Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 35

Ở đây thoạt nhìn thật rộng rãi to lớn, Tử La Lan nhìn không tới bầu trời, chỉ có thể nhìn đến một vài quang mang yếu ớt trên mặt đất, đoán chừng là một ít khoáng thạch phát quang.

Tử La Lan ghé vào trên vai An Nặc nhìn chung quanh một chút, không khí ở đây có phần ẩm ướt, trên lông tơ màu phấn hồng còn vương một vài bọt nước.

Trong trò chơi vốn không có đặt ra lí do, mặc dù Tử La Lan đoán gần đây có thể có một mạch nước ngầm, thế nhưng hắn vẫn không có nghe thanh âm nước chảy, chỉ có một ít giọt nước không ngừng rớt xuống tảng đá.

Những giọt nước rớt xuống tảng đá không phát sinh tiếng động nào, đoạn này bằng phẳng, nhưng đi một lát sau thì có dốc xuống, lại đi nữa giờ thì Tử La Lan nghĩ bọn họ đã tới cuối đường.

“Ta không nghĩ tới sẽ an tĩnh như thế này.” Ám Dạ Vị Ương có chút kinh ngạc nói, “hình như người chế tác phó bản này quên âm thanh.”

“Hay là hắn nghĩ không cần thiết thêm âm thanh,” An Nặc ở bên cạnh nói, “hắn cho rằng nơi đây nên là như vậy …an tĩnh.”

“Độ khó nhiệm vụ là bao nhiêu?” Ôn Bá bên cạnh hỏi Kỵ Sĩ Chi Huyết đi ở phía trước.

“Cấp bậc độ khó? cấp SS,” Kỵ Sĩ Chi Huyết quay đầu ngắn gọn nói, “nghe đâu dọc theo con đường này là có thể đến Hoa Đô di tích bị lãng quên.”

“SS? Trời ạ, ngươi nói chính là SS sao!” Tử La Lan kinh ngạc trừng mắt nhìn người trước mắt.

“SS? Oa, cái nhiệm vụ SS trong trò chơi cũng không có mấy a! Chúng ta làm nhiệm vị này để làm chi!” quyển sách kia cũng đứng dậy kêu lên, “kia là nhiệm vụ khó khăn! Hơi quá đáng, Tiểu Huyết, ngươi nên cho chúng ta biết trước!”

“Không cần, chúng ta sẽ rất an toàn hoàn thành nhiệm vụ này,” Kỵ Sĩ Chi Huyết ôn nhu nói, “ta cam đoan với các ngươi.”

Nếu như quyển sách kia có chút thường thức, hắn nên phát hiện sự việc có chút không thích hợp, thế nhưng nó không nhận ra bãn lĩnh thực sự của con người, Tử La Lan trái lại ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó oán giận lảm nhảm. Nhìn qua giống như một nhi đồng bị lừa gạt, đang làm việc khổ cực.

Kỵ Sĩ Chi Huyết tiếp tục trầm mặt đi về phía trước, hắn rất ít yên tĩnh như vậy, nhưng mà Tử La Lan lại cảm thấy ngoài ý muốn là hắn thích hợp loại trạng thái này. Có lẽ ngay từ đầu hắn đã nghĩ sai rồi, Kỵ Sĩ Chi Huyết cũng không có đơn giản thẳng thắn như vậy, có những lúc nhìn thấy nhãn thần lạnh lùng nguy hiểm cũng không phải là ảo giác.

Đương nhiên giao tình An Nặc cùng Kỵ Sĩ Chi Huyết không tệ, Tử La Lan phát hiện khi ở cổ đấu tràng. Tuy rằng thời gian Kỵ Sĩ Chi Huyết cùng An Nặc cùng một chỗ không nhiều, thế nhưng tại thời điểm nguy hiểm vẫn là suy nghĩ cho đối phương. Tỷ như lúc An Nặc chấp nhận khiêu chiến của Lôi Na Tư, Kỵ Sĩ Chi Huyết có khả năng sẽ tổn hại Lôi Na Tư — hiển nhiên đối với uy hiếp, không ai có thể đối với Kiếm thánh hơn 200 cấp nói ra lời đe dọa.

