Chương 211: Thực lực chân chính của Tửu quỷ
Chương 211: Thực lực chân chính của Tửu quỷ
Sắp thua, cuối cùng vũ khí của nam tử cường tráng bị Nguyễn Ngữ đánh rơi, một kiếm sau cùng điểm vào mi tâm của hắn ta!
Trận chiến im bặt dừng lại.
Dưới đài truyền đến một tràng tiếng kêu.
“Trời ạ, ta thật sự không thể tin được! Nguyễn Ngữ kia lại thắng!”
“Tửu quỷ lại có thể mạnh đến trình độ này?”
Lúc này, vô số ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào nam tử buồn bã kia.
Bóng dáng của hắn ta vẫn hơi loạng choạng nhưng thanh kiếm trong tay vững vàng đến kỳ lạ, hắn ta thản nhiên nhìn đối thủ, giọng nói không lớn lại truyền khắp toàn trường.
“Tự cởi quần áo!”
Nam tử cường tráng này suýt nôn ra máu.
Con hàng này còn đang thèm thân thể của mình!
Đúng vào lúc này, một thanh kiếm rộng đâm vào từ sau lưng người kia, đâm ra trước ngực.
Nam tử cường tráng nhìn mũi kiếm đâm ra trước ngực, đầu tiên là hoảng sợ nhưng sau đó như là được giải thoát, ánh mắt vô cùng thoải mái.
Bị người ta giết chết dù sao cũng tốt hơn bị con sâu rượu này chà đạp.
Nguyễn Ngữ khiếp sợ nhìn mũi kiếm trước ngực nam tử, nhìn ra sau lại thấy bóng dáng cao lớn của Viên Trụ đứng sau lưng người kia, vô cùng sợ hãi.
“Lại là ngươi, ngươi, vì sao ngươi giết hắn?!”
“Vì sao giết hắn? Nói đùa! Viên mỗ ta là Chiến Thần đệ nhất thiên hạ! Đối địch với Viên mỗ ta chỉ có một con đường chết!” Viên Trụ lý lẽ hùng hồn nói.
Noãn Noãn đỡ trán, nói thật lúc này nàng không muốn nói mình quen biết hai người kia.
Hoàn toàn là hai người điên…
Nhưng những người khác như đã hơi quen với dáng vẻ say khướt của hai người này, hoặc là bọn họ càng thấy hoảng sợ vì tiểu đội Hỏa Thần thể hiện chiến lực kinh người trong nghịch cảnh.
Nếu nói trận đấu với tiểu tổ Thuấn Sát đã chứng minh thực lực cá nhân của Giang Khải, vậy trận chiến với Liệp Ưng, Hỏa Thần đã chứng minh bọn họ là một tiểu đội có thực lực cực mạnh!
Mỗi người đều có thể bộc phát ra lực lượng kinh người, đây mới là điều kinh khủng nhất!
Cho đến lúc này, Giang Khải mới nhìn về phía đối thủ của mình.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Từ Phi Tường, Giang Khải mỉm cười, “Ta nói cái gì, Liệp Ưng các ngươi muốn giết đội hữu của ta sẽ không dễ như vậy.”
Từ Phi Tường lấy lại tinh thần, lại nhìn tấm thẻ bài màu đen trong tay Giang Khải, trong mắt không biết là hoảng sợ hay tức giận, hắn ta gào thét với Giang Khải, “Giang Khải, đừng đắc ý quá sớm, ta tránh được hai thanh Truy mệnh của ngươi, chẳng lẽ ngươi đổi một tấm thẻ vũ khí là ta không tránh được nữa sao?!”
“Những tên phế vật kia còn không thu thập được những rác rưởi bên cạnh ngươi, vậy Từ Phi Tường ta lấy đầu trên cổ Giang Khải ngươi là được!”
Nói xong, bóng dáng Từ Phi Tường bộc phát, bắn về phía Giang Khải, “Chết cho ta! Toàn phong trảm!”
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Thật xin lỗi, ngươi nói đúng, đổi vũ khí, ta chính là xác định ngươi chắc chắn không trốn thoát!”
Ngón giữa và ngón trỏ của hắn dựng lên nắm thẻ bài.
“Tôi lửa!”
Tấm thẻ màu đen lập tức bị một đám lửa bao bọc, chỉ là sương mù màu đen do Diêm Vương lệnh tản ra cũng không bị màu sắc ngọn lửa bao trùm, ngược lại màu sắc ngọn lửa biến thành màu đen.
Thoạt nhìn, Diêm Vương lệnh trong tay Giang Khải như dấy lên ngọn lửa màu đen hừng hực!
“Quỷ thủ phi bài!” Giang Khải ra tay!
Diêm Vương lệnh như một đạo khí đen lập tức bắn ra, để lại một ấn ký màu đen ở trên không trung, thoáng cái bắn đến trước mặt Từ Phi Tường.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Quỷ thủ phi bài chuẩn xác bắn trúng trước ngực Từ Phi Tường đang xoay tròn tốc độ cao.
Lần này vận khí của Giang Khải không được tốt lắm, trước đó thanh Truy mệnh thứ sáu xuất hiện bạo kích, tỷ lệ bạo kích bị thiết lập lại, Diêm Vương lệnh thôn phệ thanh Truy mệnh thứ chín, bản thân kế thừa 30% tỷ lệ bạo kích, lại thêm 15% tỷ lệ bạo kích bản thân, cũng có 45% khả năng bạo kích.
Kết quả, dưới tình huống gần một nửa tỷ lệ bạo kích, Giang Khải lại không có bạo kích.
Nhưng bản thân Diêm Vương lệnh có 50 điểm xuyên thấu, tấm thẻ vẫn nhẹ nhàng xuyên qua hộ giáp của Từ Phi Tường.
Ngọn lửa màu đen lập tức thiêu đốt trên người Từ Phi Tường, dưới nước mưa cọ rửa thế lửa càng ngày càng nhỏ… Ngay lúc ngọn lửa màu đen sắp tắt, đột nhiên ngọn lửa trên người Từ Phi Tường lại mạnh mẽ hơn gấp trăm lần.
Cả người Từ Phi Tường như một quả cầu lửa màu đen!
“A!” Từ Phi Tường hét thảm một tiếng, rơi xuống từ giữa không trung, hung hăng ngã xuống đất.
Chẳng mấy chốc ngọn lửa trên người Từ Phi Tường bị nước mưa dập tắt, sau khi ngọn lửa bị dập tắt, Từ Phi Tường trên đất đã hoàn toàn thay đổi, cả người cháy đen.
Cơn mưa to bảo vệ một hơi sau cùng của Từ Phi Tường.
“Sao, sao có thể… Vì sao lại như vậy… Vì sao, lại, mạnh như vậy…” Từ Phi Tường vừa đau khổ rên rỉ vừa vô lực nói.
“Giang Khải, vì sao…”
Giang Khải thản nhiên nhìn Từ Phi Tường hấp hối, vung tay lên, Cửu kiếp truy mệnh và Diêm Vương lệnh tản mát khắp nơi quay về trong tay hắn.