Chương 629: Thiên Mệnh cổ miếu
Chương 629: Thiên Mệnh cổ miếu
Lúc cúi đầu nhìn xuống, dã thú, bóng người đếm không hết, mặt đất sụp đổ cùng nhau rơi vào vực sâu không đáy.
“Không ngờ đến chết còn được xem trò vui!”
Quá trình rơi xuống rất hỗn loạn, trong đá vụn bay lung tung, Giang Khải bị một tảng đá cứng rắn đập trúng, ngất đi.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc Giang Khải tỉnh lại đã phát hiện mình đang nằm trên một đồng cỏ mềm mại.
Giang Khải xoa gáy, mơ màng đứng lên.
“Đây là chỗ nào?” Hắn nhìn quanh, phát hiện nơi này ngoại trừ hắn thì không có những dã thú và người chơi nhân loại khác.
“Không phải ta bị hút vào vực sâu sao? Lúc ấy rõ ràng có rất nhiều người đều bị hút vào, bọn họ đều chạy đi đâu rồi?”
“Tiểu gia hỏa đâu!”
Giang Khải đột nhiên nhớ đến con chuột nhỏ kia, lúc này lại không biết tung tích.
Ngay cả một con chuột nhỏ đi theo bên cạnh mình cũng không thấy, chuyện này lại càng quái dị hơn.
Giang Khải thật sự nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, hay thật sự tiến vào không gian đặc thù ở trong lòng đất nào đó.
Ngay lúc hắn nhìn quanh, Giang Khải phát hiện phía trước có một tòa kiến trúc lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững.
Hiện tại tòa kiến trúc này cũng là kiến trúc duy nhất mà Giang Khải có thể thấy được, có lẽ nơi đó cất giấu manh mối gì đó.
Nghĩ tới đây, Giang Khải cầm Diêm Vương lệnh trong tay đi về phía tòa kiến trúc này.
Sau khi Giang Khải đến gần phát hiện tòa kiến trúc này hơi cổ xưa, tường đỏ ngói đen, rìa mái hiên hơi nhếch lên, nhưng không biết tòa kiến trúc này đã tồn tại ở chỗ này bao nhiêu lăm, màu sắc trên vách tường rất nhạt, xung quanh có chút tổn hại.
Trên cửa chính treo một tấm bảng hiệu bằng gỗ, chữ viết trên tấm bảng đã nhòe đi, nhưng dựa vào một số dấu vết vẫn có thể nhận ra.
“Thiên Mệnh cổ miếu… Cổ miếu?” Giang Khải trợn tròn hai mắt.
Willis nói điểm mấu chốt mở ra lá thứ này ở trong một ngôi miếu cổ, chẳng lẽ miếu cổ mà hắn ta nhắc đến ở chỗ này?
Dù sao tòa kiến trúc này là “miếu cổ” duy nhất mà Giang Khải từng thấy!
Nghĩ tới đây, Giang Khải đẩy cửa đi vào.
Cửa gỗ phát ra tiếng két két, khung cửa cũng hơi lỏng lẻo, dường như cánh cửa gỗ này sẽ rơi xuống từ khung cửa bất cứ lúc nào.
Trong miếu cổ mọc đầy cỏ dại, đi qua sân trước đến phía trước đại điện, Giang Khải ngẩng đầu quan sát.
Đồ thờ cúng trước hương án rỗng tuếch, chỉ có một cái bệ đã rộng rãi nhưng thần chỉ bên trên đã biến mất không thấy tung tích.
Mặt chính của hương án hướng về phía Giang Khải, bên trên khắc một câu.
“Người có được thư mời có thể vào miếu cổ, ba bái có thể làm theo chỉ dẫn!”
Ở dưới câu nói này, trên thùng gỗ có một khe hở nhỏ.
Trước hương án còn có một cái bồ đoàn bằng phẳng.
Ngoại trừ cái đó ra, trong miếu cổ không còn gì khác.
Trong đầu Giang Khải không ngừng xoay chuyển, sau khi hắn không ngừng suy nghĩ đột nhiên hiểu ra!
Hắn vội vàng lấy ra lá thư mà Willis cho mình.
Đến bây giờ bức thư này còn chưa được mở ra, nhưng Giang Khải mơ hồ đoán được tác dụng của nó.
Mặc kệ Vẫn Lạc quáng khu được hình thành như thế nào, cái hố phun trào và thôn phệ là do cái gì gây ra, nhưng tòa miếu cổ này lại trốn trong lòng đất của khu mỏ quặng!
Vì sao những người khác không đến đây, rất có thể cũng vì bọn họ không lấy được thư mời, sở dĩ Giang Khải có thể đến đây rất có thể cũng vì bức thư trong tay!
Giang Khải đặt thư mời vào khe hẹp ngay trên hương án, rộng hẹp vừa vặn phù hợp!
Ngay lúc Giang Khải đang cân nhắc có nên ném bức thư này vào hay không, trong rương gỗ truyền đến một lực hút, nhân lúc Giang Khải không kịp chuẩn bị đã trực tiếp hút bức thư vào.
“ĐM, ta còn chưa xem bên trong thư viết cái gì đâu!”
Đột nhiên, trong rương gỗ bắn ra một vệt ánh sáng vàng!
Ánh sáng bắn ra bốn phía khiến người ta không mở nổi mắt!
Giọng nói trang trọng của một nam tử như chuông đồng vang vọng khắp nơi!
【 Đã tiếp nhận thư mời! 】
Vừa nói xong câu này, ánh sáng vàng cũng ảm đạm xuống, không lâu sau tất cả khôi phục như lúc ban đầu.
Giang Khải cau mày, Willis thật sự cho mình thư mời!
Mặc kệ nói thế nào, miếu cổ đã lấy đi thư mời, Giang Khải quyết định dựa theo yêu cầu trên hương án để quỳ gối trên bồ đoàn.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn khu vực thờ cúng rỗng tuếch lại hơi mờ mịt luống cuống.
Nơi này không có pho tượng thần chỉ, hắn phải bái người nào?”
“Mặc kệ, bái đại đi!”
Giang Khải liên tục quỳ bái ba lần.
Đột nhiên, trên bệ đá trống rỗng xuất hiện một bóng người mơ hồ.
Bóng dáng này lúc ẩn lúc hiện ngồi ngay ngắn trên bệ đá, thời gian xuất hiện rất ngắn cũng rất mơ hồ, chỉ có thể thấy được dáng người của hắn ta, hình như hắn ta cũng có được thân thể giống với nhân loại.
Sau khi thấy bóng người kia, Giang Khải trực tiếp nhảy dựng lên.
Bóng dáng kia vốn cũng không khác gì mình, thấy thế nào cũng không phải thần minh gì đó, hắn lại còn ba quỳ chín lạy với người này!