Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 60

Thế là, cưỡi lương mã hạng nhất phi nước đại trên con đường lớn. Người cưỡi ngựa, Lương Tu Ngôn ngồi ở phía trước, hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, tiểu Khâu được cậu ôm vào lòng, cũng hưng phấn mà xoe tròn hai mắt. Mà chính cậu, thì bị người phía sau ôm trước ngực.

Rất nhanh, hai người đã ly khai con đường lớn náo nhiệt, đi lên đường mòn hẻo lánh. Tốc độ ngựa dần chậm lại, từ phi nước đại thành bước đi thong thả.

Lương Tu Ngôn tuy rằng cảm thấy tò mò, nhưng chỉ suy nghĩ, tên cấp bậc đệ nhất trên bảng xếp hạng, có điểm xoát quái bí mật thì cũng không quái lạ chi, liền không hỏi nhiều.

Nhưng không biết nam nhân phía sau, lại có một chút tâm tư khác.

“Vừa rồi ngươi đi tìm người nào?” Hắc vân áp thành làm bộ như lơ đãng hỏi, kỳ thật trong lòng để ý muốn chết, y có thể tưởng tượng Lương Tu Ngôn chỉ chớp mắt đã quyến rũ thằng đàn ông nào đấy.

Mà Lương Tu Ngôn còn chìm đắm trong cảm giác mới mẻ lần đầu tiên được cưỡi ngựa, tự nhiên không có phòng bị, thốt ra, “Đường Thất Thiểu, của Thần Tiên cốc.”

“Đường Thất Thiểu? Thần tiên cốc?” Hắc vân áp thành âm thầm khó chịu, nghe ngữ khí, các ngươi rất quen thuộc nhỉ!

Lương Tu Ngôn nghe vào trong tai, lại tưởng ngay cả y cũng chưa từng nghe qua Thần Tiên cốc, trong lòng không khỏi rất ư đắc ý, vội luôn mồm nói hết trước sau, hoàn toàn không nom con mắt của tên phía sau đang chuyển vòng.

Mỹ nữ? Hắc vân áp thành nheo mắt.

Diễm ngộ? Hắc vân áp thành tay vòng bên thắt lưng cậu buộc chặt.

Thẳng đến khi Lương Tu Ngôn nói xong, Hắc vân áp thành đối Thần Tiên cốc cũng chưa nghe vào được bao nhiêu, ngược lại bị mấy chữ “Mỹ nhân” “Tuyệt sắc” chọt vào phi thường khó chịu, bộ mặt âm trầm, hỏi: “Ngươi tìm hắn làm gì hả?”

“Mua thuốc a, ” Lương Tu Ngôn nói vẻ đương nhiên, “Ngươi không phải muốn xoát đẳng cấp sao, ngươi cũng đâu phải không biết đại chiêu của ngươi tốn hết bao nhiêu nội lực, còn trước giờ không thèm mang dược, bị ngươi hại mấy lần?”

Lúc bị Hoàng tảo thiên hạ vây công không mang dược, lúc ở sa mạc cần Mạc Tuấn Ninh tới viện trợ, Lương Tu Ngôn càng kể lể càng hăng say.

Hồi lâu, mới nghe thấy Hắc vân áp thành lại hỏi câu: “Cho nên, ngươi là thay ta đi mua dược?”

Lương Tu Ngôn không nghe ra trong thanh âm của y mang theo chút run nhè nhẹ, ngược lại bị giọng nói thấp trầm làm hoảng sợ, thầm kêu không xong. Tên khốn sĩ diện này bị mình quở trách một tràng, khó đảm bảo không nổi lên ý tưởng giết người diệt khẩu.

“Ta chỉ vì để ngừa vạn nhất, làm chuẩn bị, không ý gì khác.”

Cho dù cậu đang giải thích, trong cảm nhận của Hắc vân áp thành đã muốn nhận định, người được ôm vào lòng này, không chỉ toàn tâm toàn ý muốn bồi mình đi luyện cấp, còn thập phần chu đáo lo lắng dược hồi nội lực của mình mang không đủ, cố ý tìm bằng hữu đi mua, trong lòng tự nhiên thấy ngọt ngào quá chừng, còn một mực làm bộ như vô tình hỏi: “Mua nhiều ít?”

Cái này làm Lương Tu Ngôn khó xử, cậu nhăn lại mày suy nghĩ đáp án.

Tiền đều tiêu hết? Không được, như vậy ra vẻ mình bị xác định rồi, dễ dàng cổ vũ vẻ kiêu ngạo của đối phương.

Chỉ mua một tí? Không được, đến lúc đó lấy ra một cái thì bị vạch trần.

Ngay lúc Lương Tu Ngôn còn đang rối rắm, lại nghe thấy người phía sau nhẹ nhàng ngâm nga câu: “Ngu ngốc.”

Hừ! Con lang bạch nhãn không có lương tâm! Ông đây đối với ngươi tốt như thế, vậy mà còn mắng ông đây ngu ngốc!

Lương Tu Ngôn tức giận quay đầu lại, tính toán xả giận y, kết quả còn chưa mở miệng, miệng liền trực tiếp bị người lấp chắn.

“Ô......”

Lương Tu Ngôn cắn chặt răng, không cho đối phương tiến vào.

Mới vừa rồi còn mắng ta, hiện tại qua đây lấy lòng, mới không dễ dàng tha thứ cho ngươi vậy đâu!

Lương Tu Ngôn tức giận nghĩ, không được chiếm một lần thượng phong.

