Lương Tu Ngôn nhìn dương v*t mình còn vểnh cao cao, cảm thấy phi thường bất đắc dĩ, dứt khoát cam chịu nằm trên mặt đất, hưởng thụ luật động của khiêu đản.
Dù sao cũng rất có cảm giác, cũng không phải dương v*t của hỗn đản không muốn cắm vào kia! Đối với Lương Tu Ngôn lại bị Mạc Tuấn Ninh khi dễ một phen còn chưa hưởng thụ đủ, chỉ có thể căm giận nghĩ vậy.
Khi Lương Tu Ngôn dần dần thích ứng tiết tấu của khiêu đản, tiếng rên rỉ đứt quãng theo trong miệng cậu tràn ra, đột nhiên một tiếng rống giận đưa cậu từ giữa dục vọng bừng tỉnh!
“Mạc Tuấn Ninh, con mẹ nó ngươi lại gạt ta!”
Nhanh sau đó chỉ thấy một bóng người xuất hiện từ khoảng không, đánh ngã Mạc Tuấn Ninh trên mặt đất.
Lương Tu Ngôn định thân nhìn thấy, nguyên lai là Hắc vân áp thành login, đè lên người Mạc Tuấn Ninh, liền vội vã đứng lên kéo y qua. Hai anh em này bình thường tuy rằng luôn không hoà hợp, nhưng cũng không nông nỗi tiến lên động thủ chân chính.
“Có chuyện thì chậm rãi nói, bình tĩnh, bình tĩnh!” Cậu cũng không muốn trở thành đầu sỏ gây nên huynh đệ xích mích đâu.
“Chính ngươi mặc quần áo trước!” Hắc vân áp thành quay đầu hướng cậu quát.
Lương Tu Ngôn thế mới đột nhiên ý thức được bản thân còn trần như nhộng, vội vàng từ trong bao phục lấy ra quần áo, luống cuống tay chân mặc vào. Nhưng cậu bi kịch phát hiện, quần áo vừa mặc vào, nháy mắt trở về trong bao phục.
Lúc này Lương Tu Ngôn sốt ruột, “Học trưởng, sao lại vậy?”
“Hiện tại hệ thống ngầm thừa nhận ngươi mặc bộ manh miêu, cho nên không mặc hơn trang bị khác, chờ dược hiệu qua đi thì tốt rồi.”
Nghe Mạc Tuấn Ninh nói vậy, Lương Tu Ngôn lập tức nảy lên dự cảm vô cùng không tốt, “Vậy dược hiệu muốn bao lâu?”
“12 giờ.”
Mạc Tuấn Ninh nhẹ nhàng bâng quơ một câu, đối Lương Tu Ngôn mà nói giống như sấm giữa trời quang, cậu phải duy trì cái tạo hình mất mặt này trong 12 giờ? Không bằng sét đánh chết cậu đi!
“Ngươi có thể mặc quần lót vào trước,” Cho dù bị đặt ở phía dưới, Mạc Tuấn Ninh còn có tư tưởng nhàn rỗi tán dóc người khác, “Nếu ngươi không muốn trần truồng.”
Mặc vào thì với trần truồng có khác nhau sao? Lương Tu Ngôn phẫn nộ nhìn về phía Mạc Tuấn Ninh, kết quả nhanh chóng bại hạ trận trước vẻ tươi cười của đối phương.
Hắc vân áp thành cũng quay đầu lại quét mắt, nhìn thấy lỗ tai với đuôi mèo của Lương Tu Ngôn, lại tức không chỗ xả, “Còn không mau mặc vào, muốn bị mọi người xem sạch như vậy sao!”
Nếu nói Lương Tu Ngôn chống lại ôn nhu của Mạc Tuấn Ninh là bại trận, còn chống lại phẫn nộ của Hắc vân áp thành chính là quân lính tan rã, vội vàng nhặt lên quần lót bị quăng góc xó, tay chân lanh lẹ mặc vào.
Bởi vì khiêu đản còn tại trong cơ thể không ngừng kích thích dục vọng, bởi vậy sau khi mặc quần lót vào, phía trước chính là nổi lên một khối, lớp vải gắt gao bao lấy dương v*t cực kỳ khó chịu.
Lương Tu Ngôn tội nghiệp nhìn về phía học trưởng, Mạc Tuấn Ninh thế nhưng không cảm thấy áy náy, ngược lại còn cười khẽ chớp chớp mắt với cậu.