Hơn nữa trời sinh Tử La Lan không quá quan tâm đến chuyện người khác, dù sao hắn cũng rất khó khăn, người khác cũng không quan tâm đến chuyện của hắn. Cho nên so với Kỵ Sĩ Chi Huyết mà nói, cái nhiệm vụ ánh mắt khát vọng mới là mối quan tâm nhiều nhất.

Quyển trục tiến hóa có thể đem mình biến thành cái dạng gì? Thiên sứ thỏ cỡ lớn? Nghe ra thật khiến người ta ủ rũ, dù sao cũng có 1% cơ hội ngóc đầu lên, cho nên trước tiên La Lan thường hỏi thăm nhiệm vụ đã hoàn thành chưa, mà sau khi An Nặc điểm khai 3 lần khung nhiệm vụ đều không thấy biến hóa, thì không thèm đếm xỉa đến Tử La Lan. Tử La Lan mặc dù trong bụng rất sốt ruột, thế nhưng mảy may không dám nhắc lại, không thể làm gì khác hơn là bò trên vai An Nặc, theo đội ngũ thâm nhập vào hang động ngầm.

Làm thiên sứ thỏ có chỗ tốt là có thể ở trên vai An Nặc, tuy là tốc độ chậm một chút, nhưng chính mình không có mệt nhọc. (Yu Ming: pó tay nha, ở trên vai An Nặc, An Nặc đi chứ La Lan có đi đâu mà mệt, chậm hay không chậm cũng thế thôi a.)

Từ từ, con đường khôi phục bằng phẳng ban đầu, nham thạch xung quanh hiện ra diện mạo bất đồng, chúng nó trở nên trơn nhẵn mà vuông vức, không có góc cạnh đặc biệt, mặt đất càng ẩm ướt, hương cỏ cây lan tràn.

“Ở đây thoạt nhìn phải có mạch nước ngầm, sông ngòi, đi ra khoảng không này…” quyển sách kia tùy thời có thể phân tích tình huống xung quanh, cho nên một mực báo cáo nhận xét của nó, “nói chung phó bản của loại nhiệm vụ ẩn dấu cũng sẽ không lớn như vậy, đi cả buổi còn chưa tới nơi, đương nhiên thân là nhiệm vụ SS thì địa đồ nhất đính là vĩ đại, chính là đi 3 ngày 3 đêm cũng không xong.”

“May là chỉ có một đường, bằng không có khả năng lạc đường … ta nói có thể ngươi dẫn sai đường không?” Tử La Lan quay đầu hỏi quyển sách trong tay Ám Dạ Vị Ương đang ngồi trên lưng bạch hổ.

“Dẫn đường? dùng từ ngữ kì quái để làm chi,” quyển sách kia bất mãn nói, “ta có thể tìm tọa độ, nếu như muốn xác định một chút, ta sẽ nói cho ngươi, chúng ta còn đang ở phụ cần Kim Hoa Đô khoảng 10 km, sâu bao nhiêu ta không thể nói rõ, dù sao chúng ta đang ở trong không gian địa đồ khác, đừng hi vọng chúng nó có thể chồng lên nhau cùng 1 chỗ.”

“Đây rốt cuộc là địa phương nào, ta nghĩ có chút bất thường, ngươi có thể nhìn thấy quái vật gì xung quanh không?” Tử La Lan lại hỏi.

“Đừng nói giỡn,” quyển sách kia dùng khẩu khí trào phúng nói: “ở đây âm thanh cũng không có, làm thế nào có quái vật, vừa nãy đoạn đường kia cũng không có cái gì.”

“Càng an tĩnh là càng nguy hiểm sao?” Ôn Bá bỗng nhiên nói, “ngươi là ý này phải không?”

“Không, ta chỉ nói, nơi này ngăn cản hết toàn bộ âm thanh.” Quyển sách kia nói.

“Không … kia là chúng ta bị giám thị.” Kỵ Sĩ Chi Huyết bỗng dừng lại cước bộ nói.

“Vì sao?” Tử La Lan ngạc nhiên hỏi, “ngươi nói bị giám thị là có ý tứ gì?”