Không ngờ đối phương lại nắm hàm dưới của cậu, hơi chút dùng sức, liền khiến cho cậu mở miệng, tùy ý chiếc lưỡi dài của đối phương xâm thẳng vào.

Muốn nói hôn kĩ, Lương Tu Ngôn so với lần đầu còn chưa tiến bộ hơn là bao, tự nhiên rất nhanh đã bại hạ trận, bị hôn đến thất điên bát đảo, về điểm bực dọc duy nhất này cũng quẳng lên chín tầng mây.

Hắc vân áp thành hôn mãnh liệt lại bạo lực, tựa như sợ nhân trong lòng sẽ bị cướp đi mất, bức thiết hôn lấy đối phương, hấp thu nướt bọt của đối phương, bức bách đầu lưỡi của đối phương cùng mình triền miên.

Tại dưới thế công dày đặc này, Lương Tu Ngôn có khả năng làm, cũng chỉ là liều chết phòng thủ, tại trong khoang miệng mình cùng đối phương dây dưa, làm vô lực tiến công lãnh địa của đối phương.

Nụ hôn vừa dứt, Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy toàn thân như thoát lực, nếu không phải được Hắc vân áp thành ôm lấy, chỉ sợ sẽ tức khắc ngã quỵ. Còn không đợi cậu thở dốc, đôi môi đối phương lại bao trùm lên.

Lần này Lương Tu Ngôn đã có kinh nghiệm, trực tiếp hé miệng, để đối phương ta cần ta cứ lấy, cằm mới vừa rồi bị y nắm còn đau. Lại không nghĩ rằng lần này, Hắc vân áp thành ôn nhu không ngờ.

Không có vội tiến vào, mà ngậm cánh môi cậu vào miệng, tinh tế mút, không nên đem nó mút đến sưng đỏ thì không chịu bỏ qua. Lương Tu Ngôn bị cách hôn tình dục như vậy trêu chọc đến không xong, trong đầu tựa như có con kiến đang bò, vừa sốt ruột lại thẹn thùng.

Cuối cùng tại trước lúc Lương Tu Ngôn nhịn không được nghĩ muốn chủ động hôn y, Hắc vân áp thành buông tha vây công đôi môi đối phương, đem đầu lưỡi luồn vào khoang miệng của cậu.

Đầu lưỡi đảo qua đảo qua hàm trên, khiến cho cậu không kiềm được run run. Đầu lưỡi đặt tại đầu lưỡi, khiến cho cậu phát ra âm rên ngọt nị.

“Ưm......”

Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy mình như tiến vào trong một cái lốc xoáy, càng ngày càng nhấn chìm. Vừa rồi là gió táp mưa sa, làm cậu vô lực kháng cự; hiện tại nhẹ nhàng lại khiến cậu nhột nhạt khó nhịn.

Mà nam nhân đang cùng mình triền miên không ngớt hiện giờ, tựa như quái vật giữa lốc xoáy, chỉ chờ mình đắm chìm, rồi mới nuốt vào bụng.

Bởi vậy, đương khi Lương Tu Ngôn được thả lỏng, có cảm giác may mắn sống sót.

Đáng tiếc cậu còn chưa may mắn bao lâu, liền phát hiện một điều càng thêm hiểm nguy ── có cái cưng cứng gì đấy, đang chọt trên eo cậu.

Gương mặt Lương Tu Ngôn, trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, tiếp theo lại trở nên trắng bệch, hơn nữa ngày mới phun ra hai chữ.

“Cầm thú!”

Hắc vân áp thành lại hồn nhiên không ngại, ngược lại đong đưa thắt lưng, lại đâm đâm về trước, Lương Tu Ngôn xấu hổ đến hồng hết cả cổ.

“Ngươi...... Ngươi sẽ không......” Lương Tu Ngôn lắp bắp nói không nên lời, giờ ban ngày ban mặt, muốn cậu thốt ra mấy lời không thể làm, cậu cũng đâu phải Hắc vân áp thành tên cầm thú đó.

Hắc vân áp thành trong bộ dạng của cậu, chỉ cảm thấy đáng yêu, càng thêm cố ý muốn chọc cậu.”Ngươi cứ nói đi?”

“Cầm thú! Ngươi không thể nhịn à?” Nào có ai cưỡi ngựa mà cưỡi đến cương! Lương Tu Ngôn thẹn quá thành giận, ngẩng đầu trừng y.

Ai biểu ngươi không có việc gì mà đáng yêu như thế, nếu ta không có cảm giác còn là nam nhân sao? Hắc vân áp thành nghĩ trong lòng, trên mặt lại bày ra vẻ không biết làm sao, thở dài, nói “Đối với ngươi, ta sao có thể nhịn được.”

Lương Tu Ngôn lại mắng rủa trong lòng, tại sao mấy lời đáng thẹn này ngươi có thể nói ra vẻ vô tội thế, nói cứ như ông đây quyến rũ ngươi ấy!

Mà Hắc vân áp thành dường như e sợ cậu không tin, kéo lấy tay cậu, đặt tại nơi nhô lên ở đũng quần mình, nói: “Ngươi xem, nó đối với ngươi nhiệt tình biết bao.”

Lương Tu Ngôn bị nhiệt độ nóng bỏng đó làm sợ tới mực vội rụt tay về, trên mặt đỏ bừng bừng, thanh âm khẽ như tiếng muỗi, nói: “Ngươi mơ tưởng.”
Bình Luận (0)
Comment