Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 102 - Chương 102: Liên Hoan Gia Đình

Chương 102: Liên hoan gia đình Chương 102: Liên hoan gia đình

Hai người đồng thời quay đầu, vừa thấy Giang Khải, Giang Anh lập tức không quan tâm món Hổ bì phượng trảo mà mình thích nhất, nhảy lên, nhào vào trong ngực Giang Khải, “Nhị ca!”

“Tay, tay, tay! Toàn là dầu!” Giang Khải tỏ vẻ ghét bỏ.

Sau đó Giang Khải nhìn về phía đại ca.

Sắc mặt Giang Lan càng có vẻ tái nhợt hơn, trên mặt không còn chút thịt, hốc mắt trũng sâu, dáng người cũng gầy hơn trước đó, chiều cao 1m7 không biết có được 100 cân hay không.

Lúc này Giang Lan đang mỉm cười nhìn Giang Khải, trong đôi mắt khô khốc có sự vui vẻ, mừng rỡ.

Chỉ là thân thể của hắn ta đã tệ đến mức này? Cũng may mình về sớm!

Rõ ràng nhiều nhất chỉ còn hơn một tháng được sống nhưng hắn ta không buông bỏ công việc của mình, ngày thường ở nhà cũng bận rộn khắp nơi, nghĩ đến những năm gần đây đại ca vô cùng cố gắng, Giang Khải cố nén nước mắt, lộ ra nụ cười, “Ca.”

“Tiểu tử thối, ngươi đã về rồi!” Giang Lan không phát hiện sự khác thường của Giang Khải, ngược lại phát hiện hắn mang theo rất nhiều thứ.

“Ngươi cũng mua đồ ăn chín sao? Còn có… Bia?”

“Bia?” Giang Anh nhìn đồ trong tay Giang Khải, lập tức tinh thần tỉnh táo, “Ha ha ha, có đồ ăn có rượu, đại ca, nhị ca, hôm nay chúng ta không say không dừng! Nhị ca, ta muốn nghe việc Quỷ Tinh, ngươi phải kể kỹ càng cho ta nghe!”

Giang Khải trợn mắt nhìn Giang Anh, “Ai không say không dừng với ngươi, mua Coca cho ngươi.”

“Hôm nay là cuối tuần, ngày mai ta không phải đi học, ta cũng muốn uống rượu!” Giang Anh không phục nói.

“Hừ.” Giang Khải mặc kệ nàng, đặt bia và đồ ăn lên bàn, “Đến giúp đỡ đi, hôm nay chúng ta ăn bữa ngon.”

Giang Khải mua toàn là thịt, lấy ra từng phần một, Giang Anh nhìn đến nuốt nước miệng, còn Giang Khải thì hơi thịt đau.

“Mua nhiều như vậy, chỗ này cần bao nhiêu tiền chứ.”

Giang Khải vịn vai Giang Lan, đè hắn ta ngồi xuống, “Đại ca, hôm nay ngươi cứ ăn cứ uống là được, không cần quan tâm cái khác! Còn có, chút nữa ta có một việc quan trọng muốn tuyên bố.”

Có đồ ăn mà Giang Khải mang về, đồ ăn trên bàn lập tức tở nên phong phú, bày đầy bàn gỗ nhỏ.

Giang Khải dùng rìa ghế để cạy mở nắp bia, đưa cho đại ca một chai, trước mặt mình một chai, hắn lại nhìn ánh mắt cầu xin của Giang Anh thật sự không chịu nổi nha đầu này, nghĩ đến Anh Tử cũng đã 16 tuổi, lâu lâu uống một chai bia cũng không ảnh hưởng việc gì, lại mở một chai đặt ở trước mặt nàng.

“Cảm ơn ca!”

Giang Lan lườm Giang Anh một cái, “Ngươi chỉ được uống một chai.”

“Ừ!”

Giang Lan vẫn nhìn Giang Khải, cho đến khi chuẩn bị xong thịt rượu mới mở miệng nói, “Lão nhị, ngươi nó có việc muốn tuyên bố, ta xem ngươi làm lớn như vậy… Rốt cuộc là chuyện gì.”

Giang Khải mỉm cười cầm đũa gắp cho đại ca và Anh Tử mỗi người một cái chân gà nướng, “Đại ca, sau này ngươi đừng đi làm nữa.”

Giang Lan mỉm cười lắc đầu, “Không đi làm sao được, trong nhà chi tiêu nhiều thứ, Anh Tử còn phải đi học… Lão nhị, đừng cảm thấy ngươi thông qua kiểm tra có thể kiếm tiền là đắc ý, tuy Thiên Chức có thể kiếm tiền nhưng độ khó cũng rất lớn.”

“Một người rất khó thu hoạch được Hạch thổ, muốn thu hoạch được Hạch thổ thì phải làm việc cho công hội, tích lũy đủ điểm tích lũy mới có thể đổi được, đối với chức nghiệp chiến đấu thì không khó thu hoạch được điểm tích lũy, nhưng ngươi không có chức nghiệp có thể tìm được công hội cũng là may mắn, còn cần yên tâm làm việc mới có thể kiếm điểm tích lũy.”

“Cũng không khác gì đi làm.”

Giang Khải hơi ngạc nhiên, đại ca hiểu rõ tình huống trong Thiên Chức như vậy sao?

Trước kia hắn ta chưa từng nhắc đến việc trong Thiên Chức.

Có lẽ hắn ta cũng từng ước mơ tiến vào Thiên Chức thay đổi bản thân và vận mệnh của người nhà.

Giang Khải mỉm cười, “Đại ca, ngươi nói ta đều biết nhưng ta không cầm làm việc cho công hội! Từ hôm nay trở đi, đại ca đừng đi làm nữa, không chỉ như thế, ngươi ăn cơm xong lập tức theo ta đến bệnh viện ở khu trung tâm!”

Giang Khải dùng một loại giọng điệu gần như là ra lệnh nói, “Ngươi yên tâm dưỡng bệnh cho ta! Vì ta và Anh Tử, ngươi nhất định phải sống tốt!”

Nghe được câu nói sau cùng, Giang Lan và Giang Anh đều ngẩn ngơ, khiếp sợ nhìn Giang Khải.

Giang Lan lại ngạc nhiên, lão nhị lại biết bệnh tình của mình, còn Anh Tử lại tỏ ra rất nghi ngờ.

“Nhị ca, đại ca ngã bệnh?”

Giang Khải gật đầu, “Thận suy kiệt, trong vòng một tháng rưỡi nhất định phải được chữa trị.”

“Thận suy kiệt…” Giang Anh như bị điện giật, đôi mặt trợn tròn, hốc mắt đỏ ửng, lúc này món ngon trên bàn đã không còn mùi vị gì nữa.

Giang Khải mỉm cười nhìn Giang Anh, “Đừng gấp gáp, mặc kệ cần bao nhiêu tiền ta đều để đại ca nhận được sự chữa trị tốt nhất!”

Đúng lúc này, Giang Lan đặt mạnh đôi đũa trong tay lên bàn, “Ai nói ta muốn đi chữa bệnh?! Giang Khải, ngươi là cánh cứng cáp rồi muốn quyết định thay ca ngươi sao!”

Từ nhỏ đến lớn, đại ca chưa từng hung dữ như thế.

Nhưng Giang Khải lại không tức giận chút nào, vội vàng nói, “Ca, chẳng những phải khám bệnh, hơn nữa nhất định phải điều trị thật tốt!”
Bình Luận (0)
Comment