Chương 486: Lửa giận đốt người
Chương 486: Lửa giận đốt người
“Đáng tiếc U Linh hộ giáp, Tử Linh ngoại giáp của ta đều bị hỏng, thiếu đi hiệu quả hai trạng thái Hư hóa và Tử linh.” Giang Khải nói thầm.
“Lại nói, Diêm Vương lệnh có hiệu ứng đặc biệt ẩn Vòng quay vận mệnh, chắc Quang Minh thần lệnh cũng có hiệu ứng đặc biệt ẩn.”
Có thể mình còn chưa phát động điều kiện kích hoạt.
Đúng vào lúc này, tiếng của hệ thống lại vang lên.
Một tiếng sau, Giang Khải dẫn theo Thường Tư Diêu và con chuột nhỏ trở về vị trí cửa vào bí cảnh.
Sắc mặt Thường Tư Diêu nghiêm nghị, “Giang Khải, chúng ta ra ngoài đánh hay chờ bọn họ tiến vào lại đánh? Lão tử đã nghĩ kỹ, tốt nhất chờ bọn họ tiến vào đánh, ta sẽ ngăn cản giúp ngươi.”
“Đương nhiên, chắc cũng không ngăn cản được quá lâu, ta chỉ cố gắng kéo người kia, đến lúc đó ngươi…”
Giang Khải vừa nghiêm túc lắng nghe vừa gật đầu đi tới, sau đó nhanh chóng đưa tay chặt xuống.
Một chưởng này trực tiếp đánh bay Thường Tư Diêu ra ngoài ba bốn mét.
“Đệt!” Thấy Thường Tư Diêu bị ngã ra xa, Giang Khải khiếp sợ che miệng.
Chờ sau khi hắn chạy đến xem xét, cũng may Thường Tư Diêu chỉ hôn mê.
Giang Khải thở phào nhẹ nhõm, “Lực lượng cận chiến không được khống chế tốt, xin lỗi…”
Giang Khải ôm lấy Thường Tư Diêu, đi đến dưới mặt đá mà bọn họ trốn tạm trước đó, cẩn thận đặt nàng xuống.
Nhìn Thường Tư Diêu hơi nhíu mày, đôi mắt nhắm chặt, Giang Khải nhẹ nhàng nói, “Bọn họ cũng không biết ngươi đi cùng với ta, nếu chúng ta cùng đi ra, sau đó chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho ngươi.”
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta sẽ không quên đêm hôm đó…”
Nói xong, Giang Khải nhìn khuôn mặt Thường Tư Diêu, cắn răng một cái cúi người nhẹ hôn lên má nàng.
“Khụ khụ, hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.” Giang Khải xoay người, vừa muốn rời đi đã thấy bên cạnh có người đang nhìn hắn chằm chằm.
Là con chuột nhỏ kia, nó tận mắt thấy quá trình Giang Khải nhân cơ hội chiếm lợi, đôi mắt kia mang theo vẻ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Giang Khải.
Lúc này Giang Khải cũng hoảng hốt!
“ĐM! Ngươi, ngươi… Chờ chút! Vừa rồi ngươi đã thấy ta đánh lén Thường Tư Diêu?”
Chỉ đưa tay chặt xuống một đao trực tiếp đánh bay người ra ba bốn mét… Điều này để Thường Tư Diêu biết được, đừng nói có hy vọng phát triển thêm một bước, không tìm hắn liều mạng đã không tệ.
Điều quan trọng hơn là, hắn còn vụng trộm hộ Thường Tư Diêu!
Đây là việc to gan nhất mà Giang Khải từng làm trong đời, kết quả bị tên này quan sát toàn bộ quá trình!
Giang Khải nuốt nước bọt một cái, “Vật nhỏ, ngươi, ngươi, chúng ta nói chuyện tử tế đi!”
Con chuột nhỏ nhanh như chớp chui sâu vào khe hở tảng đá, biến mất.
“Hắc!” Giang Khải trợn to mắt, mình lại để người chứng kiến chạy mất, chỉ có hai vạn nhanh nhẹn này có tác dụng gì!
Đúng vào lúc này, Giang Khải nghe được giọng hệ thống.
【 Có người chơi đang cưỡng ép tấn công cửa vào bí cảnh Đại tuyết sơn, dự tính 10 phút sau tiến vào bí cảnh. 】
“Sao chỉ còn lại 10 phút?” Giang Khải ngạc nhiên nói.
Tuy hắn từng nghĩ thời gian dự tính của hệ thống là căn cứ vào cường độ công kích trước đó để suy đoán, cũng không chính xác, nhưng hắn không ngờ hiện tại chỉ còn lại 10 phút cho hắn.
Muốn bảo vệ Thường Tư Diêu an toàn nhất định phải đánh ở bên ngoài!
Nghĩ tới đây, Giang Khải chỉ có thể từ bỏ việc hủy chứng cứ.
Hắn hô to với tảng đá, “Tiểu gia hỏa, ta phải đi, nơi này còn có một số đồ ăn để lại cho ngươi, giúp ta chăm sóc nàng thật tốt được chứ?”
“Chi chi chi…” Trong khe đá truyền ra tiếng của tiểu gia hỏa.
Giang Khải cũng không nghe hiểu nó đang nói cái gì, nhưng con chuột nhỏ này còn biết đi cứu Chung Cường chắc sẽ chăm sóc Thường Tư Diêu thật tốt.
Quay đầu nhìn thoáng qua Thường Tư Diêu, trong lòng Giang Khải hơi buồn bực, loại cảm giác này không giống lúc thầm mến Tô Noãn Noãn, hình như càng mạnh mẽ hơn chút…
Một lát sau, Giang Khải quay đầu nhìn về phía cánh cửa ánh sáng kia, ánh mắt của hắn cũng trở nên âm u lạnh lẽo.
“Được, muốn giết ta đúng không, ta đến đây!” Nói xong, Giang Khải trực tiếp đi về phía cửa ánh sáng.
Tà Hỏa, Bạo Quân và Chung Cường đang điên cuồng công kích cửa vào.
Không thể không nói, mặc dù Chung Cường bị bắt nhưng tên này biết hai cao thủ này muốn tìm Giang Khải, lúc làm việc cũng đặc biệt ra sức.
Sau khi nam tử áo đen đánh ra một đạo kiếm khí, quay người nghỉ ngơi một chút.
Hắn ta đi đến cửa động, ngồi trên tảng đá cạnh cửa động nhìn người bị trói trên tảng đá, từ tốn nói, “Ngươi nói ngươi cứng miệng có tác dụng gì? Chỉ cần chúng ta mở ra bí cảnh thì có thể đánh giết Giang Khải.”
Người bị bọn họ trói trên tảng đá lại là Triệu Thiết Toàn.
Lúc này, hai chân Triệu Thiết Toàn đã bị chém đứt, một cánh tay bị bẻ gãy, trước ngực đầy vết thương, còn dấu vết bị bỏng diện tích lớn.
Nếu không nhìn kỹ e rằng không nhận ra người này cũng là Triệu Thiết Toàn.
Triệu Thiết Toàn yếu ớt ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử áo đen, “Giết ta…”