Chương 406 - Không cho đường đàm phán
Giang Khải lạnh lùng nhìn hắn ta, tùy ý ôm quyền, “Ta thấy thời hạn mà ta cho các ngươi không còn bao nhiêu, xem ra Lưu hội trưởng đã đưa ra quyết định.”
“Điều này…” Lưu Viễn Hương tỏ ra khó xử, “Là thế này, lần này ta đến cũng là muốn hỏi Giang Khải huynh đệ một chút, có thể cho một con đường khác không.”
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Ta và Lưu hội trưởng không quen, đã không quen cũng không dám nhận hai chữ huynh đệ, ngươi gọi tên ta là được.”
“Thật xin lỗi, Lưu hội trưởng, lúc trước Hoàng Đạt ý đồ mưu sát muội muội ta, hắn có hỏi ta cho một con đường khác không.”
“Điều này… Giang Khải huynh… Giang Khải, hai điều kiện kia chúng ta có thể đồng ý với ngươi, chúng ta tuyệt đối không bao che vụ án trên người Hoàng Thông, Hoàng Đạt, Hoàng Vĩ, sẽ nghiêm trị theo luật pháp! Chỉ là, thứ nhất một mạch Hoàng gia là người sáng lập Huyền Vũ chúng ta, thứ hai ngươi cũng biết chúng ta phải chịu trách nhiệm hai mươi mấy phân hội, không ngừng tổ chức nhân viên khai hoang Quỷ Tinh, khó tránh khỏi bỏ bê quản lý người phía dưới.”
“Đám người Hoàng Thông có chỗ không đúng, chúng ta tuyệt đối không nhân nhượng nhưng một mạch Hoàng gia có ít nhất hơn ba trăm người, thậm chí có vài người không liên quan đến đám người Hoàng Thông, ngươi trực tiếp muốn chúng ta khai trừ toàn bộ một mạch Hoàng gia, có phải hơi không có tình người không?”
Giang Khải thản nhiên nhìn Lưu Viễn Hương, suy nghĩ thêm chút lại mỉm cười, “Thật ra con người của ta không thích giải thích quá nhiều, nhưng ngươi đã nói vậy thì ta không thể không nói rõ.”
“Thủ hạ các ngươi ỷ thế hiếp người, điều tồi tệ hơn là không chỉ đối phó ta ở trên Thiên Chức, thậm chí còn kéo ra hiện thực, muốn đưa người nhà ta vào chỗ chết, hiện tại ngươi nói cho ta biết các ngươi sẽ nghiêm trị, xin hỏi trước đó các ngươi đã làm gì hả?”
“Nếu không phải hiện tại ta bắt được nhược điểm của các ngươi, ngươi sẽ chủ động chạy tới nói cho ta biết sẽ nghiêm trị đám người Hoàng Thông sao?!”
“Lưu hội trưởng nói cho ta biết một mạch Hoàng gia còn có rất nhiều người vô tội, nhưng thật xin lỗi phạm phải sai lầm thì phải bị phạt, điều không khéo là con người ta bụng dạ hẹp hòi, chỉ thấy ba người bọn họ bị phát khiến ta khó chịu!”
“Bọn họ có thể không kiềng dè gì như thế, không phải vì bọn họ là họ Hoàng sao? Thân phận này đã mang đến đặc quyền cho bọn họ, vậy hôm nay ta muốn nhổ tận gốc căn cơ mang đến đặc quyền cho bọn họ!”
“Vị này là phó hội trưởng Hoàng Kiến Quốc đi, một mạch Hoàng gia các ngươi cùng đừng trách ta, muốn trách thì trách bọn họ đi!”
Hoàng Kiến Quốc hơi híp mắt lại, “Ý của ngươi là không có chỗ đàm phán sao?”
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Cho tới bây giờ ta chưa từng nói cho các ngươi biết có thể đàm phán!” Nói xong, Giang Khải lại nhìn đồng hồ nói, “Được, thời gian đã đến, hiện tại nói cho ta biết kết quả đi.”
“Giang Khải, ngươi khinh người quá đáng!” Hoàng Kiến Quốc tức giận quát.
Giang Khải không chút lay động, xoay người không nhìn hắn ta.
Dù sao có La thần ở bên cạnh, có lẽ Hoàng Kiến Quốc kia cũng không dám ra tay.
Lưu Viễn Hương kéo Hoàng Kiến Quốc đang kích động lại, lắc đầu với hắn ta, dùng ánh mắt ra hiệu hắn ta đừng manh động.
“Được, Giang Khải, chúng ta đồng ý toán bộ điều kiện của ngươi!” Lưu Viễn Hương lớn tiếng nói, “Mong ngươi từ bỏ tranh tài tiếp theo.”
Lúc này Giang Khải mới xoay người, hắn nhìn về mặt giận dữ của Hoàng Kiến Quốc, nhìn tất cả trưởng lão Huyền Vũ đang nhìn chằm chằm mình, ung dung cười một tiếng, “Ta biết các ngươi nghĩ như thế nào, không phục chứ sai.”
“Đúng vậy, Huyền Vũ các ngươi có rất nhiều Chiến Thần, kết quả hiện tại lại không thể không cúi đầu trước ta.”
“Nhưng ta khuyên các ngươi tốt nhất hãy tỉnh táo, cẩn thận ngẫm lại sai lầm của mình, ta lại khuyên các ngươi một câu, nếu các ngươi còn dám đến trêu chọc ta, lần sau ta đứng đối diện các ngươi sẽ không cho các ngươi cơ hội họp bàn nữa!”
La Bình thở dài một hơi, hắn ta không ngờ Giang Khải sẽ cứng rắn như thế.
Tuy Huyền Vũ đồng ý yêu cầu của Giang Khải nhưng chắc chắn bọn họ cũng nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay, e rằng đây không phải chuyện tốt với Giang Khải…
Nhưng dù sao La Bình chỉ là một người trung gian, bọn họ đã quyết định xong việc này, mình cũng không có cách nào can thiệp.
“Được, hai bên các ngươi đã đạt thành hiệp nghị, vậy ta mặt dày làm người trung gian, đảm bảo hai bên đều thực hiện hứa hẹn.
“Lưu hội trưởng, ta sẽ giúp đỡ giám sát việc một mạch Hoàng gia, ta cũng sắp xếp quân đội đặc biệt phụ trách điều tra hành vi phạm tội của ba người Hoàng Thông, đảm bảo bọn họ nhận được sự trừng phạt pháp luật vốn có, hiện tại ngươi phải đưa cho ta 20 vạn điểm tích lũy. Ngoài ra, năm người Hà Thi Thi và Tứ quý hoa đô cũng phải rời công hội, gia nhập công hội của Giang Khải.”
Lồng ngực Lưu Viễn Hương chập trùng, nhưng việc này đã quyết định xong không có đường sống khác.
“Làm phiền La thần.” Lưu Viễn Hương nâng đồng hồ lên chuyển 20 vạn điểm tích lũy công hội cho La Bình.