Võng Du Chi Lão Tử Là Genji

Chương 16

Mãng Hoa Xà Vương lúc này há mồm khè lưỡi, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén của nó nhìn rất rợn người, bỗng nó cuộn người lại, co rụt lại thân thể ép chặt lấy từng khúc thân.

Phạm Huy mở to mắt nhìn, thấy nó có ý định tấn công, hắn liền trước nhất lao vọt lên, hai tay giơ đặt kiếm ngang hông. Mãng Hoa Xà Vương thấy Phạm Huy lao đến nó cũng liền thả khí ép bắn thật nhanh lên đằng trước, Phạm Huy từ bỏ tấn công, né sang một bên tránh đòn.

Mãng Hoa Xà Vương đáp xuống đất, quay ngoắt đuôi sang đập vào Phạm Huy, hắn phản ứng nhanh liền vội rút bao kiếm sang bên hông đỡ lấy. Một tiếng “Bành” hắn liền bị đập bay mấy mét, Mãng Hoa Xà Vương không từ bỏ liền nhân dịp lấy công kích hắn, nó trườn trên mặt đất rất nhanh rồi há miệng lao về trước táp lấy Phạm Huy. Phạm Huy nhìn cooldown Nhịp vẫn còn 20 giây nữa, liền vội bật ngồi dậy lăn thân sang bên trái tránh né lấy. “Bùm” con Mãng Hoa Xà Vương công kích trượt, đâm thẳng đầu xuống đất, nó mới từ từ lừ đừ ngoi đầu dậy, quơ quơ lấy cái đầu.

Phạm Huy đâu ra để nó có cơ hội phục hồi, liền dùng Rút Kiếm đâm một nhát vào thân nó, tiếp đó Mãng Hoa Xà Vương chưa kịp kêu lên một tiếng đau đớn, hắn liền di chuyển áp sát nó, chém liên tiếp mấy nhát, liên kích phát động một lần. Khi con Mãng Hoa Xà Vương từ đau đớn bên trong tỉnh lại, nó uốn cong cái đuôi linh hoạt của nó ý định luồn ra sau cuốn lấy Phạm Huy.

Phạm Huy liền thả tư thế, nằm sập người xuống rồi dùng hai tay gắng sức đẩy cả người lùi ra phía sau thoát khỏi cái đuôi của nó, rồi hắn vội vàng chống bao kiếm dùng lực đứng lên. Mãng Hoa Xà Vương thấy hắn thoát khỏi, liền khè đầu lao lên công kích liên tục, Phạm Huy vội nhìn Nhịp còn 10 giây liền vội vàng né tránh lấy công kích như bão táp của con rắn, ngược lại lúc né tránh, hắn tiện tay bổ thêm một kiếm vào người nó làm nó đau đớn chậm lấy nhịp độ tấn công.

Kĩ năng - Nhịp lúc này đã hồi lại, hắn chưa vội vàng dùng đến, vì hắn biết tiếp đó lúc Mãng Hoa Xà Vương ít máu sẽ trở nên cuồng bạo hơn, lúc ấy bật lên cũng chưa vội. Hắn chuyển tư thế, né tránh lấy một đòn tấn công của Mãng Hoa Xà Vương rồi dùng luôn kĩ năng Rút Kiếm đâm tiếp vào thân nó rồi rút kiếm chém liên tiếp vào người nó. Con Mãng Hoa Xà Vương kêu lên đau đớn, nó thật sự lúc này rất phẫn nộ tột cùng, tên địch nhân bé nhỏ kia lại có thể làm người nó chồng chất vết thương như vậy, thật không thể tha thứ.

Nó vào trạng thái bạo ngược cuồng nộ lên, từ bỏ hoàn toàn phòng thủ lấy, chỉ điên cuồng tấn công, đấu pháp rất liều mạng. Phạm Huy nhận ra Mãng Hoa Xà Vương đã vào trạng thái nguy hiểm, hắn chém trúng thì trúng, nhưng lắm khi thật sự rất bi kịch, bởi vì hắn thấy hắn chém vào người Mãng Hoa Xà Vương, nó giống như hoàn toàn không để ý lấy đau đớn, chỉ điên cuồng lao lên công kích lấy hắn, làm hắn đau khổ né tránh né phải.

Tiên sư! Con rắn này muốn liều mạng với ta, vậy thì xem ai liều mạng hơn ai, đọ độ liều mạng, còn chưa có người sinh ra đủ liều với hắn đây!! Hắn lập tức dùng kĩ năng Nhịp, lúc này hắn nhận thấy công kích của con rắn trở nên vô cùng vi diệu, giống như từng điểm lại từng điểm, Phạm Huy chỉ cần bắt lấy một sơ hở giữa những điểm đó liền có thể vừa né tránh lại có thể có cơ hội phản kích lấy. Hắn liền dùng ngay Rút Kiếm đâm vào con rắn, đâm xong hắn cũng kệ nó ngập vào trong, xoay kiếm xoáy một lỗ rồi hắn cầm kiếm rạch luôn một đường tóe máu ra, máu tươi vẩy lên thân giáp hắn.

