Trên đường đến chỗ hẹn, Kiều Dĩ Hàng không ngừng nghĩ cớ để khỏi phải ra mặt.
Trương Tri thấy xe càng ngày càng chạy chậm, không nhịn được hỏi: “Xe hết dầu sao?“
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt, cười nói: “Nếu đúng thế thì làm sao?“
“Ngươi đẩy, ta ngồi trên xe.“ Trương Tri thản nhiên đáp.
Kiều Dĩ Hàng tức giận liếc hắn: “Lần sau muốn ngồi xe nhớ mua trước một hộp dầu.“
“Được.“ Trương Tri thoải mái đáp.
Kiều Dĩ Hàng thấy tâm tình hắn có vẻ tốt: “Lát nữa gặp Lạc Tuyết Vô Âm ngươi định nói gì?“
“Ngươi nghĩ xem?“
Kiều Dĩ Hàng đang chờ những lời này, ngay lập tức đáp: “Ta nghĩ chuyện của bọn họ nên để họ tự giải quyết. Sau này còn cả đời sống với nhau, nếu cứ giúp hoài thì chỉ có hại chứ không có lợi.“
Trương Tri ngẩn ra nhìn màn đêm ngoài cửa sổ một lúc rồi rút di động ra.
Kiều Dĩ Hàng ngạc nhiên: “Ngươi làm gì thế?“
Trương Tri thản nhiên nhìn hắn: “Chẳng phải ngươi nói chuyện của bọn họ thì nên để họ tự giải quyết sao?“
“Ách…“ Hắn vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ quặc.
Trương Tri cầm di động, quay đầu nhìn hắn: “Ngươi còn kiến nghị gì không?“
“…“ Hắn biết chỗ nào bất ổn rồi. Từ trước đến giờ Trương Tri luôn tìm trăm phương nghìn kế làm khó hắn, thế mà sao giờ lại thuận theo? Rõ ràng đây đâu phải game mà hắn cũng chẳng phải Tiểu Thuyền. “Ngươi định gọi cho Thiên Đấu?“
“Ừm.“ Trương Tri bắt đầu tìm số.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn nghe điện, giải thích ngắn gọn tình huống với đầu bên kia.
“Chốc gặp lại.“ Trương Tri dập máy.
Kiều Dĩ Hàng vừa quẹo xe vào hầm ngầm khách sạn, vừa phân thần để ý cử động của hắn.
“Hai mươi phút nữa Thiên Đấu tới.“
Bãi đỗ còn rất nhiều chỗ, Kiều Dĩ Hàng tìm đại một góc, đưa xe vào. “Vậy giờ chúng ta làm gì?“
“Chờ Thiên Đấu đến đã.“ Trương Tri tựa hồ như đang có tâm sự.
Kiều Dĩ Hàng suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Đi đăng ký phòng trước vậy?“
Trương Tri nghiêng đầu nhìn hắn.
Kiều Dĩ Hàng híp mắt: “Ta rất mệt.“
“Được.“ Trương Tri cầm ba lô lên, xuống xe, đi về phía thang máy.
Kiều Dĩ Hàng khóa xe xong đuổi theo hắn.
Vào thang máy, Trương Tri vẫn mang bộ dạng bất an, khác hẳn lúc trước khi gọi cho Thiên Đấu. Kiều Dĩ Hàng nói bóng gió: “Không muốn Thiên Đấu đến nhanh sao?“
Trương Tri thản nhiên: “Chỉ là nghĩ, con hắn bây giờ hẳn rất thất vọng.“
Kiều Dĩ Hàng giật mình.
Trong việc này, hắn vẫn nghĩ Trương Tri sẽ đứng trên lập trường bạn của Lạc Tuyết Vô Âm mà suy xét, không ngờ Trương Tri lại đồng cảm với tình cảnh nhi tử của Thiên Đấu.
“Thực ra,“ Kiều Dĩ Hàng cố mở to mắt, “Trước khuyên nhủ Lạc Tuyết Vô Âm một chút cũng tốt, có thể để hai người bình tĩnh lại.“
Thang máy kêu “đinh“ một tiếng, cửa chậm rãi mở ra.
Trương Tri bước ra trước: “Con người, cuối cùng cũng phải học cách lớn lên.“
Kiều Dĩ Hàng biết, những lời này không đơn thuần là nói về con của Thiên Đấu, cũng là tự nói với bản thân hắn. Có thể hắn khoác lên mình lớp vỏ ngạo mạn nhưng chỉ là để che lấp những vết thương tích lũy từ bé tới giờ.
Đau đớn đã qua nhưng ký ức vẫn bám rễ sâu ở lại.
Nhìn bóng lưng quen thuộc phía trước, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Trương Tri nhanh chóng đăng ký phòng rồi quay lại đưa thẻ phòng cho Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng xem thẻ, thuận miệng hỏi: “Cậu phòng bao nhiêu?“
“1018.“
“… Của tôi cũng là 1018.“ Kiều Dĩ Hàng lập đi lật lại, kiểm tra thẻ hai lần.
Trương Tri gật đầu: “Đương nhiên, chúng ta ở cùng phòng.“
“Nhưng mà có hai thẻ phòng…“
“Vì là phòng hai giường.“
Kiều Dĩ Hàng mấp máy môi.
Trương Tri: “Bao ở nhưng đâu nói ngươi sẽ được ở riêng một phòng.“
Kiều Dĩ Hàng giả cười: “Thế nên giờ hẳn phải cảm tạ rằng là hai giường đơn chứ không phải giường đôi sao?“
“Phòng giường đôi giá 288 đồng, không kinh tế.“
“…“ Hắn thực sự nghĩ tới, còn hỏi qua giá. Kiều Dĩ Hàng trừng mắt nhìn đối phương.
