Chương 150: Một cơ hội sống (2)
Chương 150: Một cơ hội sống (2)
Sau khi thu hồi những thứ này, Giang Khải đang tưởng tất cả đã là thu hoạch lần này, hắn đột nhiên thấy dưới một khối khoáng thạch lớn hơn đè ép một trang giấy.
“Đây là cái gì?” Giang Khải kỳ quái nhặt tờ giấy kia lên.
Trên giấy có chữ viết, không cần thẻ giám định.
Trên đó như viết một số tài liệu, chỉ là không viết rốt cuộc là tài liệu gì, Giang Khải lật mặt sau của tờ giấy, vừa thấy chữ ở bên trên hắn lập tức như bị điện giật!
【 Phối phương tài liệu Thiên Mệnh nhị giai 】
Giang Khải dùng tài liệu chuyển chức tàn khuyết nhưng tài liệu tàn khuyết là cách gọi sau này của mọi người, tên gọi thật sự của tài liệu kia là “tài liệu Thiên Mệnh”!
Trên tờ giấy này viết lại là phối phương tài liệu Thiên Mệnh nhị giai!
Từ ngữ này chưa từng xuất hiện trong số người chơi toàn cầu!
Giang Khải như bị điện giật, trong đầu vang lên ong ong.
Một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm nói, “Tài liệu Thiên Mệnh nhị giai… Chẳng lẽ…”
Hắn có thể tìm tài liệu chuyển chức nhị giai của Dân cờ bạc, nhưng hắn cũng có thể dùng tài liệu Thiên Mệnh nhị giai hoàn thành tiến giai chức nghiệp!
Nghĩ đến đây, Giang Khải lập tức xem xét phối phương trên tờ giấy một lần nữa.
【 Một phần Vô căn chi thủy, một phần Vô nguyên chi hỏa, một phần Vô cơ chi thổ, một phần Vô động chi phong, một phần Vô hình chi kim. 】
Thấy lời giải thích này, biểu cảm trên mặt Giang Khải lập tức cứng đờ không nói gì nữa, trực tiếp thu lại tờ giấy.
“Tạm biệt! Ta vẫn nên đi tìm tài liệu nhị giai Dân cờ bạc của ta!”
Quả nhiên hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, Giang Khải còn tưởng thấy được hy vọng nhưng vừa thấy tài liệu trên phối phương, hắn lập tức từ bỏ.
Vô căn chi thủy có thể là nước mưa, cũng có thể là không phải, vậy Vô nguyên chi hỏa là cái quỷ gì, Vô cơ chi thổ… Xác định không phải lời nói vô căn cứ?
Nói một cách khách quan, tài liệu nhị giai Dân cờ bạc như càng phù hợp với thực tế hơn chút.
Mặc kệ thế nào, thu hoạch lần này của Giang Khải đã vượt xa sự mong muốn.
Hắn lấy được những vật phẩm này cũng có giá trị mấy triệu liên minh tệ, đã không thu lợi ích của Huyền Vũ công hội.
Đây vẫn chỉ là một phần mà hắn cứu vớt được.
“Đồ vật trong bảo rương bí bảo thật sự tốt hơn bảo tàng bình thường rất nhiều, đáng tiếc thứ này quá khó tìm.” Giang Khải lại xác định mình không bỏ sót, cuối cùng quay lại tình cảnh hiện tại của mình.
Hiện tại hắn có hai con đường, hoặc là chết ở chỗ này, tử vong logout, hoặc là chạy đi.
Là một Dân cờ bạc có trạng thái “Sát thủ khát máu”, Giang Khải loại bỏ lựa chọn thứ nhất trước tiên.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy được nóc nhà cao mấy trăm mét.
Phần lớn nơi đó đã bị tầng băng bao trùm nhưng còn có một cái khe hẹp, leo lên từ nơi này có lẽ có thể chạy đi.
Chỉ là xung quanh toàn tầng băng, có thể nghĩ được độ khó khi leo lên.
“Hơi cao… Vẫn nên nghỉ ngơi trước đã, chờ có sức lực lại nghĩ cách leo lên.”
…
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngữ yếu ớt mở mắt ra, hắn ta đỡ trán ngồi dậy.
“Ôi… Đau quá!” Trên mặt Nguyễn Ngữ lập tức xuất hiện vẻ đau khổ.
Hắn ta đã không nhớ rõ việc mình bị ớt nhỏ đánh cho không còn hình người, sau khi tỉnh rượu mới biết mình đã là mình đầy thương tích.
Trên người hắn ta quấn băng vải, xem ra có người xử lý vết thương giúp hắn ta.
Chỉ là đến bây giờ, Khải đội và lão Hồ vẫn chưa chạy đến.
Hắn ta chịu đựng cơn đau nhìn quanh.
“Chúng ta còn ở Vĩnh Đống đảo? Những người khác đâu? Lão Hồ?” Nguyễn Ngữ phát hiện bóng dáng Hồ Ngôn, kêu gọi.
Hồ Ngôn đang ngồi trước một vết nứt ngẩn người, sau khi bị Nguyễn Ngữ đánh thức, lúc này mới lưu luyến rời khỏi vết nứt kia.
“Ngươi đã tỉnh? Những người khác đi rồi, hôm qua ta cũng không còn sức lực, không vác nổi ngươi, chỉ có thể xử lý tốt vết thương cho ngươi, nghỉ ngơi ở chỗ này trước.”
“Ừ… Khải đội đâu?” Nguyễn Ngữ hỏi, “Còn có, sau cùng Ngư nhân lĩnh chủ thế nào?”
Hồ Ngôn trợn mắt liếc nhìn Nguyễn Ngữ, hôm qua con hàng này cũng không quan tâm Giang Khải như vậy.
“Ngư nhân lĩnh chủ bị Tưởng Phóng giết, trước khi chết nó phát động Tử vong báo thù nuốt Khải đội.”
“Nuốt… Nuốt?!” Nguyễn Ngữ trợn to mắt, “Khi đó ngươi đang làm gì, không phải đã nói dù hai ta chết đi cũng không thể để Khải đội xảy ra chuyện sao!”
Hồ Ngôn giận nói, “Ngươi cho rằng ta muốn sao! Ngươi cảm thấy ta có năng lực nhanh hơn Ngư nhân lĩnh chủ?”
Lúc này Nguyễn Ngữ mới nhận ra mình nói sai, nhưng vừa nghĩ đến Giang Khải đã chết trong lòng vẫn thấy đau khổ.
Hồ Ngôn thở dài một hơn, hắn ta có thể hiểu được tâm tình của Nguyễn Ngữ, cũng chẳng trách vừa rồi hắn có phản ứng như vậy, đổi lại là mình có lẽ cũng có phản ứng giống vậy.
Sau đó Hồ Ngôn quay đầu nhìn về phí vết nứt trên mặt đất, ban đầu vương tọa chìm xuống từ nơi đó, tối hôm qua hắn ta đã tính toán mấy quẻ, lại có một quẻ biểu hiện nơi đây có sinh cơ…