Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 569 - Chương 569: Mưu Kế Của Âu Dương Dịch

Chương 569: Mưu kế của Âu Dương Dịch Chương 569: Mưu kế của Âu Dương Dịch

Suy nghĩ, Hiên Viên Chấn đứng lên nhìn quanh một chút, “Giang Khải đâu?”

Giang Khải và những người khác của Hỏa Thần đang nghỉ ngơi.

Giang Khải tiêu hao cũng không lớn, trong quá trình tác chiến hắn sử dụng Thần chi hàng lâm một lần, lúc đánh giết Chatham cũng không tốn nhiều sức, trên cơ bản trạng thái đã được khôi phục.

Thấy bốn người còn lại đều cần khôi phục trạng thái, Giang Khải cũng không làm phiền bọn họ, tự đi dạo khắp nơi.

“Ha ha, Khải!” Những người khác không ngừng chào hỏi Giang Khải, còn có người huýt sáo với hắn, “Khải, làm tốt lắm!”

Có mấy nữ hài vụng trộm nhìn hắn, chờ đến khi Giang Khải nhìn sang lại vội vàng nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Nói tóm lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Giang Khải.

Tuy Giang Khải cũng mỉm cười gật đầu đáp lại nhưng dù sao cũng hơi mất tự nhiên, liền đi đến chỗ ít người.

Đúng vào lúc này, sau khi hai nam tử thấy Giang Khải nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía bên này.

Hai người này chính là nam tử cao ráo và chiến hữu của hắn ta đều được hưởng thụ hiệu quả Thần chi hàng lâm của Giang Khải.

Đứng trước mặt Giang Khải, hai nam nhân khoảng ba mươi tuổi lại có vẻ hơi lúng túng.

“Khải, ta tên là Phương Thần, đây là Lục Vũ!”

Lục Vũ cũng kích động nói, “Cái đó, cũng may ngươi chạy đến kịp lúc, nếu không lần này chúng ta cũng không chống đỡ được. Còn có, Quốc hồn Hoa Hạ chúng ta quá trâu!”

Giang Khải hơi xấu hổ, nói, “Thần ca, Vũ ca, Quốc hồn là người Hoa cùng sáng tạo ta, ta chỉ mang theo mà thôi. Các ngươi mới thật sự không tầm thường, ngăn cản bốn đợt công kích, cũng quá mạnh.”

Giang Khải thật lòng khen ngợi, đối lại là quốc gia khác gặp tình huống này, e rằng đã sớm bị xâm lược.

Phương Thần và Lục Vũ phát hiện Giang Khải không hề kiêu ngạo chút nào, lại còn gọi bọn họ là “ca” rất dễ gần, dần dần cũng quen thuộc hơn.

“Ai, ngươi muốn đi đâu?” Phương Thần hỏi.

Giang Khải cũng không có chỗ nào muốn đi, chỉ không muốn chịu đựng ánh mắt nhìn chằm chằm của những người kia, gãi đầu một cái, “Nếu không đến chỗ tù binh xem thử.”

800 ngàn tù binh, Hoa Hạ không giết nhưng giữ lại cũng không tiện xử lý, cùng lúc đó cũng có thể là một loại tai họa ngầm.

“Đi, chúng ta dẫn ngươi đi, tránh cho bọn họ có suy nghĩ gì.”

Rất nhiều quân nhân Hoa Hạ vây quanh tù binh, cả người đề phòng nhìn đám người này.

Nhưng đám tù binh này lại khá nhàn nhã trò chuyện với nhau.

“Này, người Hoa, chỗ các ngươi có trà không?” Một tên tù binh đầy râu gọi người trông coi.

Người trông coi này nhìn hắn ta cũng nổi giận.

Nhưng Hoa Hạ vẫn đối xử với tù binh rất tốt, có thể Hiên Viên Chấn có mệnh lệnh khiến chiến sĩ này không nổi đóa, chỉ tức giận nói, “Còn uống tra? Đã sắp mất nước còn uống trà?”

“Hắc hắc, chỉ là hoạt động quốc chiến mà thôi, cũng không phải thật sự vong quốc, chúng ta đã làm hết sức. Lại nói, dù thật sự vong quốc, chẳng lẽ tính mạng con người không quan trọng sao?”

Binh sĩ kia cũng không còn sức mắng chửi nữa, dù sao người ta cũng là quốc gia có truyền thống tốt đẹp, cảnh giới tư tưởng thật sự không giống nhau.

Ở đằng xa, Giang Khải thấy tình huống bên này không khỏi nhíu mày, “Vẫn rất nhàn nhã…”

Phương Thần lại nói, “Đừng bị vẻ ngoài của bọn họ che mắt, hiện tại những tù binh này cũng là quả bom hẹn giờ, chúng ta muốn tiến đánh nước F, dẫn theo bọn họ chắc chắn sẽ phản bội, không dẫn theo bọn họ, biết đâu bọn họ sẽ trực tiếp gây chuyện ở hậu phương, quá đau đầu.”

Lục Vũ cũng lắc đầu nói, “Đám người này cũng nghĩ ra được, lại còn đầu hàng! Một chiêu này thật sự rất mạnh.”

“Chắc chắn bây giờ bên thủ trưởng cũng đang đau đầu vì chuyện này.”

Giang Khải gật đầu, “Hiên Viên lão ca đã hỏi ta phải giải quyết những tù bình này thế nào.”

“Vậy ngươi có đề nghị gì không?” Phương Thần hỏi.

Cẩn thận suy nghĩ, Giang Khải đột nhiên nghĩ đến, “Ta quay về hỏi xem, biết đâu tên kia có cách, dù sao hắn đã sớm dùng cách này.”

Giang Khải nhanh chóng trở lại vị trí của tiểu đội Hỏa Thần, đánh thức Âu Dương Dịch.

Hắn kể lại tình huống hiện tại với Âu Dương Dịch.

“Đám ngươi kia đâu phải đến làm tù binh, rõ ràng đến làm gia gia, mấu chốt nhất còn là một mầm họa lớn.” Phương Thần bổ sung.

“Âu Dương đại ca, ngươi da mặt dày chắc có thể hiểu được loại hành vi này, ngươi xem có cách đối phó không?”

Âu Dương Dịch cau mày, nhìn Giang Khải, “Ta, da mặt tay dày… Khụ khụ, đúng là ta từng dùng thủ đoạn tương tự… Để ta nghĩ lại xem nên dạy dỗ bọn họ thế nào.”

Suy nghĩ một lát, Âu Dương Dịch vỗ gáy một cái, “Khải đội, dẫn ta đi tìm quan chỉ huy, ta có một chiêu có thể giải quyết được vấn đề khó này!”

Giang Khải cũng nửa tin nửa ngờ nhưng thấy Âu Dương Dịch chắc chắn như vậy, lập tức dẫn hắn ta đi gặp đám người Hiên Viên Chấn.

Âu Dương Dịch nói thẳng ra suy nghĩ của hắn ta.

“Tuy chúng ta đánh lui đại quân nước F nhưng bây giờ chúng ta vẫn là mục tiêu công kích.” Âu Dương Dịch nói, “Có lẽ không bao lâu nữa nước H, Đảo quốc, nước M sẽ phát động công kích với chúng ta.”
Bình Luận (0)
Comment