Xuống tới ga-ra, Trương Tri vừa mở cửa xe vừa hỏi: “Tới trường quay?“ Giọng điệu rất thản nhiên nhưng mắt vẫn quan sát vẻ mặt Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng: “Xin nghỉ cả chiều rồi. Quay về nhà đi.“ Đại chiến trở về, hắn toàn thân vô lực.
“Ừm.“ Khóe miệng Trương Tri có chút nhếch lên, rồi rất nhanh trở lại bình thường.
Kiều Dĩ Hàng vốn định nằm ngả lưng một chút nhưng bóng xe vùn vụt trên cửa sổ khiến hắn không thể không mở to mắt nhìn đường chằm chằm: “Sao phóng nhanh vậy?“
Trương Tri liếc nhìn đồng hồ tốc độ: “Không quá tốc.“
Kiều Dĩ Hàng cau mày: “Tôi cảm thấy cú ngoặt lúc nãy của cậu giống như là trôi đi vậy?“
Trương Tri mặt không đổi sắc: “Vì anh mệt quá đó mà.“
Kiều Dĩ Hàng nhìn cảnh sắc ven đường bay nhanh về sau, yên lặng cài dây an toàn.
Về đến nhà, Kiều Dĩ Hàng mặc kệ kẻ không hiểu sao mà hưng phấn bừng bừng nào đó, tiến thẳng vào phòng tắm.
Ngẫm lại, từ lúc chuyển đến trường quay, hắn chưa từng tắm rửa thoải mái. Phòng tắm của đoán làm phim là tắm đứng, không có bồn tắm dễ chịu như ở nhà.
Hắn mở đầy nước, mệt mỏi kéo đến như bài sơn đảo hải, cơ hồ nhấn chìm hắn.
Áp lực đóng phim, áp lực giằng co cùng Trương Phục Huân, từng tầng từng tầng từ sâu trong nội tâm tràn ra khắp tứ chi bách hài.
Cửa bỗng kẹt một tiếng.
Kiều Dĩ Hàng lười biếng mở mắt, liền thấy một bóng đen ép xuống hoàn hảo phong bế miệng hắn.
“Đừng!“ Kiều Dĩ Hàng nhíu nhíu mày, thân thủ muốn đẩy hắn ra.
Trước cũng đã nhiều lần hôn môi song chưa lần nào trong cảnh xích lõa như thế này.
Nhưng thân thể Trương Tri như thanh sắt trong lò, vừa nóng lại vừa cứng, hơn nữa nhiệt độ tựa hồ đang không ngừng tăng cao.
Cảm ứng được kháng cự của Kiều Dĩ Hàng, Trương Tri làm sâu sắc nụ hôn này, năm ngón tay ôm lấy mái tóc Kiều Dĩ Hàng, chân chậm rãi thò vào bồn.
Tiếng nước khiến Kiều Dĩ Hàng giữa mê man tìm được một tia thanh tỉnh, hắn nâng tay ấn xương quai xanh Trương Tri, đẩy ra sau.
Sợi tơ bạc kéo dài rồi đứt đoạn.
Mập mờ không nói nên lời.
Kiều Dĩ Hàng thở dốc nhìn hắn, lúc này mới phát hiện Trương Tri trừ quần lót ra, cái gì cũng không mặc.
“Cậu muốn làm gì?“ Kiều Dĩ Hàng có dự cảm bất hảo.
Trương Tri nhìn xuống, dục vọng không ngừng lóe ra trong mắt: “Làm chuyện tôi vẫn muốn làm.“
Kiều Dĩ Hàng cau mày.
“Dù là ăn nhuyễn cơm tôi cũng muốn ăn được quang minh chính đại a.“ Trương Tri cười khẽ, lại đưa môi lại gần.
Kiều Dĩ Hàng dự cảm được chuyện gì sắp xảy ra. Dù trong lòng hắn đã thừa nhận quan hệ với Trương Tri, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho những chuyện sắp tới nhưng đến lúc làm thật vẫn khiến thân thể hắn vô thức kháng cự.
Nhưng khả năng hành động của Trương Tri hiển nhiên mạnh hơn sức tưởng tượng của hắn.
Phía dưới Kiều Dĩ Hàng rất nhanh bị hắn bắt tại trong tay, nhẹ nhàng xoa bóp. “Cậu…Ân…“ Yết hấu phát ra thanh rên rỉ xa lạ. Hắn bắt lấy cánh tay Trương Tri nhưng Trương Tri vẫn không dừng, ngược lại động tác còn nhanh hơn.
Thân thể vốn đã uể oải của Kiều Dĩ Hàng lại càng nhũn ra.
Không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng bắn ra.
Tay Trương Tri rất nhanh di dời trận địa.
Kiều Dĩ Hàng mở mắt, yên lặng nhìn hắn.
