Chương 336: Lão Hồ tu tiên
Chương 336: Lão Hồ tu tiên
Dẫn lôi kiếp dẫn thiên lôi, chỉ là trong quá trình thiên lôi rơi xuống khiến năng lượng suy giảm nghiêm trọng, dựa theo lời giải thích cuối cùng chỉ có thể tạo ra một phần vạn tổn thương.
Lúc đầu mọi người cảm thấy cho dù là một phần vạn tổn thương cũng đủ để miểu sát một đơn vị cường đại.
Nhưng kết quả sau cùng lại khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Dẫn lôi kiếp không thể miểu sát bất kỳ một Hấp thủy quỷ ngưu nào!
Tuy Dẫn lôi kiếp công kích không như ý muốn, nhưng Hồ Ngôn lại phát hiện Dẫn lôi kiếp sẽ có một hiệu quả khác.
Tê liệt!
Sau khi bị lôi điện đánh, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ xuất hiện trạng thái cả người tê liệt ngắn ngủi, đồng thời biên độ phòng ngự giảm xuống rất nhỏ.
Cứ vậy, cho dù Dẫn lôi kiếp không thể trực tiếp miểu sát kẻ địch nhưng phối hợp với lực công kích cao của Giang Khải, vẫn có thể tạo ra sự uy hiếp cực lớn với kẻ địch.
Ngoài ra, Hồ Ngôn còn khai thác được cách dùng Phong ngữ chú, hắn ta có thể lợi dụng sức gió để mình lơ lửng…
12 ngày sau, Nguyễn Ngữ và Giang Khải nhìn Hồ Ngôn lơ lửng giữa không trung, đang dùng Kỳ vũ.
Trong cơn gió mạnh gào thét, chỉ thấy Hồ Ngôn đứng lơ lửng trên không, trên đỉnh đầu phủ kín mây đen, sấm sét vang dội.
Đột nhiên, ầm ầm ầm, một tiếng vang thật lớn, một tia chớp đánh xuống từ trên bầu trời, đánh trúng một con Hấp thủy quỷ ngưu.
“Khải đội, còn chưa giết chết, ngươi nhanh lên!” Hồ Ngôn nhìn quỷ ngưu bị chọc giận điên cuồng lao về phía mình, lo lắng gọi Giang Khải.
Giang Khải tiện tay đánh ra Truy mệnh, đánh xuyên qua đầu Hấp thủy quỷ ngưu hoàn thành đánh giết.
“Khải đội, không nói những cái khác, mấy kỹ năng này của lão Hồ hợp lại, hiệu quả trang bức tuyệt đối đầy đủ!” Nguyễn Ngữ đứng bên cạnh nói thầm.
“Người xem không rõ chân tướng còn tưởng hắn đang tu tiên, thật ra không đánh chết ai.”
Giang Khải gật đầu, “Đúng vậy, sau này nếu lại đánh nhau với người ta, để hắn bày ra tư thế là được, ngàn vạn lần không thể ra tay.”
“Ừ, không xa tay cảm giác có hiệu quả tốt hơn ra tay.” Nguyễn Ngữ rất đồng ý gật đầu thật mạnh.
“Đúng rồi, Khải đội, chờ quay về từ khu vực thất lạc lại cày nửa tháng, ta và lão Hồ đều đến nhị giai max cấp, chúng ta đều có tài liệu tam giai, ngươi tìm được tài liệu tam giai chưa?”
Giang Khải lắc đầu, “Có trời mới biết ở đâu.”
Lần trước phối phương chuyển chức của hắn là tìm được ở trong Boss bí bảo, trong tình huống bình thường chắc có cơ hội lại đến lấy bí bảo.
“Khải đội, ngươi có muốn thử đi tìm bí bảo Boss bản đồ không?”
“Đâu có dễ dàng như vậy?” Giang Khải bất đắc dĩ lắc đầu, “Cơ hội tìm ra bí bảo vốn rất thấp, lại nói dù tìm được cũng chưa chắc có thể mở ra được.”
“Huống chi Chủ Thần chúng ta còn có nhiệm vụ của mình, ngay cả cơ hội chạm đến Boss bản đồ cũng không có.”
Nguyễn Ngữ cũng thở dài một hơi, “Ta rất muốn xem thử rốt cuộc chức nghiệp tam giai của ngươi là gì…”
Giang Khải cười nói, “Quân đội mời ta gia nhập mấy lần, nếu có tài liệu chức nghiệp cao giai ta đã sớm gia nhập. Cũng là vì tài liệu không rơi ra, ta biết bọn họ chắc chắn sẽ không tốn thời gian trên người ta mãi.”
“Tên gọi là Willis kia nói với ta, Siêu phàm mới thật sự là bắt đầu, chức nghiệp phàm nhân mạnh nhất cũng vô dụng.”
Im lặng một lát, Giang Khải nhìn Hồ Ngôn hô mưa gọi gió, yếu ớt nói, “Có lẽ đây chính là vận mệnh của Dân cờ bạc, vĩnh viễn không biết tương lai là gì.”
Nguyễn Ngữ nói, “Khải đội, Willis kia cho người ta cảm giác rất thần bí, nếu không đợi đến khu vực thất lạc lại hỏi xem phải mở bức thư của hắn như thế nào.”
Giang Khải gật đầu, hắn cũng có chung cảm nhận.
“Cũng được.”
“Lão Hồ, xuống đây đi, ngày mai sẽ phải đến khu vực thất lạc, quân đội chắc chắn sẽ dẫn chúng ta đến đó, chúng ta về khu an toàn trước.” Giang Khải nói với Hồ Ngôn.
…
Ngày thứ hai tiểu đội Hỏa Thần trở về khu an toàn, Lộ Tuấn tự mình tìm được đám người Giang Khải đang nghỉ ngơi trong doanh địa.
Hắn ta còn dẫn theo Trụ Tử và Noãn Noãn.
Một đoàn người được quân đội hộ tống tiến về Truyền tống trận kết nối ở Thái Bình sơn đạo.
Đứng ở trước Truyền tống trận, Lộ Tuấn nói với Giang Khải, “Giang Khải, ca ngươi nhờ ta chuyển một câu cho ngươi, nếu có thời gian hy vọng ngươi đi gặp hắn một chút, hắn có việc nói với ngươi.”
“Ca ta khôi phục thế nào?”
“Rất tốt, thật ra hắn đã có thể xuất viện nhưng tướng quân khuyên hắn ở thêm một tháng.”
“Có người cũng hy vọng ca ca và muội muội ngươi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện quân khu.” Lộ Tuấn ý tứ sâu xa nói một câu.
Giang Khải hơi híp mắt lại, rất hiển nhiên hắn đã biết ai hy vọng đại ca và tam muội rời khỏi quân khu như thế.
Lộ Tuấn thấy vẻ mặt Giang Khải nghiêm túc, mỉm cười, “Ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, có tướng quân ở đây dù ca ca và muội muội ngươi rời khỏi quân khu cũng không có việc gì.”
“Nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi một câu, tướng quân vẫn không cho ta nói cho ngươi biết, nhưng ta cảm thấy vẫn nên để ngươi biết thì tốt hơn.”