Chương 153: Quầy bán quà vặt
Chương 153: Quầy bán quà vặt
Tiếng bước chân tới gần, không lâu sau Tô Lam Lam dựa vào khung cửa, trong phòng đối diện có ba người lo lắng nói, “Giang Khải treo thương phẩm ở phòng giao dịch!”
Ba người Vệ Ưng đều nhướn mày nhìn về phía Tô Lam Lam.
Việc này cần phải đặc biệt báo cáo, hơn nữa còn gấp gáp như vậy sao?
Tô Lam Lam nói tiếp, “Đều là khoáng thạch hiếm thấy, tổng giá trị treo bán vượt qua bốn ức liên minh tệ!”
“Bốn ức?!”
Lộ Tuấn trợn to mắt, ngay sau đó hắn ta không khỏi nhìn lén tướng quân một chút.
Xác định Giang Khải là người không quan tâm đến tiền?
Vì giá cả lần treo bán đồ vật này quá cao, chỗ lúm đồng tiền muội muội đã không có cách nào trực tiếp thu mua.
Nhưng Hương Ngọc vẫn rất nhiều tình, đã sớm kiểm tra giá cả cuối cùng của các loại khoáng thạch trong lịch sử phòng giao dịch cho Giang Khải, tránh để hắn nhầm giá.
Bất đắc dĩ, tiểu đội Hỏa Thần chỉ có thể trở về thành chính, tiến về phòng giao dịch.
“Tiên sinh giá cả gửi bán của ngài quá cao, chúng ta đề nghị ngài đăng ký một không gian bán tư nhân ở phòng giao dịch.”
Giang Khải nhìn kỹ người trẻ tuổi trước mặt, cảnh giác hỏi, “Không gian tư nhân thu phí thế nào?”
Trên mặt nam tử trẻ tuổi kia nở một nụ cười rất nghề nghiệp, đọc nhấn rõ từng chữ, nói, “Tiên sinh, chúng ta sẽ không thu phí khác, ngài bán thương phẩm giá cả cao, phí thủ tục rút ra của chúng ta càng cao, chúng ta chỉ muốn khách VIP có cách bán thương phẩm của mình tốt hơn.”
Không lấy tiền… Vậy tất nhiên Giang Khải không có lý do gì từ chối.
“Vậy… Mở một cái đi.”
“Được, để ta thao tác giúp ngài… Không gian bán tư nhân của ngài gọi là gì?”
Giang Khải suy nghĩ, hắn thật sự không có kinh nghiệm gì với buôn bán, sau cùng nghĩ đến cửa hàng tạp hóa ở khu ổ chuột, buột miệng nói, “Gọi là Quầy bán quà vặt đi.”
“Quầy bán quà vặt? Ngài xác định sao? Đặt tên cấp cao chút nữa sẽ hấp dẫn càng nhiều người mua tiền tài hùng hậu tiến vào.” Nhân viên công tác nhắc nhở.
“Lười suy nghĩ, cứ để Quầy bán quà vặt đi.” Giang Khải nói chắc chắn, “Dù sao chỉ là một cái tên mà thôi.”
“Ây… Được… Có bối cảnh công hội không?”
“Không có.”
Người kia lại liếc nhìn Giang Khải một chút, phát hiện trước ngực hắn thật sự không có ký hiệu bất kỳ công hội gì, lại cúi đầu đăng ký.
“Thiết lập hạn mức thấp nhất tiến vào không gian… Người mua cũng có tài khoản của mình, ngài có thể quy định giá trị thấp nhất của tài khoản.”
Hồ Ngôn cũng chưa từng tiếp xúc với phục vụ VIP ở phòng giao dịch, không hiểu hỏi, “Còn có người ngại khách nhiều, cản người ở ngoài cửa sao?”
Nhân viên công tác mỉm cười, “Thật ra thiết lập cấp bậc sẽ khiến rất nhiều người không thể tiến vào phòng của ngài, nhưng một mặt khác cũng sẽ sàng lọc ra người mua có thực lực, giá cả thương phẩm của ngài cao như vậy, cần người mua có thực lực hùng hậu.”
Giang Khải cảm thấy hơi rắc rối, không nhịn được nói, “Ngươi bố trí tiêu chuẩn thấp nhất là được.”
“Thấp nhất là một vạn…”
“Chỉ một vạn!”
“Tiền tệ kết toán là liên minh tệ hay tinh tệ.”
“Đều được, niêm yết giá dùng liên minh tệ.” Giang Khải đáp.
Khó khăn lắm mới làm xong không gian bán tư nhân của mình, Giang Khải một mạch đặt những khoáng thạch đó lên.
Chỉ cần gửi bán đồ vật đều được cất giữ trong phòng giao dịch, sau khi bán đi tiền sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của Giang Khải.
…
Trên Kinh thành, thủ đô Hoa Hạ, nơi này tụ tập công hội, thế lực đỉnh cấp nhất cả nước, cũng là thành thị kiên cố nhất Hoa Hạ quốc.
Khu Bách Hội, trong văn phòng riêng ở một tòa nhà chọc trời 32 tầng.
Lưu Hoành Vũ đang lướt trang web phòng giao dịch, là bộ trưởng bộ hậu cần Thiên Kiếm công hội, một trong những công việc thường ngày của hắn ta là bắt đầu bổ sung đủ loại vật tư từ đường dây khác nhau cho công hội.
Đối với công hội cỡ lớn như Thiên Kiếm, đầu tiên bọn họ tìm kiếm một số hàng hiếm có.
Hắn ta vừa uống trà sữa vừa lướt giao diện cơ giới hóa.
Phần lớn đồ vật xuất hiện trong phòng giao dịch đều là thương phẩm phổ thông, lấy thực lực của Thiên Kiếm công hội cũng có thể tự mình lấy được, không đáng mua ở phòng giao dịch.
“Có chút kích thích không.” Lưu Hoành Vũ lắc đầu, “Đám người Thanh Long cũng không bỏ ra chút đồ tốt sao?”
Nhưng không gian bán tư nhân này gần như đều có bối cảnh cường đại.
Đột nhiên, trong giao diện không gian bán tư nhân quen thuộc đột nhiên xuất hiện một không gian mới xếp ở hàng dưới cùng.
“Quầy bán quà vặt? Không có công hội? Cái quỷ gì…” Lưu Hoành Vũ tỏ vẻ ghét bỏ, “Tư cách tiến vào thấp nhất, giá trị tài khoản một vạn liên minh tệ… Đoán chừng bên trong đều bán rác rười.”
Nói xong, hắn ta tiện tay lướt qua không gian này.
Đúng vào lúc này, phần mềm chat của hắn ta điên cuồng nhảy lên.
Ấn mở khung chat, bên trong lại có bảy tám tin tức mới.
Thậm chí có người dám Buff cửa sổ chat!
“Điên rồi, dám Buff ta?” Lưu Hoành Vũ hơi tức giận nhưng vẫn mở khung chat.