“Theo ta được biết, không có địa đồ không có âm thanh, nếu như sự thật không đúng, đây chính là một loại năng lực của NPC, tiêu trừ toàn bộ tạp âm, làm cho bọn họ thuận lợi nắm rõ ràng tình hình chúng ta.” Kỵ Sĩ Chi Huyết nhẹ nhàng nói, “cho nên chúng ta phải nói ít, bởi vì nội dung đối thoại của chúng ta đều bị nghe thấy.”

“Ngươi có chút khẩn trương quá mức,” Ôn Bá nói, “như thế giống hành động của gián điệp.”

“Chúng ta là đang ngoạn trò chơi, tiểu huyết,” Ám Dạ Vị Ương hảo tâm nhắc nhở Kỵ Sĩ Chi Huyết, ý đồ xoa dịu bầu không khí quỷ dị hiện nay.

Tử La Lan hiểu lời Kỵ Sĩ Chi Huyết nói chính là thật, thế nhưng vấn đề là — làm sao ngoạn gia kia biết những chuyện này.

Huống chi, đối với du ngâm thi nhân cấp 55 mà nói, nhiệm vụ cấp SS, có đúng hay không quá khó khăn?

Kỵ Sĩ Chi Huyết cười cười: “Biết đâu được, tóm lại, chúng ta nhanh đi.”

Quả nhiên như lời Kỵ Sĩ Chi Huyết, khi qua vài cái cầu đá kì lạ, bọn họ thấy nguyên bản thông đạo bị biến mất, trước mặt bọn họ là một địa phương cực kì trống trải.

Một cái trò chơi chân thật có thể làm tới trình độ nào, có đúng hay không thực sự có thể khiến người ta mất phương hướng tại hư ảo cùng hiện thực, hay là trong đó chế tạo ra một thế giới khác. Nó có thể rõ ràng, có thể giống thật, có thật làm cho người ta quên mất thực tế, mất phương hướng tại một mảnh mỹ lệ được cấu thành từ con số, có đúng hay không thực sự có thể cho con người 1 loại theo đuổi chẳng bao giờ có, chân thật, không thể thay thế cảm nhận?

Hiện ra trước mắt bọn họ là một biển hoa thật to lớn, trong thông đạo hắc sắc kia, bọn họ vẫn có thể nghe thấy được hương thơm của cây cỏ, nguyên lai là từ nơi này thổi qua.

Đây là một biển hoa thật vĩ đại, như là hoa trong truyền thuyết Viễn Thần Chi, bừng vừng sức sống lại tràn trề một loại mỹ lệ xinh đẹp.

Chí ít Tử La Lan chưa từng gặp qua hoa viên xinh đẹp như thế.

Dưới chân bọn họ là một phiến lá cây xanh nhạt, chúng nó hết sức khả ái, tựa như một hài tử mới sinh, phấn chấn tràn trề.

Những cây lá tươi tốt như thế, hoàn toàn che đậy đất đai ở dưới. Chùm chùm tử đinh hương, bồ công anh, cúc non bất chấp thời tiết sinh sôi nở rộ, trọn vẹn, bất kể mọi người có thích hay không.

Không khí rất trong lành, ngay cả những nơi không có ánh sáng cũng trở nên nhu hòa, nhưng đóa hoa kim sắc ấy — cùng đóa trong tay Kỵ Sĩ Chi Huyết giống nhau.

Hoa kim sắc so với nhưng bông hoa thông thường lớn hơn 1 chút, tương tự hoa mẫu đơn của Trung Quốc, nhưng cánh hoa đều là kim sắc.

Ngay đầu cánh hoa hiện ra một loại ám kim sắc rực rỡ, càng đi xuống càng nhạt, tới đài hoa thì hiển hiện ra kim sắc nhạt.

Tựa như trong truyền thuyết, thân hoa mảnh mà thẳng tắp, lộ ra một loại ưu nhã phong tình, lá cây tiêm bạc như cánh ve, trên mặt lá có loại quang mang đạm kim sắc.

“Ta bỗng nhớ tới truyền thuyết kia … thiếu niên mặc trường bào hắc sắc, đặt hạt giống vào giữa hoang mạc,” Ám Dạ Vị Ương khe khẽ nói, “thiếu niên kia rốt cuộc là ai?”

“Truyền thuyết kia không có nói,” quyển sách kia nhiệt tình nói, hắn đối với vấn đề của chủ nhân luôn luôn tận lực trả lời đến mức cao nhất,” trong truyền thuyết khác cũng có người tương tự.”

