Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 76

Bọn họ có thể nghe được âm thanh tất tất tác tác từ trong bóng tối, thông thường đại biểu cho ý xấu.

Tử La Lan vung tay lên, để quang cầu thăng lên 1 chút, bởi vì cách cái cột kia khá xa, mặc dù tia sáng quá yếu, nhưng bởi vì mọi người đều có kỹ năng ám thị, nên có thể đem cái thứ đông tây ở ngay cây cột nhìn rõ.

“Cái thứ kia … không phải là thạch tượng quỷ sao?” Kiêu Ngạo nhíu mày.

Thạch tượng quỷ cũng không phải là quái vật trong trò chơi, mà là một trang sức phẩm trong sinh hoạt hiện thực. Ngoại trừ Tử La Lan không thường xuyên xuất môn, những người còn lại đều có thể nhìn ra đó là một con thạch tượng quỷ.

Thạch tượng quỷ được gọi là thích thủy chủy, là một loại đồ trang trí trên các nóc nhà thời trung cổ mà các bề trên yêu thích, dùng để dẫn dòng nước lên nóc nhà duy trì sự sạch sẽ.

Tử La Lan cẩn thận quan sát thạch tượng quỷ gì đó mà Kiêu Ngạo nói, da nó thoạt nhìn rất cứng, thạch mặt giống như càng tiếp cận càng nặng. Con mắt rất lớn, thế nhưng bên ngoài con mắt che một tầng lệ màng hôi sắc, con mắt cùng cái lưỡi đỏ tươi dễ dàng khiến người ta nghĩ tới ác quỷ.

Đầu nó hướng vào cây cột, có chút giống thằn lằn, con mắt vô thức chuyển động theo quang cầu.

Những quang cầu kia khinh phiêu phiêu trong bóng đêm phiêu động, con mắt của thạch tượng quỷ kia cũng quay quanh, cuối cùng nó như chán quang cầu, đem đường nhìn rơi xuống trên người Tử La Lan.

Nó bỗng nhiên từ cây cột nhảy tới, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không nhìn thấy được, chỉ nghe được thanh âm tảng đá chạm vào nhau, con thạch tượng quỷ kia đã tới mặt đất.

Trong bóng tối truyền đến thanh âm như vậy, trước chính là võ vỡ vài cái, thế nhưng về sau, thanh âm kia càng ngày càng dày đặc lại, tựa như cơn mưa mùa hè điên cuồng rơi xuống.

Tử La Lan được An Nặc ôm vào trong ngực, hắn rõ ràng người kia cảm thấy khó chịu. An Nặc cúi đầu, có chút ác ý cắn cắn lỗ tai hắn, Tử La Lan thoáng cái xấu hổ.

Không có biện pháp, Tử La Lan đối với cái này không quá hảo cảm, còn hơn mãnh thú đến, khuôn mặt người vặn vẹo như thế, khiến hắn buồn nôn.

Trong quang mang âm u, 1 con thạch tượng quỷ, run rẩy từ trên mặt đất đứng lên, dùng 2 cái chân đáng thương bước đi, hướng về phía Tử La Lan đi tới.

Trong đại điện phát ra những tiếng vang tương tự, chúng nó di chuyển có mục đích, hướng về phía Tử La Lan đi tới.

Giống như thanh âm tảng đá họa trên tảng đá, khiến cho người ta không nhịn được một trận ác hàn.

Con thạch tượng quỷ đầu tiên bị Ngải Tư dùng trường kiếm chém vỡ.

Ngải Tư đã biến thành hình dạng nhân mã, cái chân vừa nhấc, đã đem thạch tượng quỷ giẫm thành tiểu khối.

Có lẽ là loại sinh vật thần thoại nhân mã này khiến cho người ta luôn có ấn tượng là hình dáng chiến sĩ, nên xung quanh Ngải Tư cũng bị bịt kín một tầng khí chất lãnh liệt.

Làn da nhẵn nhụi được một loại kim loại hắc sắc tinh khiết vây bọc, từ 2 má cho đến phần eo là tầng tầng kim loại, kích thước lưng áo chính là hình dạng ngựa, lộ vẻ uy vũ mà băng lãnh.

Thạch tượng quỷ trong tầm nhìn càng ngày càng nhiều, đường nhìn của chúng nó còn đang phiêu qua Tử La Lan đang ở nơi nào đó, An Nặc cau mày đem Tử La Lan ôm vào trong ngực.

Kiêu Ngạo cầm cung trong tay, thoạt nhìn rất ung dung, quay đầu nhìn Tử La Lan: “Ngải Tư sẽ tiêu diệt chúng nó.”

