Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 82

MC khoa chân múa tay trên đài gần nửa giờ mới chuyển míc cho bố mẹ cô dâu.

Là phú thương trong thành phố, thường xuyên dự đủ thứ tiệc tùng nên dù tâm trạng hơi kích động, cha mẹ cô dâu vẫn biểu hiện vô cùng tự nhiên. Nghẹn ngào phát biểu xong, khách mời ngồi dưới vội vỗ tay cổ vũ.

Lúc đầu Kiều Dĩ Hàng còn có thể tập trung nhưng càng lâu, lực chú ý của hắn càng phân tán. Mãi đến khi vợ chồng Trương Phục Huân lên đài, míc vang lên một tiếng trong quá trình chuyển giao mới khiến hắn giật mình tỉnh lại.

Ngọn đèn trần chuyển từ màu vàng nhạt sang màu quất chín khiến vợ chồng Trương Phục Huân trông càng thêm hòa hợp.

Kiều Dĩ Hàng nghe tiếng bát đũa trước mặt mình chạm nhẹ, cúi đầu nhìn thì kịp thấy Trương Tri rút đũa về.

Cái đĩa trống trơn trước mặt đột nhiên thêm một miếng thịt gà.

“Ách.“ Hắn quét mắt bốn phía. Tính ra, hôn lễ lần này rất trật tự. Trong lúc MC và cha mẹ hai bên mải mê đọc diễn văn trên đài cũng không một ai động đũa, dù có nghe hay không, vẻ mặt đều như hết sức chăm chú.

So với những người khác, mình đột nhiên có một miếng thịt gà quả thực là quá dị thường.

Hắn nhìn chằm chằm, miệng ứa đầy nước miếng, đầu óc đã tưởng tượng ra mùi vị của miếng thịt kia. Đôi đũa định gắp thịt trở lại đĩa Trương Tri từ từ hạ xuống.

“Theo lời mời của cô dâu chú rể, chúng ta chào đón vương tử tình ca, ngôi sao nổi nhất hiện nay…“ Vợ chồng Trương Phục Huân không hiểu đã xuống đài từ lúc nào, sau khi nghe Trương Thức Khiêm nói nhỏ, MC hưng phấn giới thiệu, “Kiều Dĩ Hàng!“

Kiều Dĩ Hàng chưa kịp phản ứng thì đã có một ngọn đèn chói lòa rọi ngay xuống chỗ hắn ngồi.

Ánh sáng như sét đánh, đem miếng thịt gà trước mặt hắn cùng đôi đũa chưa kịp hạ xuống hiện ra trước mặt mọi người.

“…“

Kiều Dĩ Hàng chân thành hy vọng, tia chớp lúc nãy không phải ánh đèn.

Ba năm lăn lộn trong ngành giải trí, thân kinh bách chiến đâu phải để không. Hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, ưu nhã đứng dậy, thản nhiên bước lên sân khấu.

Liếc mắt vừa lúc thấy Trương Tri đang cười trộm, Trương Thức Khiêm và tân nương cố nhịn cười cùng Trương Phục Huân lạnh nhạt nhìn hắn.

MC đưa míc cho hắn, trước khi xuống còn nói với lại: “Mời các vị khách nhập tiệc.“

Thiếu chút nữa hắn đạp thẳng MC xuống đài.

Nhạc dạo bài hát chậm rãi vang lên nhưng không át được tiếng bát đũa lanh canh bên dưới. Hắn nghe được bụng mình đang kêu gào kháng nghị.

“Lần đầu tiên mở mắt nhìn thế giới này, không thấy được khuôn mặt em.

Tiếng nhạn cô đơn khóc thương ngoài cửa sổ…“

Bản năng ca sĩ giúp Kiều Dĩ Hàng dễ dàng bắt kịp nhạc điệu, thanh âm vang lên tựa như dòng suối trong vắt lan ra cả phòng tiệc.

Tập trung làm gì đó sẽ khiến dạ dày quên mất cơn đói.

Đến khi hát xong đi xuống, Kiều Dĩ Hàng mới thấy bụng mình kêu vang lần nữa.

Chú rể cùng cô dâu đã lên đường kính rượu, sáu vị phù dâu phù rể cũng đĩ theo hộ giá. Bàn trên chỉ còn cha mẹ hai bên, Trương Tri… và hắn.

Kiều Dĩ Hàng kéo ghế ra ngồi xuống cũng có thể cảm nhận được vài ánh mắt hữu ý vô ý đánh giá hắn, trong đó rõ ràng nhất là Trương Tri. Cái đĩa trước mặt chất một núi nhỏ đồ ăn. Nhớ tới cảnh tượng xấu hổ lúc nãy, Kiều Dĩ Hàng nhỏ giọng: “Đều tại ngươi cả.“

Đũa Trương Tri run rẩy, hắn đang cố nén cười.

Kiều Dĩ Hàng cũng chẳng thèm quan tâm, ăn trước cái đã. Hắn mới chạm tới miếng thịt gà thì đã nghe Trương Phục Huân mở miệng: “Hát cũng được đó.“



Vừa ăn vừa nói chuyện thực bất lịch sự, dù chỉ là dùng đũa gắp thức ăn đi nữa. Kiều Dĩ Hàng dù tiếc gần chết nhưng vẫn buông đũa mỉm cười: “Ngài quá khen rồi.“

Trương Phục Huân nhìn qua có vẻ không hứng thú với đồ ăn, hỏi hắn gần ba phút vẫn chưa mệt: “Gần đây có phim gì hay không?“



Hắn đâu phải chủ rạp chiếu phim mà lại bị hỏi câu này.