Nhược Tuyết bên này nhìn tình hình chiến đấu thật sự rất khẩn trương, không biết nàng lại đâu ra một túi đồ ăn vặt đứng ở một bên nhấm nháp, vừa ăn vừa xem lấy. Có đôi khi Phạm Huy công kích trúng lấy nó, nàng hú lên hò hét hoan hô, khi Mãng Hoa Xà Vương chủ động công kích suýt trúng Phạm Huy, nàng lại kêu oang oang lên, cầm lấy cây gậy gỗ cùi bắp của mình quơ quơ ý muốn xông vào hội đồng nó. Nhưng nàng ngược lại làm được gì đâu, nhìn lấy điểm công kích, thấp đến đáng thương, nàng ở trong tổ đội của bang chỉ là một hỗ trợ, không có việc gì liền đứng phía sau, đồng đội hết máu nàng lại ném một phép rồi liền đứng ngơ mặt ra đấy. Nói chung một câu: “Việc nhẹ lương cao.”

Bỗng Mãng Hoa Xà Vương giơ cao đầu, một thứ gì đó nho nhỏ chuyển động từ cổ họng nó lên, dù nó rất khẽ khó nhìn nhưng vẫn bị Nhược Tuyết bắt lấy, nàng vội buông ra túi đồ ăn vặt hò hét lên với Phạm Huy: “Huy, cẩn thận, nó sắp dùng đại chiêu!”

Phạm Huy nghe vậy, vội vàng bỏ tư thế tấn công, lùi lại giơ kiếm phòng thủ, Mãng Hoa Xà Vương thì bỗng há miệng, phun ra một đống dịch màu xanh vàng như mật vào người Phạm Huy, hắn chưa kịp né tránh liền dính chiêu. Mật vàng vẩy dính vào một mắt hắn, gây đau xót rát đủ loại, hắn liền giơ tay che lấy cúi gập người xuống đau đớn, trong mắt hoàn toàn tối đen lại không nhìn ra một cái gì. Nhìn lại thanh trạng thái đã ghi: “Trúng độc, mất 50 HP / giây trong vòng 3 giây” và “Bị hiệu ứng mù, còn 2 giây.”

Nhược Tuyết thấy Phạm Huy cúi gập người xuống, mà Mãng Hoa Xà Vương đã đến tiếp cận hắn chuẩn bị công kích, nàng nghĩ cũng không kịp nghĩ, liền trước tiên ném một chiêu Hồi Máu lên Phạm Huy, rồi xông lên cầm lấy gậy gỗ công kích Mãng Hoa Xà Vương “bốp” một tiếng. Bỗng Mãng Hoa Xà Vương ăn một côn của nàng xong liền đờ đẫn ra, đầu nó quơ quơ thành hình tròn khiến Nhược Tuyết chả biết làm sao? Thì tiếng hệ thống vang lên trong đầu nàng: “Chúc mừng người chơi thiên phú kinh người, lĩnh ngộ được kĩ năng - Đập Choáng”

“Kĩ năng - Đập Choáng - Cấp độ cao nhất

Công dụng: Có 100% tỷ lệ dùng Vũ khí - Gậy gõ vào trúng Điểm yếu ở đầu đối phương gây 50 sát thương, kèm hiệu ứng choáng váng 3 giây. Không thể né tránh!

Thời gian phục hồi: 180 giây.”

Quào! Nhược Tuyết dùng hai tay “úc” che lấy miệng, vẻ mặt ngạc nhiên, nàng gõ bậy gõ bạ thế mà cũng lĩnh ngộ được một cái kĩ năng, còn có vẻ hình như rất trâu bò, ừm chính là trâu bò, dù sao nàng cũng đã cứu được Phạm Huy rồi, kĩ năng cứu được liền là trâu bò! Nàng nghĩ đơn giản là vậy!

Phạm Huy hết hiệu ứng mù, mọi thứ lại trở nên bình thường, nhìn lấy Nhược Tuyết đang cầm gậy đứng đằng sau Mãng Hoa Xà Vương, Phạm Huy hú hồn hú vía nghĩ sao nàng lại ở đó được cơ chứ, không biết là nguy hiểm sao? Liền vội vàng đi đến bên cạnh kéo lấy tay nàng nói: “Nhược Tuyết, sao ngươi lại đến đây, nguy hiểm lắm! Đi một bên né tránh đi.” Nói rồi hắn liền kéo Nhược Tuyết đi một đoạn dài cách Mãng Hoa Xà Vương, Nhược Tuyết thì nhìn hắn đi đến, chưa kịp nói câu gì bị kéo lấy tay rồi nghe Phạm Huy nhắc nhở một câu liền ngơ mặt ra, ý, đây là gì? Đây là hắn đang lo lắng cho ta sao?

