Chương 258: Kẻ hèn nhát (2)
Chương 258: Kẻ hèn nhát (2)
Sau đó, Tô Noãn Noãn đi đến trước mặt Viên Trụ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Onoda Juro, “Các ngươi sớm mai phục lại lấy nhiều bắt nạt ít, còn không biết xấu hổ đứng đây tự biên tự diễn? Ta thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi.”
“Nếu Chu đội, Nguyệt Linh ca, Hứa đội đầy trạng thái một chọi một với ngươi, thắng bại chưa biết trước!”
Tô Noãn Noãn nhìn về phía Onoda Juro, nhìn về phía Hockman, nhìn về phía nữ vu kia, lạnh lùng nói, “Trụ Tử dũng cảm hơn các ngươi nhiều, Chu đội nói không sai, các ngươi đang sợ, các ngươi mới là người hèn yếu nhất!”
Tô Noãn Noãn vừa nói xong, Juro lắc người một cái đã đến sau lưng Tô Noãn Noãn.
Lại là chiêu Quán xuyên trảm này!
Vào thời khắc mấu chốt, Viên Trụ chặn trước người Tô Noãn Noãn, trường đao đâm xuyên qua ngực hắn ta!
“Trụ Tử…” Tô Noãn Noãn đau lòng muốn chết, nhẹ vỗ về khuôn mặt đau khổ của Viên Trụ.
Nhưng ngay sau đó một thanh đao nhọn cũng đâm xuyên qua bả vai Tô Noãn Noãn!
Hockman đột nhiên đi tới, “Đừng giết hai người này!”
Juro nhíu mày, “Sao lại không giết?”
Hockman cười lạnh nói, “Không phải bọn họ nói Hoa Hạ còn có cường giả sao? Vậy được, treo ngược hai người bọn họ lên!”
Nói xong, Hockman tìm được thiết bị video bố trí ở hiện trường, hắn ta đi đến trước màn ảnh, áp sát vào màn ảnh trợn tròn hai mắt, “Hoa Hạ các ngươi còn có rất nhiều người đang xem đi! Nữ nhân kia nói chúng ta sợ? Ha ha ha ha, vậy được, ta để khắp thiên hạ xem rốt cuộc là ai đang sợ!”
“Không phải các ngươi còn cường giả sao? Có gan đến đây cứu người đi!”
“Ta cũng rất hiểu lý lẽ, nếu các ngươi không có ai to gan vậy thì phái một vị quan lớn đến, ít nhất cũng phải cấp bậc thiếu tướng đến nơi này cầu xin chúng ta, biết đâu chúng ta sẽ thả người!”
“Một đám hèn nhát, một đám rác rưởi, ha ha ha ha!” Nói xong, Hockman hô to với thủ hạ, “Treo ngược hai người kia lên, để tất cả mọi người nhìn dòng máu của bọn họ khô cạn!”
…
Trên kinh đô, khu vực offline huấn luyện doanh Chiến Thần điện, Hoa Thiên Thần đấm một cái vào bàn, chiếc bàn gỗ lập tức chia năm xẻ bảy!
Hoa Thiên Thần nổi giận, nói với thủ hạ sau lưng, “Đi điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức, chiến sĩ của chúng ta quyết không chảy máu vô ích!”
“Vâng!”
Một vị tướng lĩnh khác ngồi bên cạnh hắn ta thở dài một tiếng, im lặng một lát, nói, “Lần này hành động Bình Minh thất bại, thời gian còn lại đã không cách nào bố trí tổng tiến công giống với loại cường độ này lần nữa, Thiên Thần, e rằng chúng ta không có cơ hội nữa.”
Hoa Thiên Thần không nói gì, hắn ta biết lời nói của đồng bạn không phải là nhụt chí.
Kế hoạch Bình Minh trù tính đã lâu, nhiều quốc gia liên thủ lại thua ở việc bị tiết lộ bí mật, vẫn chưa thể đột phá phong tỏa của kẻ địch, sau đó lại phái đội ngũ đi vào chắc chắn là kéo các chiến sĩ đi chịu chết vô ích.
Hoa Thiên Thần chán nản ngồi trước vị trí, “Các chiến sĩ đã cố hết sức, là lỗi của ta, lỗi của ta… Ta, ta không có mặt mũi nào đi gặp chiến sĩ của chúng ta, đi gặp dân chúng Hoa Hạ!”
“Còn có Viên Trụ và Tô Noãn Noãn, hiện tại còn ở trên tay bọn họ!” Hoa Thiên Thần đau khổ nhắm mắt lại.
“Hockman kia thật sự quá đáng, lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.” Đồng bạn nói, “Thiên Thần, phải lập tức báo cáo chuyện này với cấp trên, ngươi đừng kích động…”
Bệnh viện quân khu Giang Trung thành, trong phòng bệnh cao cấp.
Giang Khải nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
“Ca, ngươi đi đâu?” Anh Tử lập tức phát hiện hành động của Giang Khải, đuổi theo nói.
Sau khi đến gần, Anh Tử mới thấy biểu cảm của Giang Khải, sợ đến mức lùi lại nửa bước.
Nhị ca luôn sủng ái mình lại khuôn mặt như phủ băng, đôi mắt vằn vện tia máu, hoàn toàn không giống vẻ ôn hòa thường ngày của hắn.
“Ngươi, có phải ngươi thấy video buổi sáng không…” Anh Tử hỏi, “Không phải ngươi muốn đi… Ca, hiện tại không thể đến bên kia! Dù ngươi đi cũng không cứu được Trụ Tử ca…” Nói xong, đôi mắt Anh Tử cũng đỏ hoe.
Nàng lo lắng cho sự an nguy của Viên Trụ, nhưng nàng càng lo lắng cho sự an nguy của ca ca hơn.
Hiện tại đi cứu người tương đương với đi chịu chết!
Giang Khải cũng phục muội muội của mình, hắn còn chưa nói gì đâu!
Hít sâu một hơi, vẻ mặt Giang Khải trở nên nghiêm túc, “Ngoan một chút, đừng nói với đại ca, tránh để hắn lo lắng.”
“Ca!” Đôi mắt Anh Tử đỏ hoe nhìn Giang Khải, giữ chặt ống tay áo Giang Khải không chịu buông ra.
Giang Khải nắm chặt tay muội muội, một lát sau kéo tay nàng ra, “Anh Tử, ca không phải đi chịu chết!”
“Ta muốn để những người kia phải trả giá đắt!”
Quay người, Giang Khải không quay đầu lại nữa, sau khi xuống lầu đi thẳng về phía đại sảnh đăng nhập.
Giang Khải không trực tiếp đi vào đại sảnh đăng nhập mà nhìn xung quanh bên ngoài đại sảnh đăng nhập.
Bên ngoài đại sảnh có mấy người đang quanh quẩn, thỉnh thoảng có người đến trước mặt bọn họ nói nhỏ vài câu, sau đó đôi bên quét hình đồng hồ của nhau như đang tiến hành loại giao dịch nào đó.