Kiều Dĩ Hàng đương nhiên hiểu đây chẳng phải quan tâm gì mà mơ hồ thấy được Trương Phục Huân không chỉ bất mãn với hắn mà hoàn toàn coi hắn là kẻ địch. Dù hắn nghĩ hoài không ra đã đắc tội nhân vật lớn thế này ở đâu.

“Nghe nói “Tạc dạ“ rất được.“ Trương Tri đỡ lời.

“Vậy sao.“

Kiều Dĩ Hàng lập tức cảm thấy ánh mắt sắc lẻm của Trương Phục Huân bay qua.

“Gần đây ngươi nhàn vậy sao mà còn thời gian đi xem phim?“ Trương Phục Huân lạnh lùng hỏi, “Đi cùng ai vậy?“

Trương Tri: “Không phải ngài.“

Trương phu nhân đột nhiên xen vào: “Thôi đừng nói nữa, thức ăn nguội mất giờ.“

Lời nàng vừa dứt, núi nhỏ trong đĩa Kiều Dĩ Hàng sụp một nửa.

Trương Tri vốn định gắp thêm vào nhưng vừa nhấc tay lên đã bị Trương Phục Huân liếc mắt cảnh cáo.

Cha cô dâu đột nhiên đứng dậy: “Bọn họ đến bàn của Định Âu rồi, chúng ta cũng mau qua đó đi.“

Vợ chồng Trương thị lập tức mỉm cười nâng chén đi theo.

Cả bàn rộng cuối cùng còn lại Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm, một tay quay bàn xoay, một tay gắp đồ ăn, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.

Trương Tri ở bên cười nói: “Nghe nói ở đây có đài báo tham dự đó.“

“Ta góc nào cũng đẹp trai cả.“ Kiều Dĩ Hàng lấy khăn chùi chùi miệng, “Dù trợn tròn mắt cũng có thể cướp mất trái tim của hàng vạn thiếu nữ trong phút chốc.“

“Ngươi tự phụ quá rồi đấy.“

Kiều Dĩ Hàng thản nhiên: “Chẳng nhẽ phải thấy hổ thẹn sao?“

Trương Tri hừ lạnh: “Làm tiểu bạch kiểm có gì tốt chứ?“

“Tiểu bạch kiểm?“ Kiều Dĩ Hàng đánh rớt đũa xuống bàn.

“Không thì gọi là gì?“

Kiều Dĩ Hàng lột vỏ tôm, thuận miệng đáp: “Sao, siêu sao, thiên vương… người chọn đi.“

“Ta…“ Trương Tri đột nhiên dừng lại, hồi lâu mới mở miệng, “Hình như lúc nãy có ánh đèn lóe lên.“

Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt: “Đèn flash của máy ảnh.“ Cái này hắn biết.

Trương Tri có dự cảm bất an.

Kiều Dĩ Hàng nhã nhặn nhét tôm vào miệng: “Tư thế vừa rồi của ta vô cùng tao nhã.“

Trương Tri im lặng.

“Sao thế?“ Kiều Dĩ Hàng nghi hoặc nhìn hắn.

Trương Tri vô thức sờ hộp nhẫn trong túi, thân thể giựt lại khoảng cách với Kiều Dĩ Hàng: “Bàn rộng thế sao phải ngồi sát vào nhau như vậy?“

Kiều Dĩ Hàng đã quen với mấy hành động kỳ quặc của hắn nên làm mặt quỷ rồi tiếp tục phấn đấu với thức ăn.

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cười.

Trương Thức Khiêm cùng tân nương đang bị vây giữa một đám người ồn ào. Phù dâu phù rể lực bất tòng tâm bị đẩy hết sang bên dù bọn họ trông giống như khoanh tay nhìn trò vui hơn.

“Trương Tri!“ Trương Thức Khiêm gọi với ra từ đám người.

Tay Trương Tri nắm chặt đũa.

Kiều Dĩ Hàng cảm thấy được đa số ánh mắt mọi người đều hướng về đây.

Thân thế Trương Tri cũng chẳng phải bí mật gì nơi đây. Vốn tưởng Trương thị sẽ do Trương Thức Khiêm tiếp quản nhưng chẳng ngờ hắn lại chạy đi mở triển lãm tranh mà Trương Tri ở nước ngoài đột nhiên lại về nước làm việc tại công ty đĩa nhạc.

Khả năng người con riêng này trở thành người thừa kế cao vô cùng nên hắn thành kẻ khiến người khác chú ý cũng phải.

“Trương Tri…“ Trương Thức Khiêm lại gọi thêm tiếng nữa. Giọng hắn vô cùng tự nhiên, như thể không cho phép từ chối.

Rốt cuộc, Trương Tri đẩy ghế ra, đứng lên đi về phía Trương Thức Khiêm.

Hắn hiểu, lúc này đi qua không chỉ là đáp lại Trương Thức Khiêm, còn là thừa nhận mình là một phần tử của Trương thị, nhận lấy thân phận em trai của Trương Thức Khiêm.

Bao năm nay, hắn vô cùng chán ghét cùng bài xích cái thân phận này. Vốn hắn nghĩ cảm giác đó sẽ làm bạn với hắn cho đến khi chết nhưng mỗi bước bây giờ cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.

Có lẽ, hắn nên thử bước về phía trước.

Đằng sau truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Tâm tình Trương Tri nhẽ nhõm hơn. Vô luận tương lai thế nào, ít nhất giờ phút này sau lưng vẫn có người nguyện ý cùng hắn đối mặt.

Hắn thả chậm cước bộ, quay đầu mỉm cười.

Kiều Dĩ Hàng rất nhanh bắt kịp, nhẹ giọng oán giận: “Ngồi ăn một mình thực ngại.“

“…“
Bình Luận (0)
Comment