt.

Ám khí?

Cao thủ!

Lương Tu Ngôn còn chưa hiểu ra là chuyện gì, chỉ thấy một đạo bóng người từ xa xa bay qua, ở trước mặt cậu phiêu nhiên đáp xuống.

“Học trưởng!”

Nhìn thấy cứu tinh, Lương Tu Ngôn không để ý người chung quanh, kích động ôm lấy hắn.

Mạc Tuấn Ninh yêu thương nhung nhớ như vậy đương nhiên không từ chối, nâng cằm cậu, ở miệng cậu đặt một nụ hôn, nói: “Nhiều người nhìn thế này.”

“A……” Lương Tu Ngôn lập tức đỏ bừng mặt,“Ta…… Ta……”

Mạc Tuấn Ninh thấy cậu ngay cả lỗ tai cũng đỏ, cảm thấy đáng yêu, lại hôn lỗ tai cậu, “Lần sau không được chạy loạn, biết chưa?”

Lương Tu Ngôn được hắn hôn mặt lại nóng lên, nhưng là không có né tránh,“Ta là vì cứu người, bạn ta……” Lương Tu Ngôn thế mới nhớ tới Hắc vân áp thành, nhưng quay đầu lại phát hiện lưới đã đánh rơi trên mặt đất, mà người trong lưới lại thần kì không thấy.

“Di, người đâu?”

“Đại khái vừa rồi thừa dịp chạy loạn.” Mạc Tuấn Ninh bất động thanh sắc trả lời.

“Nga.” Lương Tu Ngôn cảm thấy kỳ quái, vừa rồi người còn trong lưới không thể động đậy, sao một lát đã không thấy tăm hơi. Bất quá so với hưng phấn nhìn thấy Mạc Tuấn Ninh, chút việc nhỏ ấy cậu cũng không đi chú ý.

Cho nên, cậu cũng xem nhẹ, mấy viên bi sắt trong lưới.

Do Hắc vân áp thành không thấy người, Nhất kiếm tảo thiên hạ vội vàng muốn đi tìm y, hơn nữa gã cũng chẳng nguyện làm khó Trăm chiết hội, bởi vậy Mạc Tuấn Ninh và gã khách sáo vài câu, liền thuận lợi mang Lương Tu Ngôn ly khai.
Bình Luận (0)
Comment