Tử La Lan gật đầu, thanh âm những hòn đá ma sát khiến người ta rất không thoải mái, mà ở tình huống như vậy, Ngải Tư càng lộ rõ sự lãnh khốc cùng uy vũ. Đường cong tinh xảo của thân thể từ trong áo giáp mảnh khảnh lộ ra khiến người ta tán thán. Tuy Tử La Lan không quá xác định Ngải Tư trong hiện thực có cái dạng này hay không, thế nhưng trong giờ khắc này Tử La Lan rất hâm mộ hắn.

Kỵ sĩ kiếm của hắn đem thạch tượng quỷ trước mặt chém thành từng khối nhỏ, động tác nhanh nhạy mà dứt khoác.

Áo giáp hắc sắc phảng phất hấp thu khí tức hắc ám xung quanh, lộ ra một loại hàn lãnh khiến kẻ khác sợ hãi, hắc ám kỵ sĩ trên chiến trường tồn tại như vậy.

Cùng kỵ sĩ bất đồng, lực công kích của hắc ám kỵ sĩ mạnh hơn nhiều.

Động tác của thạch tượng quỷ rất nhanh, da cứng rắn, hơn nữa còn rất đông đúc, Ngải Tư bực bội thiêu thiêu mi, kỵ sĩ kiếm trên tay lộ ra một loại ám hồng sắc, tựa như màu máu khô, gần như là hắc sắc.

Tử La Lan cảm thấy nóng vô cùng, hắn có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Ngải Tư.

Hắn gần như quên Ngải Tư là người có năng lực hỏa.

Nhiệt độ dường như càng ngày càng cao, Tử La Lan cắn cắn môi, muốn nhắc nhở Ngải Tư hiện tại không chỉ có một mình hắn, ở phía sau còn cả một đám người …

Đương lúc Tử La Lan muốn ồn ào, thì nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt trở lại như ban đầu.

Tử La Lan nhìn lại, thấy trong tay Thái có một hình lập phương nho nhỏ.

Đó là một cái lập phương màu đồng cổ, trên mỗi mặt đều chạm khắc một hoa văn tinh tế. Vàng phảng phất bị hòa tan, chậm rãi lưu động giữa hoa văn.

Kiêu Ngạo lên tiếng: “Cái hộp Pandora, không ngờ ngươi có cái hộp này.”

“Đây là hắc kỵ sĩ đưa cho ta,” Thái khe khẽ nói, khuôn mặt hắn bị quang mang nhu hòa chiếu xuống, bày ra một loại ôn nhu, “ta không nghĩ tới thực sự có thể làm ra được một kết giới hoàn mỹ như vậy.”

Tử La Lan nhíu mày, đồ vật này hắn biết, cái hộp pandora, chỉ có một cái, hơn nữa sẽ không ra lại.

Cái hộp pandora không phải là thần khí, mà là một vật tạo thành kết giới.

Nó trong nháy mắt có thể làm được một kết giới vô cùng hoàn mỹ, vô luận tràng cảnh trước mặt trở thành bộ dáng gì, trong phạm vi lực lượng của nó lúc nào cũng bảo trì được môi trường bình thường, cho nên nhiệt độ ở ngoài kết giới không thể nào ảnh hưởng tới bên trong.

Tuy Tử La Lan không có ở ngoài kết giới, thế nhưng cũng cảm giác được nhiệt độ bên ngoài cao hơn hẳn.

Bên ngoài không có một chút gió, cũng không có bất luận âm thành gì, ngay cả thanh âm của thạch tượng quỷ cũng không có nghe thấy.

Đường nhìn chậm rãi mơ hồ, đây cũng dễ giải thích, tỷ như ở trên ngọn lửa, ngươi có thể xuyên thấu qua nó thấy 1 cái thế giới vặn vẹo.

Đây cũng dễ giải thích, nhiệt độ cao khiến cho không khí lưu động, làm cho đường nhìn xảy ra tình trạng quang xạ — cho dù mọi thứ bên ngoài thoạt nhìn rất bình thường, Tử La Lan chỉ biết điểm sáng này ở môi trường bên ngoài đã nảy sinh biến hóa.

Tử La Lan tại trong lòng An Nặc vươn tay ra, đầu ngón tay chạm đến kết giới trong suốt do Pandora tạo ra.

Chỉ là chạm nhẹ, Tử La Lan lập tức rụt tay về: “Hảo nóng …” hắn ủy khuất mếu máo.

