Chương 465: Hội nghị người tự do (2)
Chương 465: Hội nghị người tự do (2)
Bình thường dã thú rất ít đến nơi này, là một khu vực hội nghị lý tưởng.
Trên vách đá cao vài trăm mét có rất nhiều dây thừng rũ xuống, Giang Khải và Thường Tư Diêu liền dùng dây thừng leo lên tên, khó khăn lắm mới leo lên đỉnh núi không tên này.
Vừa bò lên đỉnh núi, bọn họ đã thấy có hơn trăm người tụ tập ở đây!
Những người khác nhìn Giang Khải và Thường Tư Diêu bò lên vách đá, lập tức có người đi tới.
“Hoan nghênh các ngươi tham gia lần hội nghị người tự do này, ta là người phụ trách hội nghị lần này, Chung Cường, Quốc sĩ năm sao.” Lúc Chung Cường nói chuyện, thỉnh thoảng ánh mắt lại đảo qua Thường Tư Diêu.
Giang Khải nghiêng đầu nói nhỏ với Thường Tư Diêu, “Hội nghị còn có người phụ trách?”
Thường Tư Diêu trợn mắt liếc hắn một cái, “Người phụ trách là người thăm dò khoảng cách xa nhất ở đây!”
Thăm dò khoảng cách xa nhất, trên cơ bản tương đương với thực lực mạnh nhất.
Giang Khải hiểu ý gật đầu, “Chào ngươi.”
Chung Cường mỉm cười, “Tham gia hội nghị cần báo ra thành tích của mình trước.”
Nói xong, hắn ta mỉm cười nhìn về phía hai người Giang Khải.
Thường Tư Diêu nói, “Ba sao.”
Giang Khải đột nhiên cau mày, lần trước về Hoa Hạ thành hắn nghĩ đến túi thẻ của mình còn trống rất nhiều, không bằng chờ ba tháng sau đại ca tham gia thí luyện người mới lại đi đăng ký thành tích của mình.
Kết quả không để lại bất kỳ thành tích gì.
Đám người La thần cũng không hỏi nhiều, dù sao Giang Khải vừa gia nhập khu vực không biết không được bao lâu.
Một người không hỏi, một người không đăng ý, kết quả hiện tại Giang Khải không có thành tích.
“Ta vừa gia nhập khu vực không biết không lâu, còn chưa đi đăng ký thành tích.” Giang Khải nói như thật.
Chung Cường hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nhìn về phía Thường Tư Diêu, “Cô nương, ngươi dẫn bạn trai ngươi đến trải nghiệm sao.”
Trong chốc lát Thường Tư Diêu không biết trả lời thế nào.
Nàng cũng không hiểu rõ tình hình của Giang Khải, nhưng lần đầu tiên gặp Giang Khải đã biết hắn chưa đi quá mười cây số, vậy đây cũng là sự thật.
Im lặng cả nửa ngày, Thường Tư Diêu chỉ có thể nói, “Hắn không phải bạn trai của ta.”
Chung Cường mỉm cười với Giang Khải, ý tứ sâu xa vỗ vai Giang Khải, “Thì ra không phải bạn trai, vậy ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền để cô nương xinh đẹp như vậy bằng lòng dẫn theo ngươi.”
Giang Khải không khỏi nhíu mày, lời nói của người này có gai.
“Được, đã đến vậy coi như trải nghiệm đi, chúng ta rất hoan nghênh.” Không đợi Giang Khải trả lời, đã lớn tiếng cười nói, “Trong hội nghị cũng không có gì, các ngươi cứ tùy ý trao đổi đồ vật, bên kia cũng có đánh cược, còn có cạnh tranh tử vong. Nhưng cạnh tranh sinh tử chỉ có một trận, đến tối mới bắt đầu.”
“Người tự do chúng ta đi ra ngoài cũng là một năm nửa năm, trên hội nghị cũng có cơ hội thư giãn một tí.”
Trước khi đi, Chung Cường cố ý quay người nói với Thường Tư Diêu, “Cô nương, nếu ngươi có việc gì cứ tìm ta bất cứ lúc nào. Thật ra hội nghị 40km không có gì, nếu ngươi muốn đến hội nghị 50km, ta có thể dẫn ngươi đi…” Nói xong, hắn ta nhìn về phía Giang Khải, “Nhưng ta không thể dẫn theo bằng hữu của ngươi.”
“Được, hai vị, tiết mục sẽ nhanh chóng bắt đầu, đặc biệt là cạnh tranh sinh tử, đến lúc đó ta sẽ đích thân ra sân, tuyệt đối không để các ngươi đi một chuyến vô ích.” Nói xong, Chung Cường cũng rời khỏi vị trí của hai người.
Giang Khải cau mày, “Người tự do đều ngông cuồng như thế sao?”
Thường Tư Diêu lấy lại tinh thần, “Chắc hắn quay về từ chỗ năm sáu mươi cây số, thực lực nổi trội nhất, đương nhiên sẽ có cảm giác ưu việt.”
Đừng thấy đỉnh núi này không lớn nhưng cũng chia thành ba khu vực.
Khu giao dịch, khu đánh cược, khu cạnh tranh sinh tử.
Phần lớn mọi người đều đi lại ở khu giao dịch, có người muốn mua, có người nói chuyện với nhau, khu đánh cược chỉ có một lôi đài, bên trên có người thủ lôi lại không có ai lên khiêu chiến.
“Tư Diêu, khu cạnh tranh sinh tử là làm gì?” Giang Khải nhìn tấm bảng dựng thẳng bên bờ vực ở phía khác, “Tất cả mọi người là người tự do Hoa Hạ, cần gì cạnh tranh sinh tử.”
Thường Tư Diêu cũng nhìn về phía kia, nói, “Trước đó ta cũng chưa từng đến đây, nhưng ta từng nghe bằng hữu kể khu cạnh tranh sinh tử cũng không phải đấu đến ngươi chết ta sống.”
“Ngươi thấy hồ nước dưới vách núi kia không?”
Giang Khải nhìn bên dưới vách núi một chút, chỉ cần không mù tất nhiên thấy được.
“Cạnh tranh sinh tử chủ yếu là cạnh tranh, đến lúc đó sẽ có người thả một con kỳ thú vào trong hồ, con kỳ thú này chỉ chạy trốn ở mặt hồ, tốc độ cực nhanh, trong vòng ba phút tuyển thủ tham gia phải tranh đoạt, bắt được kỳ thú, người phụ trách cần bỏ qua một phần thưởng đủ trọng lượng.”
“Trong hồ có thủy quái, thực lực khá cường hãn, người tham dự muốn tranh đoạt bảo vật ở mặt nước chắc chắn sẽ bị thủy quái công kích, ý của sinh tử cạnh tranh cũng là tranh đoạt kỳ thú trong thời khắc sinh tử!”