Ngô…… Đồ đểu! Lương Tu Ngôn trừng trở về.
Hai người liếc mắt đưa tình phía trước hoàn toàn chính là rưới dầu vào lửa giận của Hắc vân áp thành, y túm lấy vạt áo Mạc Tuấn Ninh, hung tợn nói: “Ngươi lừa ta đi để thượng hắn?”
“Ta không có lừa ngươi.”
Mạc Tuấn Ninh nhún vai, như vậy thoạt nhìn cực độ thiếu oánh. Lương Tu Ngôn nghĩ, không hổ là hai anh em, bản chất kiêu ngạo như nhau.
Lương Tu Ngôn tại kia nôn mửa, Mạc Tuấn Ninh cũng không quên bỏ thêm một câu: “Ta cũng không có thượng hắn.”
“Thật sự?” Hắc vân áp thành quay đầu, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Lương Tu Ngôn thực xấu hổ, bất quá dưới cái nhìn dò xét của Hắc vân áp thành, cậu trừ bỏ gật đầu còn có thể làm gì chứ, lắc đầu hử? Trừ phi cậu chán sống.
“Đúng vậy.”
Đại ca ngươi không có tự mình thượng ta, chính là nhét thứ gì đó vào trong thí ta, ngươi xem, nó còn đang nhảy đây nà. Lương Tu Ngôn ở trong lòng thầm oán.
Nhìn thấy Lương Tu Ngôn thừa nhận, sắc mặt Hắc vân áp thành mới hơi tốt lên một tý, lại tiếp tục chất vấn Mạc Tuấn Ninh: “Không phải ngươi nói với người hướng dẫn, chứ sao người đàn bà đó lại đột nhiên gọi ta qua?”
“Ta sao biết, ta cũng không phải thầy giáo trường các ngươi.”
“Mạc Tuấn Ninh, đừng tưởng rằng ngươi diễn trò ta không biết, chút thủ đoạn đó ngươi diễn từ bé rồi.” Nói tới nỗi đau bị khi dễ từng trải từ nhỏ đến lớn, Hắc vân áp thành lại nghiến răng nghiến lợi.
Mạc Tuấn Ninh lại vẫn là vẻ mặt vô tội, đối y cười nói: “Ngươi không có chứng cớ.”
“Ngươi!” Hắc vân áp thành chán nản, nhưng không còn cách nào, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn là buông lỏng Mạc Tuấn Ninh ra.
Thế là, một hồi chiến tranh dự tính không có bùng nổ, làm cho Lương Tu Ngôn cuối cùng nhẹ thở ra ít nhiều. Ba người tiếp tục đi đánh quái, tìm kiếm ốc đảo sa mạc trong truyền thuyết. Mà Hắc vân áp thành đem tất cả phẫn nộ, phát tiết trên mình tiểu quái. Y tới chỗ nào, cơ bản là từng mảnh từng mảnh ngã xuống, Mạc Tuấn Ninh chỉ cần nhặt mấy con cá lọt lưới là được. Đến nỗi Lương Tu Ngôn ──
Cậu bận kiềm nén dục vọng bản thân còn không kịp, nào còn rãnh đánh tiểu quái.
Dọc đường đi, khiêu đản trong cơ thể vốn chưa từng đình chỉ, còn tại dưới sự khống chế của Mạc Tuấn Ninh thường xuyên biến hóa tốc độ. Nguyên bản thích ứng tiết tấu nọ, đột ngột tăng tốc va chạm khiến Lương Tu Ngôn lập tức rên rỉ ra, ở trên sa mạc trống trải, thanh âm có vẻ càng thêm rõ ràng.
Khuôn mặt Lương Tu Ngôn lập tức trở nên đỏ bừng, cũng sắp thiêu cháy, may mắn phụ cận đều không có người, bằng không cậu phải đào hang chôn sống mình.
Bất quá cậu rên rỉ, hiển nhiên kích thích tới Hắc vân áp thành. Đằng trước kiếm quang nổi lên bốn phía, kêu rên một mảnh, tốc độ tiểu quái đổi mới hoàn toàn không bằng tốc độ bị kiếm quang giết chết.