An Nặc cầm lấy tay hắn, xem đầu ngón tay đã biến hồng, cười hôn hôn tay hắn: “Còn muốn đi sờ không?”

Tử La Lan rất nhanh lắc đầu, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Nhiệt độ bên ngoài càng ngày càng cao, Ngải Tư vẫn một bộ dương dương tự đắc, áo giáp hắc sắc thoạt nhìn càng lãnh khốc cùng cứng rắn, mà những thạch tượng quỷ kinh ngạc phát hiện da dẻ cứng rắn đã bắt đầu chậm rãi nứt ra.

Đương nhiên theo đa số mà nói, tảng đá không sợ nhiệt độ cao, thế nhưng chỉ ở một mức độ giới hạn, rõ ràng nhiệt độ hiện tại đã vượt qua sức chịu đựng của chúng nó.

Tử La Lan trương đôi mắt to nhìn ra bên ngoài, hắn dựa vào kỹ năng nhìn trong đêm nhưng chỉ có thể nhìn được một chút, ma pháp quang cao đã sớm vì nhiệt độ cao mà tàn lụi, cho nên, tầm nhìn của bọn họ bị giới hạn.

Hắc ám không thể ngăn cản thính giác của bọn họ, gần như là trong nháy mắt, truyến đến những thanh âm nứt vỡ tảng đá, cái loại thanh âm này cũng không vang dội. Thế nhưng ở chỗ này lại biến thành một mảnh, quả thực cùng với thanh âm sụt lở thật to không hề khác biệt.

Tầm nhìn lần nữa hạ xuống, bởi vì bụi bặm vung lên, khiến cho một mảnh chiến trường nguyên bản không rõ ràng bị vây trong bụi bặm.

Cột chống đỡ không hề bị tổn hại, dù sao , nếu như không có ngoài ý muốn xảy ra, thì tràng cảnh sẽ không theo lực lượng của ngoạn gia mà biến đổi.

Ngải Tư quay đầu hướng về vài người trong kết giới nhíu nhíu mày, những người trong kết giới rất tự giác đi ra.

Nhiệt độ bên ngoài đã trở lại bình thường, thế nhưng hạm lượng bụi bặm trong không khí vẫn còn không ít, Tử La Lan bất mãn nhíu nhíu mày.

Ngải Tư nhún nhún vái tỏ vẻ xin lỗi, sau đó bọn họ lần nữa hướng vào sâu bên trong đi tới.

Tuy vừa rồi không biết Ngải Tư vận lực lượng khiến nhiệt độ tăng lên bao nhiêu, bất quá sau khi rút đi, toàn bộ không gian chính là rất thư thái.

Trong trò chơi có chỗ tốt chính là, chỉ cần một mệnh lệnh, vật gì đó đều có thể tiêu thất, không có để lại di chứng.

“Cung điện này rốt cuộc nên đi như thế nào?” Ngải Tư lẩm bẩm. Hắn biến thành nhân mã, bước đi tuy không có phí lực, thế nhưng dù sao cũng đảo quanh, cho dù là ai cũng sẽ không vui vẻ nổi.

Bọn họ đi trong cung điện hơn 2 tiếng rồi, mà khắp nơi đều chỉ cùng 1 hình dạng.

Kẻ khác có chút tức giận, những cái trụ cao to thuần trắng kéo lên đến đỉnh trần nhà, mặt đất đen như mực không có một chút phản xạ 1 cái bóng nào, vắng vẻ như một bãi tha ma.

“Ta có chút ân hận đem những tượng thạch quỷ nướng chín,” Ngải Tư buồn chán nói, “như vậy chúng ta có thể biết được phương hướng của người xuất thủ, mà không phải nhiễu loạn 1 chỗ liên tục.”

2 tay tựa sau đầu, 4 cái chân ưu nhã giơ lên hạ xuống, áo giáp hắc sắc trong bóng đêm tản ra khí tức băng lãnh, Tử La Lan gần như cho rằng mình đang ở trong một thế giới kỳ huyễn.

“Các ngươi .. lạc đường sao?” Một thanh âm duyên dáng vang lên trong bóng đêm.

Ngải Tư vốn đang nói chuyện cũng phải ngậm miệng, hướng về phía thanh âm xạ lạ kia nhìn tới.

Mọi người đều hướng về phương hướng đó, nơi đó tối như mực, cái gì cũng không có, năng lực dạ thị ( nhìn trong đêm) cũng nhìn không ra, thế nhưng mọi người đều biết nơi đó có vật gì đó đang bò …
Bình Luận (0)
Comment