Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 13

“Đau quá. . .” Tử La Lan sờ sờ đầu, chỉ sờ đến cái lỗ tai dài của mình.

“Những lời này ta nói mới đúng. . .” An Nặc không chút nào thương tiếc đem nó từ bụng mình lôi lên, ném sang bên cạnh, “Ngươi nên đi giảm cân.”

“Cái gì nha. . . Ta khỏe mạnh số cân chính là rất bình thường !” Tử La Lan bất mãn nói, sau đó đi hai bước, biểu diễn hình thể duyên dáng của mình.

“Đuôi ngươi sao lại dài như vậy? Thỏ không phải đuôi ngắn sao?”An Nặc nhìn cái đuôi dài của Tử La Lan nói.

“Ta là Thần tộc, không phải Thỏ!” Tử La Lan bất mãn nói, sau đó ngẩn người, “. . . An Nặc ,sao ngươi không đứng lên?”

An Nặc nằm trên mặt đất, mái tóc màu vàng có chút xốc xếch, nhưng ở trong bóng tối ngoài ý muốn sáng ngời, làn da trắng nõn có chút tái nhợt,Tử La Lan lúc này mới phát hiện hắn vẫn nằm trên mặt đất chưa ngồi dậy.

“Ngươi làm sao vậy?” Tử La Lan cảm thấy tim mình cũng đập loạn lên,chạy đến bên cạnh An Nặc.

Tử La Lan đi tới mới phát hiện ngang hông An Nặc cơ hồ bị máu thấm ướt, vết thương cực sâu,ở trong máu cơ hồ cũng có thể thấy nội tạng .

Trò chơi mô phỏng rất thật . . .

Tử La Lan ngơ ngác nhìn , lúc này mới nhớ tới, mới vừa rồi mình bỗng nhiên rơi xuống,An Nặc liền rơi theo, thạch bích chung quanh rất sắc bén,có thể là bị thương lúc đó. . .

“Tạp Thác Nhĩ tại sao có thể như vậy !”Tử La Lan nói, “Hắn không không phải người như vậy . .”

“Bây giờ nói cái vấn đề này thì được cái gì. . .” An Nặc bi phẫn nhìn Tử La Lan một cái nói, “Chúng ta phải trong thời gian quy định thông qua thí luyện chi cầu.”

Nhưng là ngươi bị thương! Ngươi phải. . . Ngươi phải logout.” Tử La Lan kêu lên, “Mặc dù trò chơi đem cảm giác đau đớn thu hẹp lại,nhưng vẫn là rất đau. . Ta nghe nói ở thí luyện chi cầu ,sẽ đem tỷ lệ đau đớn mở rộng, ngươi bây giờ. . . Rất đau đúng không>”

“Muội muội của ta ở trong trò chơi này đã lâu, ta không có cơ hội lần sau.” An Nặc nhàn nhạt nói, sau đó cố gắng ngồi dậy, “Ta hoài nghi vết thương của ta là bị ngươi áp .”

“Không phải ta. . .”

“Ngươi nên đi giảm cân.” An Nặc nói, sau đó từ trên mặt đất đứng lên, trừ tay trái che vết thương, bộ dạng một chút cũng nhìn không ra hắn bị thương.

“Cái kia, huyết dược hữu dụng không?”Tử La Lan hỏi.

“Có uống rồi.”An Nặc nói, “Cái chỗ này rất kỳ quái, hình như huyết dược không có tác dụng.”

“Không quan hệ. . .” Tử La Lan dùng một loại giọng an ủi nói, “Chúng ta có thể dùng kỹ năng ’ tuyết ‘, cho nên, thí luyện chi cầu cũng không có gì đâu?”

“Ta mới vừa xem rồi, nơi này kỹ năng đặc thù không thể dùng.” An Nặc từ trong túi lấy ra thuốc lá, dùng cái bật lửa để đốt.