Ngày hôm sau login, Lương Tu Ngôn làm chuyện đầu tiên chính là sờ đầu với mông, um, hoàn hảo tai mèo với cái đuôi đều đã không còn. Hơn nữa dị vật trong cơ thể cũng tiêu thất theo, thân thể không còn gì khó chịu. Tảng đá trong lòng Lương Tu Ngôn rơi xuống đất, không khỏi cảm thán trò chơi thật sự là đồ tốt, một chút tác dụng phụ đều không có. Cậu một bên cao hứng, một bên cũng không quên nhớ lấy quần áo ra mặc.
Nếu không ăn mặc quần áo, phỏng chừng ngày mai trên diễn đàn sẽ có bài post hot nhất ra đời “Sa mạc phương bắc, người chơi miêu yêu như có như không ở truồng chạy rông”, rồi mới phía dưới một đống xin toạ độ vây xem, cậu không qua nổi mấy người này đâu.
Lương Tu Ngôn vừa mặc quần vào, đang chuẩn bị mặc áo, bên cạnh đột nhiên cắt ra cánh tay, nắm lấy cổ tay cậu. Lương Tu Ngôn hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn qua, nguyên lai là Hắc vân áp thành, thế mới nhẹ thở ra.
“Ngươi làm gì vậy, sao login cũng không nói tiếng?” Chẳng lẽ không biết đạo lý người dọa người, sẽ hù chết người sao? Lương Tu Ngôn âm thầm oán.
Hắc vân áp thành cũng không đáp, mà là cao thấp đánh giá cậu một hồi, hỏi: “Dược hiệu qua?”
Lương Tu Ngôn đầu tiên là ngẩn người, lập tức phản ứng lại, thoáng cái nhăn nhó hiểu rõ, gật gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi, ta cũng không thích chơi trò dư Mạc Tuấn Ninh đã chơi.” Hắc vân áp thành bên nói, trên tay cũng không khỏi gia tăng rồi lực đạo.
Lương Tu Ngôn bị y túm sinh đau, lại không dám hé răng. Bởi vì nhãn lực của đối phương như lang như hổ, hơn nữa trong ánh mắt hiện rõ cơn dục vọng, Lương Tu Ngôn dù có trì độn cũng minh bạch ý nghĩ của Hắc vân áp thành, dù sao ngày hôm qua cũng không hiểu cho người chịu là cậu đây, ấy mà còn cả người nghẹn một bụng tức giận. Lương Tu Ngôn lo lắng bản thân trở thành sơn dương thế tội, cuống quít nhắc nhở hung thủ chân chính của y: “Mạc Tuấn Ninh đâu, sao còn chưa lên?”
“Hừ,” Nhắc đến Mạc Tuấn Ninh, sắc mặt Hắc vân áp thành liền không tốt, bộ dạng đó không giống nhắc tới đại ca mình, mà càng như đang nhắc tới kẻ thù giết cha ấy, “Hôm nay bố già về công ty, hắn đi báo cáo công tác.”
“Nga.” Lương Tu Ngôn gật gật đầu, trong lòng lại phát run, ngày hôm qua vừa đuổi một tên, hôm nay lại tới một tên, anh em bọn họ cố ý tra tấn mình sao?
Hắc vân áp thành dường như nhìn thấu tâm lý của cậu, mặt lạnh, cúi đầu ánh mắt bức bách nhìn cậu, hỏi từng chữ một: “Ngươi thích hắn?”
Lương Tu Ngôn muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt cơ hồ giết người kia của đối phương, cậu nào dám điểm đầu chứ. Nhưng nếu lắc đầu, lại cảm thấy có lỗi với Mạc Tuấn Ninh.
Thái độ do dự của cậu, ở trong mắt Hắc vân áp thành lại ra dạng ý tứ khác,“Ta biết rồi, ngươi sao lại coi trọng tên khốn nạn ấy, khẳng định chỉ nhất thời bị hắn che mắt.”
Nghe y nói vậy, Lương Tu Ngôn ngược lại choáng váng, ngơ ngác nhìn y, trong lòng giãy dụa, giải thích hay không giải thích? Quên đi, khẽ cắn môi không đếm xỉa tới, chính mình cũng không muốn lại nhìn thấy biểu tình bi thương của Mạc Tuấn Ninh. Mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt ảm đạm của Mạc Tuấn Ninh lúc chất vấn mình ngày ấy, Lương Tu Ngôn liền cảm thấy mình là tên hỗn đản nhất trên đời này!
Lương Tu Ngôn lấy đủ dũng khí, nói: “Ta thích hắn,” Lập tức dừng một lát, càng thêm hùng hồn nói, “Ta thích Mạc Tuấn Ninh.”