Thế là nàng, cũng mở miệng cười múa tay múa chân lên nói: “Huy, ta vừa rồi lĩnh ngộ ra một kĩ năng rất lợi hại vì cứu ngươi đây, tiểu thư ta giỏi chưa?” Phạm Huy nghe nàng khoe khoang cũng đối theo nàng: “Lợi hại như nào?”

Nhược Tuyết liền định ba hoa chích chòe với hắn, thì bỗng nàng bị Phạm Huy kéo ra đằng sau lưng hắn. Nhược Tuyết giật mình một cái, lại kịp nhìn ra lúc này con Mãng Hoa Xà Vương đã hết bị choáng, nó đang đỏ mắt nhìn chằm chằm lấy Nhược Tuyết.

y da! Nhược Tuyết sợ quá vội co rụt lại trốn sau lưng Phạm Huy, cặp mắt đó thật đáng sợ, trong ánh mặt tràn ngập hận thù khiến Nhược Tuyết lạnh cả sống lưng, nó vì sao lại hận thù ta như vậy chứ? T-t-ta chỉ là gõ nó một gậy thôi mà, việc nhỏ nhẹ vậy cũng hận thù, đúng là con rắn hẹp hòi! Xì!

Phạm Huy nhìn lên HP của Mãng Hoa Xà Vương, cũng không còn nhiều lắm, tầm 800/3300, nhưng bây giờ nó đã cuồng bạo lên, Phạm Huy phải vô cùng cẩn thận nếu không có khả năng lật thuyền trong mương! Hắn liền một tay cầm kiếm, một tay cầm bao kiếm đặt chéo nhau làm tư thế thủ rồi dần dần di động đến Mãng Hoa Xà Vương.

Mãng Hoa Xà Vương nhìn thấy địch nhân đang dần dần đến gần mình, nó há mồm khè một tiếng thật to dọa nạt lấy rồi liền trườn lấy cái thân thể linh hoạt của mình nhanh thoăn thoắt luồn sang bên trái Phạm Huy, mở miệng liền táp một cái.

Phạm Huy chớp lấy thời cơ, vội dùng lấy bao kiếm chặn ngang miệng nó, không cho nó đớp vào, rồi tay kia vội dùng kĩ năng Rút Kiếm đâm thẳng vào trước thân nó, Sụt! Thương tổn - 460 tím thẫm hiện lên! Bạo kích!

Mãng Hoa Xà Vương đau đớn quằn quại, liền thật nhanh nâng lên đầu thả miệng tránh ra bao kiếm, xong nó dùng đuôi quật lấy Phạm Huy liên tiếp mấy cái, Phạm Huy bị nó phản ứng nhanh ngây người, liền dính 3 4 phát quật, đau đến hắn nhe răng trợn mắt. Nhưng hắn cũng không dễ dàng buông tha vậy, liền dùng kiếm chém liên tiếp vào người nó. Người với Rắn cứ thế đấu pháp liều mạng với nhau!

Cuối cùng, HP Mãng Hoa Xà Vương về 0/3300, nó ré lên một tiếng thật to rồi đổ ầm xuống đất, Phạm Huy ăn vô số đòn liền cũng thắng thảm, HP chỉ còn có hơn 400 xấp xỉ, vội lấy một bình thuốc đỏ ra mở nắp tu ừng ực. Rồi Nhược Tuyết cũng dùng hai ba lần phép Hồi Máu giúp hắn sạc lại đầy.

Đếm lại chiến lợi phẩm, cũng không ít, một cây trượng phép, một cái bao tay, mấy ngàn G cùng với mấy bình thuốc đỏ cùng xanh.

Cây trượng phép hiện ra lam sắc, ngược lại Phạm Huy đưa luôn cho Nhược Tuyết, dù sao nàng cũng cứu mình một mạng, công sức nàng là đáng kể. Còn cái bao tay thì tràn ngập dấu (???), thuốc xanh đưa hết cho Nhược Tuyết cùng với thuốc đỏ hai bình.

“Hạ gục Mãng Hoa Xà Vương ( Trưởng Thành -Tinh Anh), thu được 2000 EXP, 2500G.”

Phân phối xong chiến lợi phẩm, Nhược Tuyết gấp rút đeo lên cây trượng phép, chưa cả kịp nhìn lấy thuộc tính.

“ Trang Bị - Trượng Phép Lam Xà ( Lam)

Yêu cầu cấp độ: 5

Công kích phép thuật: +30

Tinh thần + 4 điểm

Độ bền: 100/100

Công dụng: Khi dùng phép, có 10% tỷ lệ nhất định xuất hiện triệu hồi một lam xà tấn công kẻ địch gần nhất, hút lấy 100 Năng lượng và gây 100 Sát thương.”