“Cái gì!” Tử La Lan thoáng cái choáng váng, cái này cùng sấm sét giữa trời quang thật ra thì cũng không có cái gì khác nhau ,bọn họ vẫn chỉ là tân thủ mà thôi, An Nặc vừa bị thương, làm sao có thể thông qua thí luyện chi cầu.

Cậu chỉ nghe qua thí luyện chi cầu hết sức đáng sợ ,nhưng tình huống cụ thể Tử La Lan thật không có hiểu rõ ràng. Khai phá tổ mười hai người chia ra chịu trách nhiệm chuyện của mình, căn bản sẽ không làm việc với nhau hay hỏi thăm lẫn nhau .

Từ khi Dã Vọng on­line bắt đầu, cũng chưa có người có thể thông qua thí luyện chi cầu, rất nhiều người cảm thấy cái thí luyện là một loại thủ đoạn đào thải người chơi, mãi cho đến khi tử vong ký lục có một người tên là Kiêu Ngạo có thể ra ngoài mới ngừng.

Dĩ nhiên,ngoài Kiêu Ngạo sau cũng không có ai có thể thông qua thí luyện chi cầu, theo như cái này thì, độ khó là lớn vô cùng . .

Tử La Lan chợt nhớ tới thời điểm ở Bà Sa Thụ Hải chiếm được một ít đồ vật, cho nên lập tức mở ra ba lô,là một chút trang bị, nhưng là trên bốn mươi cấp .

Có thể mặc được thì giao cho An Nặc,trang bị sủng vật cũng toàn bộ mặc vào. . . Hữu dụng hay không sẽ thấy .

“Có khó như vậy sao,ngươi không cần như vậy . .” An Nặc ở bên cạnh nói.

“Đây là lúc nào rồi! Dĩ nhiên phải mặc lên chứ!” Tử La Lan tàn bạo nói, “Tạp Thác Nhĩ tên khốn kiếp này, lại dùng cái gì ’ khảo nghiệm số liệu ’ lấy cớ. . . !”

Tử La Lan nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, chờ một chút! Có lẽ Tạp Thác Nhĩ nói là sự thật, số liệu An Nặc có lẽ có vấn đề,hay là Tạp Thác Nhĩ có vấn đề về số liệu trong cơ thể ?

Bởi vì chính mình lợi dụng BUG tiến vào trò chơi, mà tạo thành số liệu khác thường cho An Nặc.Dã Vọng on­line làm được như vậy thì rất trình độ,kho số liệu là thập phần lớn ,so với kho số liệu một cái quốc gia còn lớn hơn,cho nên trò chơi không thể đem số liệu người chơi cùng số liệu sủng vật đặt cùng nhau.

Nói cách khác số liệu dị thường của mình làm An Nặc bị ném tới cái địa phương đáng chết này. . .

Một loại tội ác trước nay chưa có làm cho Tử La Lan trầm mặc ,nếu như cái trò chơi này đối với An Nặc không phải là trọng yếu thì tốt rồi. . .

“Ngươi làm sao vậy?” An Nặc thấy Tử La Lan tinh thần thoáng cái uể oải ,giống như phim hoạt hình cường điệu,cho nên hắn không yên lòng hỏi, “Có phải hay không đụng phải nơi nào rồi?Đầu à. . . ?”

“Ngươi mới là đụng phải đầu!” Tử La Lan hung hăng trừng mắt hắn một cái, rõ ràng là đang cảm thấy hối lỗi ,hắn hết lần này tới lần khác nói mình đầu bị đập phải.

“Vậy thì đi thôi, đi xem thí luyện chi cầu một chút.” An Nặc nói.

“Chưa từng có người thông qua .”Tử La Lan đi theo An Nặc , hiện tại An Nặc bị thương, Tử La Lan cũng không nên gia tăng sức nặng cho hắn.

“Không phải là có một người thông qua sao?” An Nặc không thèm để ý hỏi, vừa hút thuốc.

