Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 622 - Chương 622: Chúng Ta Sai Rồi

Chương 622: Chúng ta sai rồi Chương 622: Chúng ta sai rồi

“Ngươi là ai cũng vô dụng, quân đội sớm có quy định chỉ cần khoáng thạch không vào túi của các ngươi, vậy tất cả mọi người có thể cướp đoạt!”

Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Được, đưa số nguyên thổ này cho bọn họ, chúng ta đi.”

Hạ Hoa và Đông Tuyết đều choáng váng.

Giang Khải nói một lúc lâu, sau cùng lại nhận sợ nhanh hơn bất kỳ ai?

“Nguyễn Ngữ, đừng đào, đi!” Hồ Ngôn kéo Nguyễn Ngữ, “Hạ Hoa, Đông Tuyết, Khải đội nói đi, chúng ta đi!”

“Điều này…” Hạ Hoa và Đông Tuyết còn chưa kịp phản ứng đã bị Hồ Ngôn lôi đi theo.

Sáu tên Chiến Thần Thanh Long nhìn năm người rời đi, nhìn nhau không khỏi cười như điên.

“Ha ha ha, ta còn tưởng xương cốt của đội trưởng bọn họ cứng rắn đến mức nào, hóa ra là cục bột mềm nhất!”

“Nhiều nguyên thổ như vậy, ĐM, phát tài!”

“Mọi người tranh thủ đào đi, nhiều nguyên thổ như vậy còn bận rộn một lúc. Chờ chút nữa đào xong lại đi tìm bọn họ, biết đâu lại có thể cướp được nguyên thổ!”

Nhưng ngay lúc đang nói chuyện, đột nhiên một tên Chiến Thần ngơ ngác.

“Xảy ra chuyện gì? Ta, Quốc hồn của ta đâu? Quốc hồn của các ngươi còn đó không?”

“Sao Quốc hồn lại biến mất?”

Đột nhiên có người ngẩng đầu, “Vừa rồi ta nghe thấy bọn họ gọi đội trưởng của bọn họ là ‘Khải đội’… Chờ chút, tên kia, không phải là… Giang Khải chứ!”

“Giang Khải? Không tốt! Nhanh, nhanh đuổi theo hắn!”

Đến bây giờ Hạ Hoa và Đông Tuyết còn chưa hiểu rõ tình hình, Giang Khải cứ đi như thế?

Hơn nữa Hồ đại ca và Nguyễn đại ca lại không có chút ý kiến nào, hoàn toàn dựa vào sự tin tưởng tuyệt đối với Giang Khải.

“Đây là phong cách hành động của Hỏa Thần? Sao không giống với sự tưởng tượng của ta.” Đông Tuyết kỳ quái nói.

Hạ Hoa hừ lạnh một tiếng, “Còn tưởng Giang Khải là tên không sợ trời không sợ đất, ai biết lúc sợ còn nhanh hơn bất kỳ ai.”

“Đã sớm bảo hắn đừng đào nhiều nguyên thổ như vậy, còn nói chắc chắn không ai dám đến cướp, bây giờ bị vả mặt đi.”

Đông Tuyết cau mày, lo lắng nói, “Chỉ sợ chúng ta dễ dàng tặng nguyên thổ cho người khác như vậy, người ta còn đến gây chuyện với chúng ta.”

Người hiền bị bắt nạt, càng nhượng bộ càng khiến người ta được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hai nữ nhân đang châu đầu ghé tai, Giang Khải cũng mặc kệ bọn họ, dẫn đội nhanh chóng rời đi.

Nhưng còn chưa đợi đám người Giang Khải đi được bao xa, đã thấy mấy Chiến Thần kia lấy tốc độ cực nhanh lao đến.

“Xin dừng bước!”

Hạ Hoa thấy người tới, đây không phải mấy người Thanh Long trước đó sao?

Giang Khải thản nhiên nhìn những người này nói, “Làm gì?”

Chiến Thần Thanh Long cầm đầu mấy lần muốn nói lại thôi.

Giang Khải không nhịn được nói, “Ấp a ấp úng, không có việc gì thì chúng ta đi!”

Người kia nghe Giang Khải nói muốn đi cũng không quan tâm nhiều như vậy, vội vàng nói, “Cái đó, Khải đội, chúng ta sai rồi, xin tha thứ cho chúng ta, xin nhờ!”

Nghe được câu này, cắm của Hạ Hoa và Đông Tuyết suýt thì rơi xuống.

Đám Chiến Thần này chạy đến lại là để nói xin lỗi Giang Khải?

Đường đường là Chiến Thần, trực tiếp gọi Giang Khải là “Khải đội”?

“Xảy ra chuyện gì rồi hả?” Đông Tuyết khiếp sợ nhìn về phía Đông Tuyết, trong mắt Đông Tuyết cũng có vẻ mơ hồ.

“Khải đội, trước đó chúng ta có mắt như mù, không biết ngươi là Giang Khải nên mới mạo phạm, xin ngươi đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho chúng ta một con đường!” Người kia nói xong, đồng bạn của hắn ta cũng vội vàng nói theo.

“Khải đội, chúng ta thật sự biết sai rồi, lần sau cũng không dám nữa, xin ngươi tha cho chúng ta đi.”

Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Trước đó ta đã cảnh cáo các ngươi, là các ngươi không nghe lời khuyên không thể trách người khác.”

“Các ngươi nhận lấy nguyên thổ đi, chắc nơi đó có rất nhiều khoáng thạch, ta từ bỏ.”

“Đừng đừng đừng! Giang Khải, Khải đội, đại ca, chúng ta, chúng ta thật sự biết sai, chúng ta còn chưa động đến những nguyên thổ đó, trả lại nguyên cho ngươi!”

“Còn có, cái đó, chúng ta thấy hình như các ngươi cũng không đủ người, vậy đi, chúng ta đào khoáng giúp các ngươi, các ngươi chỉ cần nhìn chúng ta đào là được.”

“Ồ, trước đó chúng ta còn lấy được tám khối khoáng thạch, đưa cho ngươi hết, chỉ mong ngươi nhận lại nguyên thổ!”

Hạ Hoa và Đông Tuyết chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ!

Tình huống này là thế nào? Trước đó đám người này còn kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, hiện tại hận không thể khóc lóc kêu rên, hận không thể quỳ xuống cầu xin Giang Khải thu hồi nguyên thổ?

Lúc này, hình tượng của Giang Khải ở trong mắt hai nữ nhân này trở nên cao lớn mà thần bí…

Giang Khải lạnh nhạt nhìn những người này, suy nghĩ rồi quay đầu hỏi lão Hồ, “Lão Hồ, ngươi nói có tha thứ cho bọn họ không?”

Hồ Ngôn suy nghĩ, nói, “Ngươi kiếm nhiều nguyên thổ như vậy, bốn người chúng ta không kịp xử lý. Chẳng may dã thú đến cũng khá rắc rối.”

Giang Khải gật đầu, “Được thôi, sáu người các ngươi phụ trách đào khoáng, lão Hồ, các ngươi trông coi bọn họ là được.”
Bình Luận (0)
Comment