Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 610 - Chương 610: Bước Thứ Tám Chiến Bát Hoang (2)

Chương 610: Bước thứ tám Chiến bát hoang (2) Chương 610: Bước thứ tám Chiến bát hoang (2)

“Bọn họ còn nói, nếu chúng ta không gia nhập với bọn họ cũng bị bọn họ coi là kẻ địch, cùng dạy dỗ! Ngươi cũng biết thực lực của bọn họ đều xếp hạng trước, chúng ta cũng bị ép bất đắc dĩ!”

Giang Khải nghe mấy người này nói hơi híp mắt lại, hắn cũng không cần Kỹ thuật ca truyền lời nữa.

Hắn nhìn về phía mấy người nói chuyện, nâng cao giọng lạnh lùng nói, “Các ngươi hưởng thụ vinh dự Chiến Thần, lại không có can đảm phản kháng quyền thế, còn nói bị ép?”

“Lần sau gặp được Thú Thần, nếu chúng nó cũng muốn các ngươi làm phản, có phải các ngươi cũng sẽ bị ‘ép’ làm phản không?”

“Thật xin lỗi, ta không chấp nhận lời cầu xin của các ngươi, các ngươi làm nhục bốn chữ Chiến Thần Hoa Hạ, các ngươi nhất định phải rời khỏi Chiến Thần điện!”



Lúc chiều, Giang Khải trải qua ba tiếng chữa trị ở Thánh Tuyền đại điện, thương thế trên cơ bản đã khôi phục.

Ăn xong cơm tối, Giang Khải đanh định đến sân huấn luyện để huấn luyện, cửa phòng ký túc xá bị người ta đẩy ra.

Có tất cả bốn người đến Tiêu Phi, Cát Vân Phi, Trịnh Tuyết và Vương Đức Phát.

Thấy Vương Đức Phát cũng có mặt, Giang Khải như hiểu ra sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

“Giang Khải, ngươi đánh giết bốn người trên lôi đài, làm trái quy định của đặc huấn doanh một cách nghiêm trọng.” Tuy Tiêu Phi trách mắng Giang Khải nhưng trong giọng nói càng nhiều hơn là tiếc hận.

Cát Vân Phi thở dài một hơi, nói, “Ta đã nghe nói hành động của bọn họ, nhưng… Ai, tuy ta không muốn nói vậy nhưng bọn họ cũng không làm trái quy định. Còn ngươi, vì sao nhất định phải giết bọn họ?”

Trịnh Tuyết cũng nói, “Giang Khải, ngươi cố ý sao?”

Giang Khải nhìn bốn người chút, cúi đầu mỉm cười, “Ta cố ý.”

“Ngươi… Ngươi cần gì chứ!” Tiêu Phi căm hận nói, “Ngươi ở lại đặc huấn doanh còn có rất nhiều không gian tăng lên, cần gì lãng phí cơ hội lần này vì những người này!”

Giang Khải gãi đầu một cái, “Bọn họ là người Thí Thần, ta chính là muốn chọc giận bọn họ, nếu không bọn họ sao lộ ra sơ hở chứ.”

“Được, Tiêu đại ca, Cát đại ca, Trịnh Tuyết, còn có lão Vương, ai làm nấy chịu, lúc đánh cược chỉ có một mình ta giết người, không liên quan đến những người khác. Ta tiếp nhận trừng phạt.”

“Nhưng các ngươi nhất định phải đảm bảo bọn họ thực hiện đánh cược, những người kia không có tư cách xưng là Chiến Thần Hoa Hạ.”

Tiêu Phi thở dài một hơi, “Ta biết, vì trừng phạt, ngày mai ngươi cũng phải rời khỏi đặc huấn doanh.”

Giang Khải gật đầu, “Ta đã biết.”

“Đúng rồi, bên chiến trường Thú Thần thế nào?”

Sắc mặt Tiêu Phi nghiêm nghị, “Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, có hơn mười Chiến Thần lục giai bị thương nhưng Thú Thần cũng bị thương.”

Bị thương ở trong hiện thực khác với ở Quỷ Tinh, thế giới hiện thực không có chỗ như Thánh Tuyền đại điện, có vài thương thế không cách nào chữa trị.

Tâm trạng của Giang Khải cũng tồi tệ theo.

“Đáng tiếc, ta không thể chờ những lão sư kia trở về.”

Đám người Tiêu Phi thở dài một hơi, rời khỏi chỗ ở của Giang Khải.

Sau khi bốn người rời đi, Giang Khải ngồi cạnh giường nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Trước kia liên hệ của thế giới hiện thực với thế giới Quỷ Tinh chỉ giới hạn ở tiền tài, nhưng một khi đột phá đến giai đoạn Siêu phàm thì thế giới hiện thực và thế giới Quỷ Tinh mới thật sự liên hệ.

Đến lúc đó, mình sẽ đối mặt với tình cảnh gì? Hắn có thể cởi bỏ được những bí ẩn trong lòng không?

Ngay lúc Giang Khải bùi ngùi, cửa phòng im ắng mở ra.

Giang Khải ngạc nhiên nhìn người tới.

“Lão Vương?”

“Hắc hắc, tiểu tử, làm tốt lắm!” Lão Vương cười ha hả nói.

“Điều này… Ta đã bị khai trừ rồi.” Giang Khải bất đắc dĩ lắc đầu, “Thật ra ta ở lại chỗ này còn có thể tăng lên rất nhiều, đi thế này thật lãng phí.”

“Sợ cái gì, sau này lại đến chứ sao.” Lão Vương mỉm cười đi vào phòng, ngồi bên cạnh Giang Khải, “Ai, nghe nói Chiến bát hoang của ngươi bị Thủy hành ca của người ta đuổi kịp? Ngươi cũng quá kém!”

Giang Khải nhíu mày thành một đoàn, “Lão Vương, Chiến bát hoang của ta chưa hoàn chỉnh, không lĩnh ngộ được bước thứ tám!”

“Không thể nào, ngươi thông minh như vậy còn không lĩnh ngộ được bước thứ tám?”

“Không phải nói chưa ai lĩnh ngộ được sao?” Giang Khải giải thích.

“Hình như còn chưa có ai có thể lĩnh ngộ.” Lão Vương gật đầu.

“Vậy ngươi còn cười ta?”

“Ta nói không ai có thể lĩnh ngộ nhưng có vài dã thú lĩnh ngộ.” Lão Vương cười nói, “Vừa rồi ta đã gọi nha đầu Trịnh Tuyết kia lại, đi, đến phòng huấn luyện kín, ngươi xem có thể lĩnh ngộ được cái gì từ thân pháp của con dã thú kia không.”

Trịnh Tuyết đang đứng ngoài cửa, ôm máy tính bảng của nàng yên tĩnh chờ ở đây.

Sau khi Giang Khải đi ra ngoài, ba người đi thẳng đến phòng huấn luyện kín.

Giang Khải theo lão Vương và Trịnh Tuyết đi vào phòng thủy tinh, Trịnh Tuyết mở thiết bị ra, trong phòng huấn luyện liền mô phỏng ra một cảnh tượng bình nguyên.

Trong bình nguyên nhìn như vô tận này, một tên Chiến Thần đang giao chiến với một dã thú hình người cả người đen kịt.
Bình Luận (0)
Comment