“Cái kia là trường hợp đặc biệt , là người đứng nhất cả trò chơi đó.”Tử La Lan la to.

An Nặc bỗng nhiên cúi người xuống, đem Tử La Lan xách lên.

“Đã có người thông qua, vậy thì chứng minh nơi này không phải là tử lộ.” An Nặc nhẹ nhàng nói, đem Thiên Sứ thỏ thả vào trên vai của mình, “Tốt lắm, chúng ta đã đến.”

Tử La Lan lúc này mới đem tầm mắt từ An Nặc dời đi, ở trước mặt cậu bày ra một cái hố sâu không lồ.

Có lẽ nói cái này là hố sâu có chút chênh lệch. Trên thực tế, ở trong trò chơi kiến tạo một ít đồ vật có thể sánh bằng trong hiện thực rất dễ dàng .

Một cái hố sâu khổng lồ ,nhìn từ phía trên có thể thấy bên dưới cầu đá khắp nơi ,nhưng là vô cùng hẹp, ngươi hoàn toàn thấy không rõ có bao nhiêu cầu để nhảy, bởi vì bọn họ lợi dụng không gian này giống như một cư xá lớn bằng hố sâu hướng riêng địa phương mình muốn đi ,nhưng ở tầm mắt bình thường , căn bản nhìn không thấy điểm đến.

Nếu như nhất định phải cho cái chỗ này định nghĩa ,dùng” to lớn” cũng không quá đáng.

Những cầu đá kia nhìn qua tuyệt không vững chắc,giăng khắp nơi ở nơi đó, thật giống như vừa đi tới sẽ rớt xuống vực sâu không thấy đáy .

Không ai có thể nói cho bọn hắn biết dưới vực sâu là cái gì, có lẽ là đả thương gân cốt đau đớn, hoặc là trực tiếp cưỡng chế logout, mất đi tư cách chơi.

Một trò chơi mà thôi, không cần khoa trương như vậy chứ.

“An Nặc,An Nặc,logout đi!” Tử La Lan kéo mái tóc vàng ngắn ngủn của An Nặc, “Chờ ba tháng mà thôi, không có gì khó. . .”

“Muội muội của ta chỉ có thể sống ba tháng.” An Nặc nhẹ nhàng nói, những lời này không thể nghi ngờ cắt tất cả đường lui bọn hắn một chút biến hóa cũng không có, nhưng Tử La Lan biết người nam nhân này chưa bao giờ sẽ vì ý kiến của người khác mà thay đổi, a, cậu từ rất sớm lúc trước cũng biết .

Kế tiếp, nói bất kỳ điều gì cũng là dư thừa, không cần nói hắn bị thương ,không cần nói” tuyết” kỹ năng không thể dùng , lại càng không cần phải nói ba tháng sau Tử La Lan nhất định sẽ cho hắn đủ điều kiện có thể vào trò chơi, nếu như không cách nào thông qua thí luyện chi cầu, như vậy những thứ này một chút ý nghĩa cũng không có, dĩ nhiên, cho dù là hiện tại, chúng có ý nghĩa không lớn.

Cái thế giới này đã sớm hoàn toàn thay đổi, tình yêu là nhanh chóng mà đơn giản ,đồng tình là cái loại vật giá trị có thể tính vào báo thù cùng thương nghiệp,hữu tình cũng có thể trên cơ sở sống phóng túng ,như vậy thân tình đâu? Từ khi nhân sinh bắt đầu,thân tình vẫn nối liền cốt tủy. . .

“Bảo vệ tốt mình, ” An Nặc nhẹ nhàng nói, sau đó không đợi Tử La Lan kịp phản ứng, An Nặc đã nhảy vào vực sâu.

Mặc dù vực sâu thoạt nhìn tựa như quái thú giương miệng rộng, nhưng An Nặc thoạt nhìn tuyệt không sợ hãi, đại khái là bởi vì cho dù sợ hãi, cho dù không muốn đi, cũng nhất định phải đi .