Hành vi bây giờ của Trương Tri hiển nhiên phá vỡ phạm vi thừa nhận của hắn, không những là thân thể mà cả tâm lý cũng bị tổn thương nhất định. Theo lý thuyết, hắn hẳn nên đẩy Trương Tri ra.
Nhưng khi nhìn tới vẻ mặt chăm chú cùng áp lực của Trương Tri, tay của hắn không hiểu sao lại buông lỏng.
Trương Tri cảm giác được thân thể Kiều Dĩ Hàng càng ngày càng cứng ngắc, trái tim đột nhiên trầm xuống. Hắn chậm rãi buông tay, tựa cằm vào vai Kiều Dĩ Hàng thở dốc.
Mặc dù tình cảnh trước mặt giống trong mơ ước đã lâu của hắn nhưng không làm đến bước cuối cùng. Hắn không muốn ép buộc Kiều Dĩ Hàng, dù là… hắn đã nhẫn đến sắp hỏng mất rồi.
Thân thể hắn kề sát Kiều Dĩ Hàng, từng nhịp đập, từng hô hấp, từng giãy dụa đều truyền tới.
Kiều Dĩ Hàng nhớ hồi bé, khi hắn thấy vợ chồng hàng xóm cãi nhau ầm ĩ, hắn hỏi mẹ tại sao cha mẹ hắn lại hòa thuận đến vậy. Đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in đáp án —
Một cái lồi, một cái lõm mới có thể thành vợ chồng. Một người tiến thì người kia lui. Chỉ có phối hợp với nhau mới có thể ở chung thật lâu thật lâu.
Ở chuyện khác có đúng hay không không biết nhưng một người tiến một người thối hẳn là nói chuyện này đi?
Khóe miệng Kiều Dĩ Hàng chậm rãi cong lên thành nụ cười.
Mông Trương Tri đột nhiên mát lạnh, hắn phát hiện Kiều Dĩ Hàng vậy mà giúp hắn cởi quần.
Hắn nhỏm dậy, kinh ngạc nhìn Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, mỉm cười: “Tôi rất mệt nên đừng lâu quá nhé.“
“…“
Trương Tri không nói lời nào. Lúc này giành giật từng giây mà làm chuyện cần làm mới là quan trọng nhất!
Vì hai người ở phương diện này đều là tay mới nên lần đầu tiên lăn qua lăn lại vẫn không lăn qua lăn lại thành công.
Trương Tri chưa từ bỏ ý định mà ôm Kiều Dĩ Hàng tới một lần nữa mới miễn cưỡng đạt tư cách.
Nhưng lăn qua lăn lại như vậy, hai người đều rơi vào tình trạng kiệt sức.
Trương Tri đợi Kiều Dĩ Hàng mê man, lập tức mặc đồ ra ngoài.
Kiều Dĩ Hàng đang mơ mơ màng màng, cảm thấy bản thân đang nằm trên giường, có người lại sờ soạng mông hắn, thấp giọng nói: “Đừng nháo nữa.“
“Tôi bôi thuốc cho anh.“ Nhìn miệng vết thương có chút sưng đỏ, Trương Tri vừa đau lòng lại vừa ảo não, dùng ngón áp út nhẹ nhàng mạt thuốc bôi lên.
Thân thể Kiều Dĩ Hàng khẽ run rồi thuận theo hắn: “Sáu giờ gọi tôi dậy.”
“Tôi xin phép hộ anh rồi.” Trương Tri không dám qua loa, trừng gáy hắn.
Kiều Dĩ Hàng thật ra cũng không chắc chắn bản thân trong tình trạng này có thể bình thường tới trường quay, liền nói: “Liên đạo có bảo gì không?”
Trương Tri thấy hắn không mất hứng mới thở phào nhẹ nhõm: “Hắn hỏi nguyên nhân, tôi nói là bị thương ngoài ý muốn.”
“…” Kiều Dĩ Hàng nói, “Rồi sao?”
“Rồi hắn nói Cao Cần hình như không mua bảo hiểm này.”
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người: “Hả?”
Trương Tri bôi thuốc xong, vứt lọ sang một bên rồi nằm xuống bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng dịch chăn rồi ôm eo Kiều Dĩ Hàng, nhẹ nhàng hôn lên mắt người nọ: “Ngủ đi.”
Kiều Dĩ Hàng nhìn ảnh ngược của mình trong đáy mắt hắn, đột nhiên cảm thấy chút thống khổ vừa rồi không tính là gì.
“Lần sau phải mua dầu bôi trơn.”
“Cái gì?” Trương Tri ngạc nhiên nhưng Kiều Dĩ Hàng đã nhắm chặt hai mắt lại.
***
Nửa đêm tỉnh lại.
Trương Tri liền thấy Kiều Dĩ Hàng rón rén đi vào phòng khách. Hắn vuốt vuốt mắt, cũng dậy theo.
