Chương 392: Phán quan mạnh nhất (3)
Chương 392: Phán quan mạnh nhất (3)
Tên tiểu tử kia đang trợn to mắt nhìn bên này, chắc chắn đang chờ mong biểu hiện của mình.
Lúc này lão ca thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nhìn đối thủ đối diện.
“Khu 1, công hội cấp Giáp Vô Nhai công hội Âu Dương Dịch, 400 điểm tích lũy!” Lão ca ôm quyền nói.
“Âu Dương Dịch? Là ngươi?” Người đối diện hừ lạnh một tiếng.
“Tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, thật sự là oan gia ngõ hẹp!”
“Mười công hội lớn Thiên Kiếm công hội, Triển Phi!” Nói xong, người kia trực tiếp tháo mặt nạ.
Lúc hắn ta tháo mặt nạ xuống, trên khán đài ở các khu vực truyền ra tiếng kêu la.
“Là Triển Phi, ta nói sao hắn thắng liền bốn trận vẫn còn đang đánh! Hóa ra là một trong ba cường giả dưới Siêu phàm của Thiên kiếm!”
“Thiên Kiếm Triển Phi, ĐM, Thiên Kiếm dùng Triển Phi câu cá! Đoán chừng người lên sân đó cũng trợn tròn mắt, lúc này gặp được Triển Phi còn không phải tặng không điểm tích lũy sao!”
“Triển Phi!” Âu Dương Dịch trợn to mắt, “Ngươi, sao bây giờ ngươi còn trên sân?”
Triển Phi cười lạnh một tiếng, “Vừa rồi ngươi không xem tranh tài đi, ta đã đánh liên tục bốn trận, đây là trận thứ năm.”
“Lúc đầu ta còn muốn đánh thêm mấy trận, lừa thêm điểm tích lũy, kết quả ngươi lại dám lên… Xem ra đây là trận sau cùng của ta.”
“Rất tốt, không phải đều nói ngươi là Phán quan mạnh nhất sao, Âu Dương Dịch, hôm nay có gan thì ngươi đừng chạy, Triển Phi ta chắc chắn đánh giết ngươi trên Tinh Vũ lôi đài!”
Phán quan, chức nghiệp tứ giai Đao phủ!
Âu Dương Dịch trợn mắt nhìn chằm chằm Triển Phi, hừ lạnh một tiếng.
Giang Khải nhìn biểu hiện của Âu Dương Dịch, trong lòng ngạc nhiên.
Không ngờ vị lão ca bên cạnh mình lại là Đao phủ, hơn nữa còn được gọi là Phán quan mạnh nhất! Quả nhiên là cao thủ!
Nhìn cảm xúc trong ánh mắt của đôi bên, Giang Khải cũng hiểu đôi bên đã đến vòng đánh cược tâm lý.
Trong ánh mắt lão ca sát ý như có như không, lúc lên lúc xuống khiến người ta không thể suy đoán, chỉ có thể dùng sâu thẳm khó lường để hình dung.
Một tiếng hừ lạnh này càng thể hiện vô cùng tinh tế vẻ miệt thị kẻ địch!
Một lúc lâu sau, Âu Dương Dịch khẽ nhếch khóe miệng, “Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi được như ý sao? Muốn giết ta, ngươi còn chưa có tư cách này!”
Đôi mắt Giang Khải trợn tròn, không khỏi lau mồ hôi thay cho lão ca.
Nếu lão ca thắng được, lại là một án lệ chức nghiệp yếu thế đánh bại chức nghiệp cường thế!
Ngay lúc đếm ngược tiến vào ba giây cuối cùng, Âu Dương Dịch đột nhiên giơ tay lên hô to với bên ngoài sân.
“Trọng tài, ta nhận thua!”
Lúc Âu Dương Dịch trở lại bên cạnh Giang Khải, Giang Khải cau mày, liếc mắt nhìn Âu Dương Dịch bên cạnh.
Xem mấy trăm trận đấu, đây là lần đầu còn chưa bắt đầu đã nhận thua…
“Âu Dương lão ca, đã nói đánh cược tâm lý mà?”
Âu Dương Dịch cũng không có chút cảm giác ngượng ngùng nào, tặc lưỡi, “Đã đánh cược. Thua.”
Giang Khải tức đen mặt, vị lão ca này thật sự là một nhân tài.
“Lão ca có khúc mắc với Triển Phi kia?”
“Cũng không tính là gì, chỉ cướp Boss cấp thống lĩnh của hắn mấy lần… Hắn quá keo kiệt, chẳng phải chỉ mấy con thống lĩnh sao, lần trước ta đã trả lại cho hắn, lại còn ngày nào cũng đuổi giết ta.” Âu Dương Dịch gãi đầu.
Giang Khải ngạc nhiên nói, “Ngươi đã trả lại cho hắn, hắn còn đuổi giết ngươi? Lão ca, ngươi trả lại Boss cho hắn như thế nào?”
“Khu của chúng ta có một khu vực Boss thống lĩnh dày đặc, lần đó công hội chúng ta không cẩn thận đồng thời mở mấy cái, sau đó ta dẫn theo thống lĩnh chạy khắp nơi, vừa hay thấy đám người Triển Phi.”
“Ta nghĩ trước kia thật sự từng cướp Boss của hắn, lần này vừa hay trả lại cho hắn, mọi người cũng coi như thanh toán xong, sau đó ta liền trả lại cả bảy con thống lĩnh cho hắn.”
Nghe kinh nghiệm truyền kỳ của Âu Dương Dịch, Giang Khải cũng tức đen cả mặt.
Lão ca này không phải người bình thường!
“Ây… Vậy Triển Phi đã nhận rồi?”
“Không, có thể là chưa chuẩn bị xong, nghe nói là đoàn diệt.” Âu Dương Dịch hời hợt nói.
Cuối cùng Giang Khải đã biết vì sao Triển Phi vừa thấy Âu Dương Dịch đã tháo mặt nạ.
Đây là hận đến tận xương cốt!
“Ai, thực lực của Triển Phi quá mạnh, ta nói cho ngươi biết người bình thường thật sự đánh không lại. Ba cao thủ lớn của Thiên Kiếm, ta cũng sắp bị hắn làm cho không chống đỡ được nữa.”
“Lần này thua 400 điểm tích lũy, điểm tích lũy này còn là mượn của công hội khác.”
Giang Khải không hiểu nói, “Các ngươi là công hội cấp Giáp, không phải không lấy ra được 400 điểm tích lũy này chứ.”
Âu Dương Dịch lắc đầu, “Lấy ra được nhưng thật sự lấy ra cũng không còn lại bao nhiêu.”
“Thiên Kiếm vẫn ép công hội chúng ta giao ta ra, công hội chúng ta không chịu nên Thiên Kiếm làm khó dễ công hội chúng ta rất nhiều, phát triển càng ngày càng tệ.”
“Ta suy nghĩ công hội đã vậy, chẳng may ta thua, công hội vốn không giàu có, có lẽ cũng sẽ xuống cấp. Cho nên ta nghĩ đi tìm công hội quen biết khác xoay sở một chút.”
Giang Khải không nhịn được ôm quyền nói, “Khâm phục, thật sự khâm phục!”