Tử La Lan nắm y phục An Nặc,không hổ là y phục tân thủ,chất lượng rất tốt.

An Nặc rơi vào trên một cái cầu,lặng yên không một tiếng động, Tử La Lan cũng thật không biết động tác An Nặc nhanh nhẹn như vậy.

An Nặc mở ra cột nhiệm vụ,thời gian nhiệm vụ thí luyện chi cầu cũng rất đầy đủ, nhiệm vụ cho rất đơn giản, ngay cả phần thưởng cũng viết ra ngoài.

Thí luyện chi cầu: thông qua thí luyện chi cầu, đi tới phía bên kia cây cầu.

Phần thưởng: một lần nữa đạt được máy chơi game .

Cái phần thưởng quả nhiên rất . . Tử La Lan thở dài, bất quá lực công kích của mình cực kém, mặc dù có hai kỹ năng, nhưng trước mắt cũng là không dùng được ,mà ” tuyết” cũng không cách nào dùng, hắn bị thương, vô luận là thể lực hay là tốc độ cũng sẽ giảm xuống,có thể thành công thông qua thí luyện chi cầu cơ hội tương đối thấp.

“Nơi này giết quái sẽ có kinh nghiệm sao?” An Nặc nhẹ nhàng hỏi, sau đó đem mẩu thuốc lá trong tay quăng ra, tay phải rút ra thanh Trầm Tịch Chi Nhận — mặc dù trên thực tế kia thanh thần binh không có dùng được gì,nhưng trông cũng khá hay.

Thân đao của nó so với bóng tối nơi này càng thêm thâm trầm, không có một chút điểm phản quang, nó tuyệt không có thể dung nhập vào bóng tối chung quanh ,bởi vì màu sắc nó càng thêm đen nhánh. Tử La Lan chợt nhớ tới một cái tên khác– Thâm Uyên Chi Nhận, có lẽ thật chỉ có vực sâu không thấy đáy mới có màu sắc đen nhánh như vậy .

“Hình như. . . Chắc không có.”Tử La Lan không xác định nói.

“Phải không, vậy thì tốt.” An Nặc nhẹ nhàng nói, vừa dứt lời, dưới chân của bọn hắn truyền đến tất tất tác tác thanh âm, tựa như cái đục bén nhọn xẹt qua hòn đá phía dưới phát ra chói tai nhưng yếu ớt.

“Giữ chặt” .An Nặc lời vừa dứt, Tử La Lan đã theo An Nặc xông ra ngoài.

Chạy được mấy bước,phía trước con đường hiện ra mấy bóng đen, Tử La Lan còn không có thấy rõ ràng tướng mạo của bọn hắn, chỉ thấy bọn họ ở trong bóng tối lóe ra ánh mắt màu đỏ An Nặc đã từ trên cầu nhảy xuống.

Dĩ nhiên, ở trong trò chơi, nhảy cùng tốc độ cũng lớn hơn, nhưng là ở nơi này hoàn cảnh lạ ,An Nặc có thể to gan như vậy thật đúng là rất giỏi.

An Nặc vững vàng rơi xuống một cái cầu khác,cũng không quay đầu lại hướng phía trước chạy,Tử La Lan nắm y phục quay đầu lại nhìn, vô số con nhện to lớn chi chít dọc theo cầu thật nhanh bò qua . Cái ánh mắt màu đỏ trong bóng tối thật nhanh di động, có loại đáng sợ nói không ra lời .

Quả thực cùng phim kịnh dị giống nhau ,Tử La Lan cắn răng nghĩ ,mà tốc độ An Nặc vẫn vững vàng. Cho dù là trò chơi, cơ hội cũng chỉ có một lần.

Kiến trúc cầu đá cũng không đủ chắc chắn, bọn họ dưới chân mặc dù lộ ra vẻ vững vàng, nhưng Tử La Lan có thể từ trong bóng tối nghe được thanh âm thật nhỏ mảnh đá rơi xuống cùng sụp đổ .