Đèn phòng khách bật sáng, Kiều Dĩ Hàng nửa quỳ trên sô pha cạnh điện thoại, thuần thục bấm một dãy số.
“Mẹ à.”
“Tốt lắm. Không, không có ốm.”
“Cha có đó không? Con có chuyện muốn nói.”
“Con chuẩn bị kết hôn.”
“Thực sự.”
“Hắn gọi Trương Tri, 20 tuổi.”
“… Là một nam nhân.”
Kiều Dĩ Hàng cầm ống nghe trầm mặc thật lâu mới chậm rãi buông.
Trương Tri không nhịn được hỏi: “Mẹ anh nói gì?”
Kiều Dĩ Hàng quay đầu cười khổ: “Cái gì cũng không nói.”
Ánh sáng trong mắt Trương Tri nhất thời ảm đạm.
Kiều Dĩ Hàng đứng dậy, tới bên cạnh hắn, ôm lấy Trương Tri: “Đừng lo. Mẹ ta chỉ là cần thời gian thôi.”
Trương Tri càng dùng sức ôm hắn.
…..
“Trời bắt đầu lạnh rồi. Hay là về giường ôm đi.“
Không biết qua bao lâu, Kiều Dĩ Hàng đột nhiên thốt ra một câu sát phong cảnh.
***
Liên Giác Tu vốn muốn quay hết những cảnh của Kiều Dĩ Hàng trước nhưng sau khi thấy biểu hiện của Kiều Dĩ Hàng ngày đó, hắn quyết định tuần tự quay. Như vậy có thể điều chỉnh tâm tình tốt hơn mà phiền toái chính là thời gian.
Bất quá với chiêu bài vàng của Liên Giác Tu, diễn viên khác dù có bất mãn cũng tuyệt đối không nói ra.
Kiều Dĩ Hàng vì thế có một khoảng thời gian rảnh nhưng Cao Cần rất nhanh giúp hắn nhồi việc.
Lượng tiêu thụ của album mới vẫn chưa đạt tới mức dự kiến.
Dù có mặt Kiều Dĩ Hàng nhưng sức hấp dẫn của Lam Vũ Tình và Trầm Thận Nguyên hiển nhiên chưa đủ mà thời gian phát hành lại lỡ mất thời kỳ hot của “Cây hạnh phúc“, tạo thành cục diện khó xử.
Để vãn hồi lượng tiêu thụ, Cao Cần thi hành nỗ lực cuối cùng, để Kiều Dĩ Hàng đang có thời gian rảnh tham gia đội quân tuyên truyền.
Đối với việc này, Trương Tri cực kỳ bất mãn.
“Tuyên truyền đĩa nhạc hẳn là do công ty ta an bài chứ. Hắn nhúng mũi vào nhiều việc quá rồi đấy.“ Quan trọng là, sao lại an bài lịch làm việc kín đến thế chứ!
Kiều Dĩ Hàng vừa ăn sandwhich Trương Tri làm vừa nói: “Sắp đến giải Thiên Thanh rồi, cũng cần xuất hiện nhiều trên màn ảnh.“
Trương Tri: “Không hỏi cũng biết kết quả.“
Kiều Dĩ Hàng liếc nhìn hắn.
Trương Tri tự hào cười nói: “Lão bà của ta là tuyệt nhất thế giới luôn.“
“…. Ta chán ghét danh xưng lão bà.“
“Kiều Kiều?“
“Không thích. Hay là cứ gọi Đại Kiều đi.“
“Vậy thì có khác gì những người khác? Hay gọi là Hàng Hàng đi?“
“Chọn tên nào nghe man-lỳ chút đi!“
…
“Kiều lão đại!“
“…“
Trước chương trình.
Kiều Dĩ Hàng ngồi trong phòng hóa trang.
Di động vang lên, Tiểu Chu nhìn dãy số rồi đưa cho hắn.
“Anh trai tôi về rồi.“ Trương Tri đi thẳng vào vấn đề.
Ấn tượng của Kiều Dĩ Hàng về Trương Thức Khiêm tốt lắm. Trong hôn lễ lần trước, hắn và Trương Phục Huân thực sự làm nổi bật lần nhau.
“Hắn mời chúng ta ăn tối.“
Hai chữ chúng ta này chính là một loại thừa nhận.
Kiều Dĩ Hàng: “Tối tôi có việc. Trưa được không?“
Trương Tri: “Tôi đi hỏi chút.“
Qua một lát, Trương Tri gọi tới: “Trưa hắn cũng có hẹn nên sửa thành ăn khuya.“
“Tốt.“
Kiều Dĩ Hàng dập máy bắt đầu phiền não xem làm thế nào để bảo trì vóc dáng trong thời gian này. Hắn không muốn lúc quay về đoàn làm phim bị Liên Giác Tu mắng là heo.