“Là Sáng Thế Thần sao?” Ôn Bá bên cạnh hỏi.

“Sáng Thế Thần?” Kỵ Sĩ Chi Huyết cau mày, “mặc áo choàng hắc sắc, thoạt nhìn không quá giống a, cảm giác có chút bất thường.”

“A, có lẽ là tử thần úc,” An Nặc thờ ơ nói, “có một ít truyền thuyết, tử thần cũng là đại biểu thần cai quản sự sống a.”

“Tử thần? Thật sự là vị thần không may mắn,” Kỵ Sĩ Chi Huyết nhún nhún vai, “hắn sẽ kéo dài sinh mệnh, xua đi hoang vu sao.”

An Nặc cười cười, không tiếp tục thảo luận vấn đề này.

Bọn họ nhìn biển hoa bừng bừng sức sống này, trong đầu cũng minh bạch, Hoa Đô di tích hẳn là không xa.

Chuyện tình trong trò chơi luôn luôn không thể lấy hiện thực mà suy luận, chẳng hạn như nói, vì sao những đóa hoa này luôn nở không tàn, hay là dù đang ở trong lòng đất, vẫn cứ rực rỡ và bừng bừng sức sống như vậy.

Lúc này, truyền đến vài tiếng gào rú trầm thấp, sau đó ngay giữa bụi hoa xuất hiện vài con Ngân Lang.

“A, mấy thứ này vừa ra tới, là phá hư mỹ cảm.” Kỵ Sĩ Chi Huyết thở dài một hơi.

“Tiểu thư, giám định một chút,” Ám Dạ Vị Ương vỗ vỗ quyển sách trong lòng ngực, quyển sách kia lập tức dựng thẳng lên, trang bìa nhắm ngay con Ngân Lang trước mặt.

“Tên quái vật: Ngân Lang, cấp 72, năng lực chính, thương tổn vật lý cao, công kích nhanh.”

“Trời ạ, cấp 72!” Tử La Lan kêu lên, “tại sao chúng ta gần đây đều đụng quái cấp cao như vậy!”

“Lại là hơn 70 cấp…” Ôn Bá rút kiếm ra, tư thế chuẩn bị công kích.

“Chờ một chút …” Kỵ Sĩ Chi Huyết bỗng nói, “dường như xung quanh không ngừng xuất hiện những con này.”

Mọi người ngẩn ra, lại phát hiện phần lớn khóm hoa đang rung động, trong chốc lát, lại có hơn 17 con Ngân Lang xuất hiện trước mặt bọn họ.

Ngân Lang là một loại sinh vật cực kì xinh đẹp, da giống như bạch tuyết, động tác nhanh chóng, tựa như dải lụa xẹt qua trên không trung, đó là lí do được xưng là Ngân Lang.

Lúc này, nhưng đôi mắt u lam kia đang lườm những người xâm phạm.

“Sao lại nhiều như vậy …” Ám Dạ Vị Ương nhịn không được cắn cắn môi, từ trên bạch hổ nhảy xuống, sau đó cầm tiểu thư đắt trước mắt mình.

“Cảnh vật chung quanh: nguy hiểm. Số lượng quái vật: 27, phía trước có 17 con, bên phải có 4 con, bên trái có 5 con, phía sau có 1 con.”

“Ngân Lang máu nhiều, không thể dùng phượng hoàng.” Kỵ Sĩ Chi Huyết đứng ở nơi đó nói, “bất quá chỉ số thông minh chúng nó không cao, thì mị hoặc hệ pháp thuật có hữu dụng.”

“Kỹ năng mị hoặc? Ai có không?” Ám Dạ Vị Ương hiếu kì nhìn vài người xung quanh.

Tử La Lan vừa nghe, vội vã cúi đầu, giả vờ không có nghe thấy, hắn tuyệt không muốn làm xấu mặt, có chút không trông đợi đoản chân béo có thể mê hoặc Ngân Lang mạnh mẽ kia.

“Con thỏ của ta có,” An Nặc bỗng nhiên lên tiếng, sau đó đem con thỏ từ trên vai xuống, “làm một chút cống hiến đi.”