Trương Tri nhìn lại, trong lòng thầm nghĩ. “Tùy tiện bịa đại một giá, hẳn là không tin đi?“
Thang máy đến.
Di động Trương Tri cùng lúc vang lên. Hắn ra hiệu cho Kiều Dĩ Hàng vào trước, chính mình ở ngoài nhận điện thoại.
Thiên Đấu gọi tới, thông báo đã đến khách sạn.
Trương Tri hẹn hắn gặp ở đại sảnh, quay đầu định bảo Kiều Dĩ Hàng lên lầu trước đã thấy thang máy đóng từ lâu, số trên bảng hiển thị đang không ngừng tăng.
***
Kiều Dĩ Hàng thực sự mệt mỏi. Lái xe ban đêm vốn rất tiêu hao tinh thần hơn nữa còn là ngày đầu tiên giảm béo, cơ thể vẫn chưa thích ứng kịp. Dạ dày, tay chân, đầu óc như đồng loạt kháng nghị.
Hắn vọt vào phòng, rửa qua mặt rồi gục xuống giường.
Chỉ cần Thiên Đấu cùng Lạc Tuyết Vô Âm đều ở, chắc hẳn không có chuyện. Hơn nữa, Trương Tri cũng là người đúng mực.
Cũng chẳng biết ngủ bao lâu, cửa đột nhiên bật mở.
Kiều Dĩ Hàng còn đang lạc trong cõi mộng nhưng thân thể rất cảnh giác, tự động ngồi dậy.
Trương Tri vào phòng, chưa kịp làm gì đã thấy Kiều Dĩ Hàng ngồi trên giường, trừng mắt nhìn hắn.
Cứ như vậy, bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, Trương Tri mở miệng trước: “Tôi về rồi.“
Nghe thấy ba chữ này, Kiều Dĩ Hàng chợt nhớ lại mọi chuyện hôm nay. Hắn “À!“ lên một tiếng rồi lại gục xuống.
Trương Tri thấy hắn mặc nguyên bộ mà ngủ liền lấy hai bộ pyjama từ ba lô ra, nhét cho hắn một bộ: “Thay đi rồi ngủ tiếp.“
Kiều Dĩ Hàng vốn đang khó chịu vì bị đánh thức lại thấy hắn soi mói cách ăn mặc của mình, oán giận: “Phiền lắm.“
“Thay đi, ngủ thoải mái hơn.“ Trương Tri ôm áo ngủ định vào phòng tắm.
“Vậy cậu thay giùm tôi.“ Sau nhớ lại, Kiều Dĩ Hàng thề những lời này chỉ là thuận miệng nói chứ không có bất cứ ý muốn thực hiện nào.
Nhưng Trương Tri hành động.
Hắn đặt quần áo xuống, kéo chăn của Kiều Dĩ Hàng ra rồi tiện tay kéo áo phông trên người Kiều Dĩ Hàng. Rất lâu sau này, Kiều Dĩ Hàng bỗng dưng nhớ tới chuyện hôm đó, hỏi Trương Tri vì sao lại cố chấp như vậy. Đáp án thực khiến hắn không nói được câu nào.
“Không muốn đem đi mà lại vô dụng.”
Áo chui đầu khó cởi nên Trương Tri phấn đấu rất khổ cực.
Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt định ngủ thì chợt thấy bụng mát lạnh, một đôi tay sờ tới sờ lui trên lưng. Hắn kinh ngạc mở mắt, vừa lúc thấy khuôn mặt Trương Tri kề sát.
Lại một phen ngươi xem ta, ta xem ngươi —
Trương Tri tiếp tục vùi đầu vào sự nghiệp thay quần áo.
Kiều Dĩ Hàng bị lăn qua lăn lại không chịu nổi đành ngồi dậy, giơ tay để hắn kéo áo phông ra rồi tự mình mặc quần áo ngủ vào.
Trương Tri nhét quần áo vào ba lô.
“Ngày mai còn phải mặc.” Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ dụi dụi mắt.
Trương Tri ôm lấy áo ngủ, bước về phía phòng tắm: “Tôi đem đồ cho cả anh rồi.”
“…” Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng thay quần rồi kéo chăn ngủ tiếp.
Chở Trương Tri đi ra đã thấy một cái xác ướp nằm trên giường.
Hắn đứng trước giường, im lặng nhìn.
Đột nhiên, tay Kiều Dĩ Hàng vươn ra khỏi chăn, bất đắc dĩ nhìn hắn: “Cậu định mấy giờ ngủ?”
“Tôi không mệt.”
“Giả vờ thế đi.”
“Chẳng hiểu sao, tôi thấy hơi hưng phấn.”
“Hả?” Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn khó hiểu.
“Đây chắc coi như là đêm đầu của chúng ta.” Trương Tri ngẫm nghĩ.
“…” Rõ là đồ ăn no rửng mỡ. Kiều Dĩ Hàng quyết định không để ý tới kẻ đã ngủ trên đường này nữa, xoay người, chui vào chăn…
Trương Tri thân thủ giúp hắn dịch chăn: “Tôi cũng ngủ đây.” Hắn nhảy lên giường rồi tắt đèn.
Bốn phía đen kịt như chấm dứt một ngày mệt mỏi.
“Ngủ ngon.” Trương Tri.
Kiều Dĩ Hàng nằm im không nhúc nhích.
***
Nửa giờ sau.
Kiều Dĩ Hàng bỗng nhiên mở mắt, nhìn trần nhà: “Hình như tôi bị mất ngủ.”
…
Trả lời hắn là tiếng hít thở đều đều của Trương Tri.