Chương 457: Tiểu phân đội vô cùng chu đáo Đảo quốc
Chương 457: Tiểu phân đội vô cùng chu đáo Đảo quốc
Thường Tư Diêu cũng nói ra cách kiếm lợi kia.
“Mục tiêu của những người tự do chúng ta, ngoại trừ cướp đoạt bảo rương còn có một điểm rất quan trọng là thăm dò khu vực càng xa hơn.”
Giang Khải gật đầu, Thường Tư Diêu cũng từng nói điểm này.
“Cũng bởi vậy, trừ khi có chuyện rất quan trọng hoặc là tử vong logout, nếu không chúng ta sẽ không trở về lãnh địa.”
“Sau 30km, muốn tìm được đội ngũ quân đội cũng rất khó khăn, sau 50km căn bản không có khả năng tìm được đội ngũ quân đội.”
“Có thể đi đến khoảng cách này đều là người có kinh nghiệm, cao thủ trong người tự do, trong tay bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có một vài bảo vật cao cấp, nhưng bọn họ chưa chắc đã cần bảo vật trong tay mình.”
“Hơn nữa ngươi cũng biết một mình ở trong khu vực không biết, thời gian lâu dài mặc kệ là ai cũng cảm thấy cô đơn.”
“Cho nên bắt đầu từ 40km, gần biên giới mỗi 10km sẽ có một cuộc họp người tự do vào ngày 1 mỗi tháng, người tự do gần đó đều đến tham gia.”
“Trong cuộc họp, bọn họ sẽ trao đổi bảo vật trên tay, đổi lấy thứ mình cần.”
“Ngoài ra trong hội nghị còn có đánh cược, cạnh tranh tử vong cùng đủ loại hạng mục, coi như là buổi cuồng hoan của người tự do.”
“Hội nghĩ sẽ kéo dài cả ngày, qua nhiều năm truyền thừa như vậy địa điểm hội nghị đều là khu vực khá an toàn.”
Giang Khải nhíu mày, hắn suy nghĩ.
Lực lượng một mình hắn có hạn, hiện tại hắn cũng không muốn đi trêu chọc Người tuần đêm, muốn mở ra tài liệu Thiên Mệnh từ trong bảo rương khác thì tỷ lệ quá thấp.
Nhưng nếu có thể thông qua cách giao dịch thu hoạch được tài liệu Thiên Mệnh, hoặc là tin tức liên quan vậy tuyệt đối là một “con đường tắt”!
Thường Tư Diêu này đúng là người giỏi đi đường tắt!
“Ồ, hội nghị người tự do chỉ có thể lấy vật đổi vật, hơn nữa người ta cũng chướng mắt đồ vật bình thường, cho nên ngươi nhất định phải lấy ra đồ đủ để hấp dẫn người khác.”
“Ngoài ra, tuy hiện tượng đánh nhau không phổ biến ở bên kia, phần lớn đều khá hiền lành nhưng trong này không có quân đội, không thuộc về lãnh địa Hoa Hạ, cho nên cũng có nghĩa nơi này… Thật sự là khu vực ngoài vòng pháp luật, chắc ngươi hiểu ý ta.”
Giang Khải hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng kịp phản ứng.
Trên người Giang Khải có rất nhiều đồ tốt, cũng không sợ mình không có đồ đổi.
Chỉ cần đến lúc đó cẩn thận chút là được.
Giang Khải nhìn đồng hồ, “Ngày 1… Còn có hai mươi ngày.”
“Ừ, lần này chắc chúng ta không tham gia được, chờ sau đó hoặc là sau sau đó.” Thường Tư Diêu nói.
Giang Khải lắc đầu, “Không chờ, chúng ta nắm bắt thời gian chắc đến kịp!”
“A? Ngươi chắc chắn muốn đuổi kịp lần này? Đây chính là khu vực 50km, trên đường đi có không biết bao nhiêu dã thú.”
“Cẩn thận chút là được.” Giang Khải nói, “Rốt cuộc ngươi có đi theo ta không? Không đi với ta thì ta tự đi!”
Thường Tư Diêu cau mày lại nhìn Giang Khải, do dự một chút mới cắn răng một cái, “Đi!”
…
Giang Khải và Thường Tư Diêu chạy về phía khu vực không biết bên ngoài Thái Bình sơn đạo.
Bên ngoài lãnh địa Hoa Hạ đều là khu vực không biết, nhưng trên tổng thể phương hướng thăm dò ra ngoài của người tự do vẫn lấy thành chính làm đơn vị.
Huống chi Giang Khải còn nhớ rõ phải nghiên cứu địa hình giúp Đông Ly, nên vẫn chọn tiếp tục thăm dò khu vực trước đó.
Ở một bên khác, biệt thự Tĩnh Tâm hồ Giang Trung thành,
Lộ Tuấn tự tay giao một tờ giấy chứng nhận thí luyện người mới cho Giang Lan.
“Giang Lan, ta đã thông báo cho bên Đảo quốc, mặc dù ngươi nói không cần bọn họ bảo vệ nhưng lúc trước đã ký kết hiệp nghị với bên Đảo quốc, bọn họ dặn nếu ngươi và Giang Anh tham gia thí luyện người mới nhất định phải thông báo cho bọn họ.”
“Công ty khoa học kỹ thuật Đảo quốc bọn họ hợp tác với công ty Sang Thế Kỷ khai thác một thiết bị ghi chép video, có thể do Người nhập cư trái phép đưa vào Quỷ Tinh, bọn họ muốn dùng thiết bị này quay lại việc thực hiện hứa hẹn với ngươi, tránh để Giang Khải nói bọn họ không thực hiện nghĩa vụ.”
Giang Lan lắc đầu, lão nhị cũng thật là…
Nhưng đây là hiệp nghị giữa quốc gia, Giang Lan cũng không thể phản đối.
“Thông báo là thông báo, đến lúc đó ngươi có yêu cầu gì cứ nói thẳng với bọn họ.” Lộ Tuấn nói thêm.
Giang Lan gật đầu, “Lộ Tuấn, trong khoảng thời gian này cảm ơn ngươi, ngươi vẫn đặc biệt quan tâm ba huynh muội chúng ta.”
Lộ Tuấn mỉm cười vỗ vai Giang Lan, trải qua những ngày rèn luyện này, Giang Lan đã hoàn toàn khôi phục từ dáng vẻ bệnh tật trước đó, thậm chí còn cường tráng hơn trước đó một chút.
“Ngươi khách sáo với ta làm gì, nhưng tướng quân đặc biệt dặn ta hỏi thăm ngươi, ngươi xác định không dùng tài liệu Võ đồ sao?”
Giang Lan lắc đầu, “Vậy dùng tài liệu Thiên Mệnh đi.”
Lần trước Giang Khải lấy hai phần tài liệu Thiên Mệnh từ quân đội, càng xác nhận suy đoán của đám người Vệ Ưng.
Giang Khải cũng dùng tài liệu Thiên Mệnh để chuyển chức thành một chức nghiệp nào đó.
Tài liệu Thiên Mệnh không phải bí mật, Giang Lan cũng không giấu diếm.