Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 118 - Chương 118: Cảm Giác Đau Lòng

Chương 118: Cảm giác đau lòng Chương 118: Cảm giác đau lòng

Vốn “Sống mơ mơ màng màng” của Nguyễn Ngữ hoàn mỹ khắc chế “công kích Bể mật” của Tinh anh nữ yêu, sự “nhiệt tình” của hắn ta lại khiến Tinh anh nữ yêu căn bản không cách nào chú ý đến Giang Khải, hoàn mỹ kéo toàn bộ sự chú ý vào trên người một mình hắn ta.

Mỗi lần Giang Khải đều trong tình huống không có bất kỳ nguy hiểm gì ung dung ra tay, nhanh chóng miểu sát Tinh anh nữ yêu.

Hồ Ngôn thì phụ trách kịp thời lôi Nguyễn Ngữ ra lúc Giang Khải ra tay châm lửa Nữ yêu.

Tiểu đội Hỏa Thần phối hợp càng ngày càng ăn ý.

Nhưng bắt đầu từ ngày thứ sáu, cho dù Nguyễn Ngữ ở trong trạng thái Sống mơ mơ màng màng như cũng nhận ra điều gì đó.

Mỗi lần hắn ta dỗ ngon dỗ ngọt “tiểu khả ái”, đồng bạn của hắn ta sẽ đánh giết bảo bối của hắn ta, bởi vậy hắn ta đột nhiên tăng nhanh tiết tấu!

“Tiểu khả ái, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta nhanh lên!” Sau khi Nguyễn Ngữ nhào vào Tinh anh nữ yêu, sau đó ghép cái đầu chia ra của Nữ yêu lại, hôn xuống, đồng thời tay còn không thành thật vén áo ngủ lên, sờ vào trong.

Thấy cảnh này, Giang Khải và Hồ Ngôn đều hoảng sợ.

Giang Khải và Hồ Ngôn ngây người nguyên tại chỗ, trợn to mắt đồng thanh nói.

“Mẹ nó!”

Ở hiện trường không chỉ có hai người rơi vào trạng thái hoảng sợ.

Nữ yêu bị chặn miệng, đôi mắt vốn trợn to vì hoảng sợ càng trợn to hơn, gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.

Nói thật, làm U linh nữ yêu nhiều năm như vậy, nàng thật sự chưa từng gặp người ưu tú như thế!

Ngay lúc Nguyễn Ngữ “ra tay thành công”, Nữ yêu ngạc nhiên quên phản kích, cả người vặn vẹo phát ra tiếng kêu thê lương, liều mạng muốn trốn khỏi Nguyễn Ngữ.

“Khải đội, đây là căn nhà gỗ sau cùng, ngươi nói có nên theo ý lão sắc quỷ kia không?” Hồ Ngôn nói rất chân thành, “Hắn ta đã hy sinh vì tiểu đội Hỏa Thần nhiều như vậy, cũng cần đạt được một số báo đáp.”

Sắc mặt Giang Khải nghiêm nghị, vấn đề này thật sự hơi khó khăn.

Mấy ngày nay bọn họ đã quét qua nhà gỗ tinh anh một lượng, 39 căn nhà gỗ trên thẻ tin tức chỉ có bốn chỗ bị người khác đánh giết, 35 chỗ khác đều bị bọn họ quét sạch.

Điều này cũng từ khía cạnh nào đó xác minh, cho dù là tiểu đội có thực lực cũng không muốn đến trêu chọc U linh nữ yêu.

Nói cách khác, Nguyễn Ngữ đã mất 35 tiểu khả ái!

Mỗi lần đánh giết Nữ yêu thấy Nguyễn Ngữ khóc đến muốn chết muốn sống, là một đội trưởng hắn cũng không nỡ.

“Lão Hồ, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chúng ta đã quét nhà gỗ tinh anh một lượt, tiếp theo có khả năng phải đến chỗ Thiết giáp tích long, ngươi nói…” Giang Khải cau mày, nghiêm túc tự hỏi, “Ngươi nói Nguyễn Ngữ có khả năng ra tay với Thiết giáp tích long không?”

Hồ Ngôn im lặng một lúc lâu, cuối cùng đã có đáp án, “Hít… Không nói chắc được! Hắn cũng có thể ra tay với U linh nữ yêu, gặp phải Thiết giáp tích long… A cũng chưa chắc đã là giống cái, ta cảm thấy không có gì có thể ngăn cản Nguyễn quỷ.”

Mấy ngày nay, Nguyễn Ngữ cũng có thêm một biệt danh, trước khi say rượu Giang Khải và Hồ Ngôn gọi hắn ta là Nguyễn Ngữ, sau khi say rượu bọn họ gọi hắn ta là “Nguyễn quỷ”…

Thấy bên kia Nguyễn Ngữ đã tháo dây lưng quần, cuối cùng Nữ yêu đã nhận ra mình vẫn là một U linh nữ yêu, nàng duỗi ngón tay như gai nhọn ra đâm vào sau lưng Nguyễn Ngữ.

Giang Khải thấy thế vội vàng ra tay đánh giết.

Hồ Ngôn tốn rất nhiều sức lực mới kéo Nguyễn Ngữ ra ngoài, sau khi con hàng này bị kéo đi lại nghẹn ngào khóc rống.

“Vì sao, vì sao lại đối xử với ta như vậy!”

Giang Khải nhìn Nguyễn Ngữ một chút, khẽ than thở, nếu không phải Nữ yêu này ra tay, hắn cũng không nỡ để huynh đệ đau khổ như vậy.

“Ai, đáng tiếc…”



Ánh nắng buổi chiều chiếu qua khung cửa sổ hư hại của nhà gỗ, chiếu vào trong nhà gỗ.

Nguyễn Ngữ cảm nhận được ánh sáng khẽ nhíu mày, mở to mắt.

Sau khi hắn ta ngồi dậy, thấy Khải đội và lão Hồ đặt rương đầy trong phòng cũng không thèm để ý, hắn ta xoa huyệt thái dương, sau đó ngồi tại chỗ ngẩn người.

Giang Khải và Hồ Ngôn thấy Nguyễn Ngữ tỉnh lại cũng nhìn nhau, sao sau khi tên này tỉnh lại, trạng thái tinh thần lại kém như vậy?

Hai người đặt công việc trong tay xuống bu lại.

“Lão tửu quỷ, ngươi sao thế.” Hồ Ngôn nhíu mày nói, “Trước đó ngươi uống hơi nhiều, ngủ một giấc là tốt, hôm nay lại sao thế?”

Nguyễn Ngữ cúi đầu, dáng vẻ thất vọng mất mát, yếu ớt nói, “Trên thân thể cũng không có gì khác thường, chỉ là… Ta cũng không biết vì sao nơi này hơi đau.”

Nói xong, cuối cùng hắn ta đã ngẩng đầu lên, đặt một tay trên ngực giả vờ đáng thương nhìn đồng bạn.

“Tim đau?” Giang Khải lập tức lo lắng.

Chẳng lẽ hôm qua hắn ta bị thương sao?

Hồ Ngôn cũng vô cùng ngạc nhiên, “Có phải bị thương rồi không?”

“Không phải bị thương, là, là cảm giác đau lòng.” Nguyễn Ngữ tỏ vẻ cầu xin, “Như đã mất đi thứ gì đó quan trọng…”

Giang Khải và Hồ Ngôn nhìn nhau, hai người suy nghĩ lúc lâu, đột nhiên Giang Khải đã hiểu ra.
Bình Luận (0)
Comment