Ngày càng nhiều nhện từ bốn phương tám hướng chạy tới, thật giống như muốn làm An Nặc chạy tới chạy lui làm tổn thương cảm tình bọn hắn

Bất quá An Nặc động tác cũng quá nhanh nhẹn đi. . . Hắn từ một cái cầu này nhảy đến một cái cầu khác,Tử La Lan cũng bị lóa mắt.

An Nặc tại sao có thể lực lớn như vậy . . . Hắn mới cấp 15 mà thôi .

Tử La Lan trong lúc hỗn loạn, chợt thấy một chỗ u ám lóe lên chút bạch quang .

Bọn họ hiện tại đang đến gần cuối cầu,cậu thậm chí có thể thấy những thứ kia quanh quẩn trong bậc thang,nơi đó ngay cả đám con nhện cũng không có.

Thể lực An Nặc quả thật làm cho cậu kinh ngạc, ở nơi này truy đuổi đòi mạng,họ còn không có dừng lại cùng một con nhện giao thủ.Dĩ nhiên, nếu như bọn họ dừng lại, cũng sẽ không chỉ đối mặt với một con nhện.

An Nặc thân thể có đột nhiên dừng lại một chút,Tử La Lan rõ ràng cảm giác được tốc độ đang giảm xuống.Cậu nhớ lại đạo vết thương kia .

“Vết thương nứt ra rồi?” Tử La Lan gấp gáp hỏi, dĩ nhiên,lúc chạy lúc nhảy, vết thương tất nhiên chuyển biến xấu.

“Không sao, đi ra điểm cuối .”An Nặc thanh âm không có một chút bối rối.

“Hướng bên phải nhảy!” Tử La Lan lớn tiếng kêu lên, đống nhện đi theo phía sau thật sự nhiều lắm.

Cầu bỗng nhiên bắt đầu hỏng mất, có lẽ là đống nhện trên cầu quá nhiều, cho nên cầu đá vỡ vụn .Chỉ có mấy con nhện xuống, dù sao chúng có tơ nhện,cho dù có nhanh đến mấy, cũng không toàn bộ rơi xuống vực sâu.

Mặc dù chúng rơi xuống,nhưng một chút tiếng vang cũng không có,giống như chúng hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

Những con nhện may mắn còn sống sót rơi xuống cầu bên cạnh,nhưng tòa cầu rất nhanh chịu không được trọng lượng của chúng,nhanh chóng vỡ ra,lại mấy con rơi xuống.

Những điều này là do Tử La Lan nhìn thấy ,An Nặc chưa bao giờ quan tâm chuyện này, hắn tiếp tục hướng phía trước chạy, Tử La Lan thấy những con nhện kia nhanh chóng đuổi theo, nhưng cùng bọn họ kéo ra một khoảng cách.

Như vậy mới có thể đi tới cuối, nhưng Tử La Lan một chút cũng buông lỏng .Cậu so với vừa rồi càng thêm khẩn trương.

“Sao vậy?”An Nặc hỏi, mặc dù bởi vì vết thương tốc độ có chút giảm bớt,nhưng là không đến mức bị nhện đuổi kịp.

“Chúng ta. . . Đi càng ngày càng sâu .”Tử La Lan lẩm bẩm nói, mới vừa rồi An Nặc vì tránh né nhện đã nhảy xuống,bọn hắn bây giờ đã đến địa phương rất sâu ,ngẩng đầu có thể thấy những cầu đá khắp nơi cùng tầng tầng con nhện.

“Phía trước chính là tầng thượng,nơi đó có thang lầu có thể chạy lên .”An Nặc an ủi thiên sứ thỏ trên bả vai .

Nhưng là con thỏ kia thân thể căng thẳng ,thật giống như lời của hắn nói một chút chỗ dùng cũng không có.