Có cây trượng này, ngược lại nàng cũng không lo lắng thiếu năng lượng với sát thương, đủ dùng lên cấp độ 10 rồi. Hí hí! Nàng vui vẻ lên, một cây trượng cùng một cái kĩ năng, đủ nàng thu hoạch to lớn. Chốc nữa còn một cái rương bí mật, nhỡ đâu lại có cả một kho tàng??? Nghĩ đến đây, nàng Oh My GOD! một cái, nước dãi chảy tuôn ra khỏi khóe miệng.

Phạm Huy đi đến bên cạnh, nổi cả da ga nhìn lấy khuôn mặt hám tiếng, ngược lại tay chống lấy cẩn thận lau đi nước dãi của nàng rồi nhắc nhở thoáng cái: “Đừng mơ vậy, bảo tàng trò chơi chả có đâu mà mơ, lên tinh thần lại đi, chốc nữa phải cẩn thận, có khả năng là còn một cửa ải nữa, hoặc nhiều hơn cũng không biết chừng đâu.”

Nhược Tuyết tối sầm mặt lại, bụm mắt phình mồm trợn má lên, nhưng mặt vẫn hưởng thụ lấy tên ô-sin lau lấy nước dãi của nàng, hơi ửng đỏ mặt lên gắt gỏng nhẹ cái:

“Xì! Ngươi đừng có dập tắt ước mơ của ta, cả đời ta ước mơ một lần khám phá ra một di tích, ở bên trong đó, tràn ngập vàng, thật nhiều vàng, thật nhiều châu báu kim cương bảo thạch, bla bla… Ngươi nếu dám một lần nữa dập tắt ước mơ của bổn tiểu thư, cẩn thận ta đánh ngươi!”

Phạm Huy nghiêng nghiêng đầu, mắt chả nhìn lấy nàng, dáng vẻ khinh bỉ tột cùng, lấy tay ngón út đào đào móc móc thoáng cái lỗ tai nói: “Rồi, rồi, ta biết ước mơ của ngươi, thật là, ta biết cách làm ước mơ của ngươi thực hiện được đó.”

Nhược Tuyết nghe vậy, vội vàng hai tay túm lấy tay hắn, dò xét hỏi: “Như nào? Như nào? Ngươi phải nói cho ta biết, nếu không bổn tiểu thư bám dính lấy ngươi không thả!!”

Phạm Huy liếc nàng một cái, rồi nghiêng cái đầu, hờ, chả nói cho ngươi, cho ngươi tò mò đến cuối đời, ha hả.

Nhược Tuyết thấy hắn không thèm để ý gì mình, biết bị tên này treo lên khẩu vị, bực tức lấy hai tay nhéo nhéo bóp bóp lấy cánh tay của hắn cho hả giận. Tên khốn khiếp! Làm ta tò mò lại không nói cho ta, thật khốn khiếp mà!!

Cứ thế, hai người đùa cợt lấy nhau, cuối cùng qua một hồi mới trở lại chính sự. Phạm Huy mở lên hành trang, dùng thẻ giám định, giám định lấy bao tay vừa nhặt được, bao tay ảm đạm dần dần sáng bừng lên, cuối cùng thành một tia lam sắc, hắn gật gù, lam sắc, đồ tốt dùng được. Liền xem xét thuộc tính:

“Trang bị - Lam xà bao tay

Yêu cầu cấp độ: 5

Phòng thủ: +10

Nhanh nhẹn: +3

May mắn + 2

Tốc độ đánh: +10%

Độ bền: 70/70

Công dụng: Khi công kích, có tỷ lệ 10% phát động thuộc tính kịch độc, làm trong vòng 3 giây đối phương mất đi 50 máu / giây. Có thể cộng dồn tối đa 5 lần.”

Lại một món đồ tốt, công dụng ngược lại cũng dễ dàng dùng, cộng dồn 5 lần, tối đa là 250 sát thương / giây. Sát thương đáng kể, phòng thủ có, chỉ số toàn vẹn. Phạm Huy liền trang bị lên, chỉ số thăng lên một đoạn nhỏ.

Chuẩn bị hoàn tất, nghỉ ngơi cũng đã xong, đùa giỡn cũng đã đùa, đến giờ bắt tay làm việc chính. Phạm Huy dẫn đầu mở ra cánh cửa tiếp theo dẫn đến cửa ải tiếp theo, còn Nhược Tuyết? Nàng liền là nấp nấp đằng sau lưng Phạm Huy, hai tay ôm lấy cây trượng bước theo.

“Kẹt” một tiếng, rồi Phạm Huy dùng sức đẩy, cánh cửa “ầm ầm” dần dần mở ra...
Bình Luận (0)
Comment