“Chờ, chờ một chút a! Mị hoặc thuật của ta căn bản không có …” Tử La Lan còn chưa có nói xong, thân thể đã bị ném tới đội ngũ trước mặt.

Mặt đất rất mềm, dù sao cũng là đất xốp nên mới có thể làm ra thực vật tươi tốt như vậy.

Sau khi Tử La Lan tiếp xúc mặt đất, giống như một cái bóng cao su màu phấn hồng, vượt lên trước, thiếu chút nữa tới trước mặt Ngân Lang.

Bao quân kia! Lúc nào cũng như vậy, không để ý đến sống chết của kẻ khác, hiện tại! Y vì chính y, đem ta ném tới giữa bầy sói — Tử La Lan phẫn nộ nghĩ, được rồi, tuy liên quan đến dáng mình, lăn đến trước mắt bầy sói, thế nhưng vẫn như cũ là do bạo quân độc tài tạo thành.

Tử La Lan phẫn nộ ngẩng đầu, sau khi thấy được Ngân Lang, lập tức biến thành một bộ dáng rụt rè sợ hãi.

Ngân Lang là một loại lang rất uy vũ, con mắt u làm nhìn bọn họ càng thêm lãnh khốc.

Nó lui về phía sau từng bước một, đối phương thì nhẹ nhàng bước lên từng bước nhỏ, nhãn thần kia giống như là con mèo chuẩn bị nghịch con chuột nhỏ.

Ta ghét cái loại nhãn thần này! Tử La Lan phẫn nộ nghĩ, nhưng hiện tại một chút biện pháp cũng không có — mị hoặc thuật … Tử La Lan đánh cuộc, pháp thuật này một chút tác dụng cũng không có, dù sao mị hoặc thuật đặt ra là, sinh vật càng mỹ lệ thì càng hiệu nghiệm, đương nhiên, nên kỹ năng này cũng tăng theo cấp độ, rõ ràng 2 điều kiện, Tử La Lan một cái cũng không có.

Chỉ vì An Nặc đem mình ném tới, cố gắng tận lực một chút rồi chạy về phía sau thôi.

Tử La Lan chia cái tay béo ngắn ngủn của mình ra, sau đó ánh sáng màu hồng nhạt nhu hòa bao phủ lên người, con mắt tử sắc chiếu ra một loại yêu mị.

Xung quanh vắng vẻ, không tự giác phát sinh một chút âm thanh nhỏ từ yết hầu Ngân Lang.

“Tiểu thư …” Ám Dạ Vị Ương vỗ quyển sách kia một chút.

“Kiểm định hoàn cảnh: cực kì nguy hiểm — giá trị phẫn nộ Ngân Lang tăng lên 20, trở thành trạng thái cuồng bạo, tốc độ +10%, công kích +5%, …” quyển sách kia ồn ào, “ngươi cái con thỏ ngu dốt, ngươi quả thật dùng bề ngoài ngu xuẩn hướng nó khiêu khích!”

Tử La Lan thấy con mắt u lam của mấy con Ngân Lang kia lộ ra lệ khí cuồng bạo, oán hận nhìn mình, giống như mình vừa làm bọn nó tức giận, hoặc là sỉ nhục như nhau.

“Là ai nói mị hoặc thuật có tác dụng đối với chúng nó!” Tử La Lan quát to một tiếng, sau đó hướng người ra phía sau chạy, vài con Ngân Lang đằng sau nhảy lên, xem ra không đem con thỏ béo xé xác là không được.

“Ta nói,” thanh âm Kỵ Sĩ Chi Huyết truyền tới, sau đó Tử La Lan nghe được tiếng nhạc.

Tử La Lan mặc dù đang chạy trối chết, nhưng chưa từng nghe qua tiếng sao du dương như thế.

Khi Ôn Bá giúp hắn ngăn vài con Ngân Lang, Tử La Lan quay đầu thấy Kỵ Sĩ Chi Huyết đang đứng ở trong biển hoa thổi sáo.

Về cơ bản, bề ngoài Kỵ Sĩ Chi Huyết không tính là bình thường, chỉ bất quá hắn cư xử khoa trương, nên làm cho người ta quên bề ngoài xuất chúng của hắn.

