Chương 51: Cảm giác bị vứt bỏ
Chương 51: Cảm giác bị vứt bỏ
Quanh quẩn tại chỗ một lát, cuối cùng đàn sói nghiêng đầu, chạy loạn khắp nơi.
Thấy bầy sói còn lại đã chạy trốn, trên trán Tô Noãn Noãn cũng đổ mồ hôi!
Nếu vừa rồi chúng nó nhào đến, một Thầy lang cấp ba như nàng cũng chỉ là thêm đồ ăn cho chúng nó…
Cũng may lang vương đã chết, bọn nó kiêng dè gai độc trong tay mình, không dám tùy tiện công kích, sau cùng cũng rút lui.
Tô Noãn Noãn vội vàng kiểm tra tình hình của Giang Khải và Viên Trụ.
Trên thân của hai người che kín vết cào, có nhiều chỗ da tróc thịt bong, hơi thở yếu ớt.
Lấy sự nhanh nhẹn của Giang Khải vốn có thể né tránh công kích nhưng trong tình huống vừa rồi hắn chỉ có thể từ bỏ phòng ngự, toàn lực công kích, điều này cũng khiến hắn bị thương nặng!
“Y giả nhân tâm!” Tô Noãn Noãn không chút do dự phát động kỹ năng chức nghiệp, hơn nữa liên tục phát động hai lần.
Trên người nàng lần lượt tuôn ra hai chùm sáng màu xanh yếu ớt, rơi vào trên người Giang Khải và Viên Trụ.
Chẳng mấy chốc, chùm sáng hòa vào trong thân thể, cuối cùng hơi thở của hai người đã khôi phục bình thường.
Liên tục phát động kỹ năng hai lần, Tần Phong cũng cảm giác đầu váng mắt hoa, sau đó ngã quỵ xuống đất…
Giang Khải mở to mắt phát hiện Tô Noãn Noãn đang nằm sấp ở trên người mình, da thịt kề sát có một loại cảm giác không nói ra lời.
Cũng may Giang Khải vẫn còn lý trí, bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung.
“Noãn Noãn!” Giang Khải vội vàng đứng dậy đỡ Tô Noãn Noãn, phát hiện nàng vẫn còn thở, lúc này mới thở phào một hơi.
Lúc này Viên Trụ cũng tỉnh lại, nhìn thoáng qua Giang Khải thương tổn đầy người, “Suýt bị ngươi hại chết…”
Giang Khải lắc đầu, hắn thật sự không ngờ phòng ngự của lang vương lại cao như vậy, cũng may có hoảng sợ mà không gặp nguy hiểm.
Hắn nhìn thoáng qua chiến trường, lang vương ngã cách đó không xa không hề nhúc nhích, Vô ảnh lang khác cũng đang hấp hối.
“Trụ Tử, ngươi đi hoàn thành đánh giết.” Giang Khải nói xong ôm lấy Tô Noãn Noãn đi đến trước mặt lang vương.
Hắn vốn muốn cho Tô Noãn Noãn chém một đao, nhưng đáng tiếc lang vương đã chết, chỉ có thể nắm tay Tô Noãn Noãn đánh giết một vài Vô ảnh lang bình thường.
…
Giữ lại một vài dược liệu cho Tô Noãn Noãn, Viên Trụ và Giang Khải xử lý tốt miệng vết thương của mình, nghỉ ngơi ở chỗ này một lúc.
Lúc Noãn Noãn tỉnh lại, phát hiện Giang Khải và Viên Trụ đang ngồi bên cạnh nàng.
Điều đáng nhắc đến là, lúc này con chuột nhỏ màu vang kia đang ghé vào trên vai Giang Khải, nó lại đang kiên nhẫn chờ đợi với “chủ nhân” của nó.
“Noãn Noãn!” Viên Trụ vội nói, “Ngươi không sao chứ!”
Tô Noãn Noãn đỡ trán, yếu ớt nói, “Cũng may, nhưng vừa nãy suýt thì tưởng mình cũng phải chết!”
“Ngươi cũng đúng là, kỹ năng Y giả nhân tâm này tiêu hao quá lớn, ngươi còn dùng hai lần liên tục, ngươi cũng không cân nhắc trạng thái của mình đi.” Viên Trụ đau lòng nói.
“Ta… Lúc ấy ta sợ hai người các ngươi chết.” Tô Noãn Noãn muốn ngồi dậy nhưng cảm giác vẫn rất choáng váng.
Giang Khải đưa tay đỡ nàng, “Ngươi giữ thể lực cho chúng ta, quãng đường còn lại ta cõng ngươi.”
Thuộc tính của Giang Khải rất cao, tốc độ khôi phục càng nhanh hơn, trạng thái hiện tại của hắn còn tốt hơn Trụ Tử một chút.
Tô Noãn Noãn hơi không tình nguyện, dù sao bọn họ đều mặc rất ít, để Giang Khải cõng đi luôn thấy xấu hổ.
Chỉ tiếc trạng thái của Tô Noãn Noãn quá kém, bây giờ bọn họ đã không còn nhiều thời gian lắm, sau cùng Tô Noãn Noãn chỉ có thể đồng ý.
“Trụ Tử, còn có thể kiên trì được không?” Giang Khải nhìn thoáng qua Trụ Tử, tên này có dáng người lớn, vết thương trên người cũng nhiều hơn.
Viên Trụ chống đỡ thân thể đứng dậy, “Không thể kiên trì cũng phải kiên trì, còn chưa đến một tiếng nữa, chúng ta cũng không thể ngã xuống chỗ này.”
Giang Khải gật đầu, khom lưng cõng Noãn Noãn, ba người đi về phía Truyền tống trận.
Hai mươi phút sau, Giang Khải đẩy nhánh cây trước mặt ra, thấy được quang trận hình tròn cách đó không xa.
“Truyền tống trận!” Ngay cả tiếng kêu lên của Tô Noãn Noãn cũng trở nên yếu ớt.
Giang Khải và Viên Trụ nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương thấy được sự kích động, hưng phấn.
“Cuối cùng chúng ta đã thông qua thí luyện!” Trụ Tử kích động nói.
“Ừ!” Giang Khải gật đầu thật mạnh, cho đến bây giờ hắn đã có tư cách đi kiếm tiền thuốc cho ca ca!
“Trụ Tử, chúng ta đi!”
Sau cảm giác choáng váng rất nhẹ, lúc tầm mắt của Giang Khải và Viên Trụ khôi phục bình thường lại phát hiện ba, bốn trăm người đứng trước mặt.
Nhưng người này chia làm ba phe, một phe là người mới ăn mặc ít ỏi, một phe mặc quân phục thống nhất, còn có một số người mặc đủ loại quần áo.
Ở chỗ cách ba bốn trăm mét sau lưng những người này, một bức tường thành màu xám đen cao vút, trên cổng thành treo một tấm biển viết “Hoa Hạ thành”!
Trước cổng có một con đường rộng lớn thông thẳng đến hướng tây nam đằng xa, đám người muôn hình muôn vẻ đang ra vào cổng thành.
“Thiên Chức! Hoa Hạ thành! Quỷ Tinh!” Giang Khải hơi híp mắt lại.