Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 222 - Chương 222: Nữ Yêu Kỳ Quái

Chương 222: Nữ yêu kỳ quái Chương 222: Nữ yêu kỳ quái

Ba người lại cẩn thận kiểm tra vòng quanh nhà gỗ, gõ gõ nơi này, vỗ vỗ chỗ kia, cuối cùng đưa ra kết luận đây là một căn nhà gỗ bỏ hoang.

“Khải đội, có phải chúng ta bị Thanh Long lừa không?” Nguyễn Ngữ cau mày, “Căn nhà gỗ này có liên quan gì với bí cảnh?”

Lúc này Giang Khải cũng không có cách nào.

Theo lý thuyết, Địch Tang đã đưa ra hứa hẹn trước mặt mọi người, lấy uy vọng của Thanh Long công hội sẽ không lừa người như thế.

Sau khi Hồ Ngôn đi dạo quanh phòng một vòng quay về, lắc đầu với Giang Khải và Nguyễn Ngữ, “Không có cái gì, có phải nhầm lẫn không.”

Giang Khải lắc đầu, “Không giống! Các ngươi phát hiện không, bên ngoài nhà gỗ vô cũng cũ nát nhưng bên trong nhà gỗ lại đặc biệt sạch sẽ không có cả tro bụi.”

“Hiển nhiên có người từng đến đây, hơn nữa còn kỹ càng kiểm tra nơi này.”

Hồ Ngôn cũng nói, “Đúng là như thế, xung quanh sân có dấu vết từng bị đào móc, chỉ là bị vùi lấp lại, có thể người Thanh Long cũng đang tìm cửa vào bí cảnh.”

Giang Khải nhớ trước đó Địch Tang có nói, hiện tại Thanh Long bọn họ cũng chưa tìm được lối vào bí cảnh, chỉ xác định chắc nơi này có một bí cảnh.

Thực lực Thanh Long công hội nằm trong top đầu của mười công hội lớn Hoa Hạ, bọn họ cũng không tìm được cửa vào, tiểu đội Hỏa Thần dựa vào cái gì có thể tìm được cửa vào.

Bí cảnh là một khu vực hiếm thấy, muốn đi vào bí cảnh tất nhiên cũng không phải việc nhẹ nhàng.

Vậy vấn đề là, bọn họ làm sao xác định một căn nhà gỗ bình thường như thế lại là cửa vào một bí cảnh chứ.

Giang Khải mặt ủ mày chau…

Trong vô thức, sắc trời đã dần tối, Giang Khải suy nghĩ nói, “Chắc căn nhà gỗ này còn có chút điều bí ẩn, tạm thời chúng ta đừng phá hoại hoàn cảnh của nó, đêm nay chúng ta đóng quân dã ngoại gần đây đi.”

Buổi tối, Nguyễn Ngữ dựng đống lửa, vừa uống chút rượu vừa nước thịt sơn thử.

“Tiểu Khải, Tiểu Hồ, muốn lấy hai phần không?”

Giang Khải và Hồ Ngôn không để ý đến hắn ta.

Nguyễn Ngữ không uống rượu một ngày sẽ thấy cả người khó chịu, dù sao hắn ta là Tửu quỷ, Giang Khải và Hồ Ngôn đã sớm không thấy ngạc nhiên, chỉ hy vọng hắn ta sớm uống say ngủ một giấc.

Đêm khuya, trong doanh địa vang lên tiếng lẩm bẩm của Nguyễn Ngữ, Giang Khải và Hồ Ngôn cũng chưa ngủ.

“Có tiếng động gì không?” Giang Khải hỏi.

Hồ Ngôn lắc đầu, “Nơi này rất ít xuất hiện dã thú, nhìn chằm chằm đến bây giờ cũng không phát hiện điều khác thường gì.

Giang Khải nhíu mày nhìn về phía căn nhà gỗ lẳng lặng đứng sừng sững trong màn đêm đó, trong yên tĩnh như có chút quỷ dị.

Nửa đêm, Hồ Ngôn đi ngủ trước, Giang Khải vẫn nhìn chằm chằm nhà gỗ.

Chẳng lẽ thật sự bị Thanh Long lừa?

Đúng vào lúc này, một cơn gió đêm thổi tới, Giang Khải cảm thấy rùng cả mình, cả người không tự chủ được run rẩy… Ý thức của Giang Khải lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn bắt được một bóng đen, lấy tốc độ cực nhanh xông vào nhà gỗ từ cửa sổ!

Nếu không phải hắn có Quỷ nhãn, thật sự vô cùng khó phân biệt ra đoàn bóng đen di chuyển với tốc độ cao trong bóng đêm.

“Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, thức dậy!” Giang Khải đánh thức hai người đang mơ mơ màng màng, lập tức chạy về phía nhà gỗ.

Đẩy cửa đi vào, trong căn nhà gỗ vốn rỗng tuếch lại có một bóng người đang đứng.

Đây là một nữ nhân mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, thân thể nửa lơ lửng giữa không trung, mái tóc dài rủ xuống trước mặt, dưới tay áo dài là mười cái móng vuốt như gai gỗ rủ bên người.

“U linh nữ yêu?” Giang Khải hoảng sợ nói.

Bọn họ chờ nửa ngày, chỉ chờ được một U linh nữ yêu đến chiếm phòng trống?

“Thật, thật đẹp…” Nguyễn Ngữ lộ ra vẻ mặt si mê, lẩm bẩm nói.

Hồ Ngôn vội vàng đẩy hắn ta một cái, tên này xoa mắt lại nhìn nữ nhân, lập tức sợ đến khẽ run rẩy, “ĐM, nữ yêu!”

Sau khi U linh nữ yêu này phát hiện ba người Giang Khải, vén mái tóc dài trước mặt lên lộ ra một khuôn mặt trắng bệch vui cười.

Giang Khải đang định chuẩn bị chiến đấu, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy nữ yêu này công kích.

Nàng chỉ lơ lửng ở trước mặt ba người, trên mặt nở nụ cười khoa trương… Nhìn lâu sẽ cảm giác nàng cũng không phải đang cười với ba người Giang Khải, mà chỉ là miệng của nàng nứt ra trình độ quá lớn.

“Nàng… Nàng không công kích chúng ta?” Hồ Ngôn trốn ở sau lưng Nguyễn Ngữ, cẩn thận nhìn nữ yêu.

Giang Khải cũng không hiểu rõ cho lắm, lúc này hắn cũng không biết nên giết nữ yêu hay nên đợi nàng ra tay trước.

Đôi bên giằng co một lát, nữ yêu này chậm rãi xoay người, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Trong gương xuất hiện khuôn mặt kinh dị của nữ yêu, ánh mắt của nàng lại chỉ nhìn bản thân trong gương, căn bản không để ý đến ba người Giang Khải sau lưng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nữ yêu không có hành động gì khác vẫn lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm.

“Có phải cần giết nàng không, sau đó rơi ra thứ gì đó?” Hồ Ngôn suy đoán.
Bình Luận (0)
Comment