Đó là lí do khi hắn thổi sáo trong biển hoa, làm cho người ta cảm giác một loại áp bách không tưởng tượng được.

Trong nhạc khí của du ngâm thi nhân, cây sáo có thể thổi hết thảy âm điệu cao nhất.

Hắn đặt cây sáo ở bên môi thổi, thổi vào luồng khí biến thành âm thanh hướng về 2 bên , tiếng sáo du dương trầm bổng, khi đó nét mặt của Kỵ Sĩ Chi Huyết cũng là một loại lãnh liệt chưa từng gặp qua.

…lướt qua thần sắc Kỵ Sĩ Chi Huyết hiện tại, thanh âm tiếng sáo cũng cực kì êm tai, bỗng Kỵ Sĩ Chi Huyết ấn xuống một lỗ, toàn bộ âm điệu chợt giảm xuống 8 độ. Nguyên bản cảm động thoáng cái thành một loại âm điệu kì dị, nghe qua rất giống tiếng nhạc mặc niệm trong truyền thuyết. (=]])

“Trời ạ! Hảo khó nghe!” quyển sách kia kêu lên, “không nên thổi …. đầu đau quá!”

Tuy không biết quyển sách cụ thể ở chỗ nào, nhưng nó hiện tại từ không trung rớt xuống, trang sách bắt đầu liều mạng lẩm nhẩm.

Tử La Lan tạm thời không có cảm giác gì, thế nhưng nó biết loại tiếng sáo này. Không biết Kỵ Sĩ Chi Huyết lấy cây sáo này từ đâu, cây sáo này nhất định là Thâm Chi Địch, làn điệu chúng nó rất kì quái, vô phương tiếp thu âm điệu của nó — chẳng hạn như quyển sách kia.

Âm điệu càng ngày càng quỷ dị, bỗng nhiên đình chỉ.

Xung quanh thật im ắng, Ôn Bá đang đấu cùng Ngân Lang đã quay trở lại đội, mà những Ngân Lang này cũng ngưng công kích, một bộ biểu tình mê man.

Trên đỉnh đầu Kỵ Sĩ Chi Huyết xuất hiện chữ: “Biểu Kiểm Định —-vô cùng đặc sắc, tăng 100% giá trị phẫn nộ của đối phương, công kích tăng 200%!”

“Đây là … có ý tứ gì…” Ám Dạ Vị Ương thì thào ôm quyển sách kia, kinh ngạc nhìn Kỵ Sĩ Chi Huyết.

Phượng hoàng bỗng bay đến vai Kỵ Sĩ Chi Huyết, tựa như trong bầu trời đêm xuất hiện một bầu thái dương, quang mang nhẹ nhàng rơi xuống, thoáng cái trở thành kim tiễn sắc bén lợi hại, đâm vào Ngân Lang còn chưa có phục hồi tinh thần, thậm chí cả mấy con xung quanh.

Mũi tên sắc bén xuyên qua hơi nghiêng, từ thân thể Ngân Lang xuyên qua. Huyết chúng nó phun ra, rơi trên cánh hoa kim sắc.

Chỉ trong nháy mắt, những con Ngân Lang ấy ào ào ngã xuống.

Tử La Lan vô cùng kinh ngạc nhìn màn này, xung quanh an tĩnh cực kì, gió nhè nhẹ thổi qua, lướt trên tóc vàng Kỵ Sĩ Chi Huyết, cặp mắt lam sắc kia một chút nhiệt độ cũng không có, tựa như bầu trời băng tuyết phương Bắc, tinh thuần mà băng lãnh.

“Ban nãy … xảy ra chuyện gì?” Ôn Bá kinh ngạc nói, “cây sáo kia xảy ra chuyện gì.”

Biểu tình đáng sợ thoáng cái tiêu thất, như chưa từng xuất hiện trên mặt Kỵ Sĩ Chi Huyết, hắn nhẹ nhàng phất tay phượng hoàng.

Phượng hoàng ngoan ngoãn đáp xuống bờ vai hắn.

“Úc, tiếng sao loại này có thể khiến đối phương cuồng bạo, tăng thêm lực công kích.” Kỵ Sĩ Chi Huyết cười nói ngắn gọn.

“Kia tại sao lại như vậy!” Ôn Bá trừng mắt nhìn hắn.