“Nếu như ngươi muốn chạy ,tốt nhất nhanh một chút.” Tử La Lan nhìn cái điểm sáng càng ngày càng gần, lẩm bẩm nói.

“Chúng ta đã đến.” An Nặc nói, bọn họ đã nhảy tới cái bậc thang lên tầng thượng,mà Tử La Lan cũng nhẹ nhõm một chút .

“Lên lầu nhanh một chút !”Tử La Lan lớn tiếng thúc giục.

An Nặc tốc độ rõ ràng tăng nhanh, nhưng hiển nhiên không đủ.

Khi bọn hắn đến bậc thang ,trong không khí tràn ngập một loại lực lượng bóng tối âm trầm ,cái loại lực lượng này không thể không khiến bọn họ dừng lại.

“Có thể lưu lại giúp ta không?” Một thanh âm yếu ớt ở trong bóng tối nhẹ nhàng vang lên.

Thanh âm vang lên trong nháy mắt, cái loại lực lượng âm trầm cùng không có hảo ý thoáng cái biến mất ngay cả bóng dáng cũng không thấy .

An Nặc mới vừa đi về phía trước một bước, Tử La Lan liền thấy một cô bé từ trong bóng tối đi ra .

Đó là một cô bé vô cùng khả ái .Có mái tóc màu mật ong cùng làm da trắng nõn,mắt của nàng màu vàng xinh đẹp,mặc dù rất ít người có loại mắt màu này,nhưng nơi này dù sao cũng là trò chơi .

Nàng mặc một cái áo đầm xinh đẹp màu trắng,nhỏ bé,chung quanh là nụ hoa màu trắng.Nu hoa tinh xảo mà lộn xộn,tầng tầng lớp lớp, không có một tia tạp sắc.

Trên đầu của nàng cũng cài một nơ bướm màu trắng ,tựa như nàng tham gia một yến hội, mà không phải là ở thí luyện chi cầuchung quanh có đầy nhện.

“Buổi tối tốt, các tiên sinh.” Cô bé nhấc váy hành lễ, thoạt nhìn không có một chút tính uy hiếp. Cặp mắt màu vàng tuyệt không lộ ra vẻ đột ngột, ngược lại tăng thêm khí chất khả ái .

“Buổi tối tốt.” An nặc nho nhã lễ độ nói, thật giống như bọn họ thật sự là ở yến hội.

“Ngài là khách nhân sao? Yến hội cũng không phải là ở hướng này.”Cô bé kinh ngạc nói, như là đối với một vị khách nhân bị lạc.

“Ta đang muốn rời đi ,tiểu thư xinh đẹp , chỉ sợ ta đã trì hoãn đủ lâu.” An Nặc ôn nhu nói.

Cô bé kinh ngạc nhìn hắn: “Nhưng là tiên sinh. . . Yến hội đang chuẩn bị bắt đầu ,nếu như ngài tham gia,nhất định sẽ làm yến hội càng thêm thú vị.”

“Thật xin lỗi, ta còn có một số việc phải làm. . .” An Nặc nói, thoạt nhìn chân thành cực kỳ, hơn nữa vì không tham ngộ yến hội mà cảm thấy tiếc nuối.

Cô bé thoạt nhìn khổ sở cực kỳ: “Ngài hẳn là tới tham gia, ta một hồi có thay một cái váy màu hồng,đó là mụ mụ ngày hôm qua tặng , chính là vì yến hội hôm nay ,, ta còn tìm một quả hung châm kết với nó.”

Có lẽ đối với cô gái như thế , không có chuyện trọng yếu hơn yến hội .

“Ta tin tưởng ngươi rất đẹp.”An nặc nói, bày ra bộ mặt hài lòng.

Tử La Lan nghĩ,nếu như cậu một ngày nào đó cũng lấy tư thái như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn,cái tên An Nặc độc tài có phải hay không cũng sẽ lộ ra vẻ nho nhã lễ độ như vậy .
Bình Luận (0)
Comment