Kỵ Sĩ Chi Huyết cười cười: “Những Ngân Lang kia không phải đã ngừng công kích sao?”

Ôn Ba nghĩ lại cũng đúng, không tiếp tục truy vấn nữa, dù sao trong thực chiến, đối thủ ngốc một hồi như thế quả nhiên là cơ hội không tệ.

“Được rồi, tiếp tục đi thôi.” Kỵ Sĩ Chi Huyết hướng về đội hữu nói.

An Nặc đi tới, đem Tử La Lan lần nữa phóng tới trên vai: “Mị hoặc thuật không tệ.”

“Đáng ghét! Đây là ai làm hại!” Tử La Lan ghé vào lỗ tai y hét lên.

“Trời ạ, chẳng lẽ trong lòng của ngươi không có 1 tia thương xót nào sao! Quăng ta đến trước mặt Ngân Lang thi triển mị hoặc thuật, nhất định bêu xấu ta! Xem! Bọn họ quả nhiên bạo nộ rồi —” Tử La Lan lảm nhảm phàn nàn, quay đầu lại thấy trên mặt An Nặc lộ ra tiếu ý hiếm thấy — là vì mình quẫn bách như vừa rồi sao?

Tuy rằng Tử La Lan trong trò chơi không quá hiểu rõ, thế nhưng phản ứng vừa rồi của Kỵ Sĩ Chi Huyết, căn bản là điều không phải ngoạn gia bình thường có thể làm được.

Ngân Lang là sinh vật kiêu ngạo, chúng nó đối với mị hoặc thuật loại này, sẽ càng thêm phẫn nộ — Tử La Lan ban nãy thật không ngờ điểm này, nếu như biết, hắn sẽ không dùng mị hoặc thuật.

Nhưng — Kỵ Sĩ Chi Huyết lại nói mị hoặc thuật có tác dụng với những con Ngân Lang này. Phản hiệu quả có thể làm cho địch nổi điên, vì thế trị số gia tăng, nhưng song song cũng sẽ làm giảm đi lực phòng ngự.

Tiếng sáo kia cũng như vậy, tăng lực công kích đối phương để đổi lấy giá trị phòng ngự (bị giảm đi) — cho nên tiếng sáo khiến cho công kích bên kia của đối phương tăng lên gấp 2, làm cho Ngân Lang mất phòng ngự, như vậy, pháp thuật phượng hoàng có thể sát chúng nó.

Lực công kích của phượng hoàng, tất nhiên Kỵ Sĩ Chi Huyết biết rõ, có thể tính toán ra giá trị phòng ngự của Ngân Lang như vậy, quả thực không phải ngoạn gia bình thường nào cũng có thể làm.

Đương nhiên, ngoại trừ chiến thuật này, là vấn đề kỹ năng của hắn.

Yêu cầu của cây sáo phi thường cao, có rất ít du ngâm thi nhân có thể làm được, theo Tử La Lan biết, trò chơi phát triển đến nay, có thể sử dụng Thâm Chi Địch thổi ra “vô cùng xuất sắc”, không quá 5 người.

Hắn không tin ngoạn gia sơ cấp có thể làm được, ngay cả phần lớn người xấu cũng không thể làm được, chứ đừng nói đến du ngâm thi nhân.

Tiểu huyết hiện tại đi trước đội ngũ, mái tóc kim sắc chiếu vào đóa hoa kim sắc, thật đúng là băng lãnh khác thường, Tử La Lan bỗng nghĩ, mình chẳng bao giờ hiểu được người này.

Thế nhưng hắn chính là Kỵ Sĩ Chi Huyết, trong triệu hoán trận tại học viện, là một thiếu niên cười đến mức cong lưng.

***********************

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiến hóa của La Lan thỏ thỏ ngay trước mắt, mị hoặc thuật về sau vẫn có thể có ích, ký thật a — thật đúng là kỳ vọng thỏ thỏ có thể biến thành thiên sứ thỏ thật bự mà, nhất định rất khả ái (cười).

Yu Ming nói ra suy nghĩ của mình: đã bị tác giả gạt một lần, lần này ta nhất quyết không để bị gạt nữa grrr grrrr.
Bình Luận (0)
Comment