Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 719 - Chương 719: Tìm Kiếm Manh Mối (2)

Chương 719: Tìm kiếm manh mối (2) Chương 719: Tìm kiếm manh mối (2)

Hiện tại Giang Khải còn chưa có tinh cấp, nên huy chương của hắn vẫn làm bằng đồng.

Giang Khải nhìn thẻ bài Hỏa kiếp châu một chút.

Vì sao thứ này lại thuộc về mình? Có liên quan với Thiên Khiển phóng trục giả của mình sao?

Ngoài ra, Hỏa kiếp châu có nhắc rõ nó là “một loại tài liệu nào đó”, vậy rốt cuộc nó là tài liệu dùng để chế tạo cái gì?

“Bắt đầu điều tra từ đâu đây…” Giang Khải suy nghĩ.

Trên tay có quá ít manh mối, gần như có thể nói là không có manh mối, nhìn từ phản ứng của những Chiến Thần khác có thể thấy bọn họ cũng không biết Hỏa kiếp châu là xảy ra chuyện gì.

“Nếu là đồ vật Quỷ Tinh, không bằng đi hỏi ‘người’ Quỷ Tinh một chút…” Giang Khải lẩm bẩm.

Hiện tại “dân bản xứ” Quỷ Tinh mà Giang Khải quen biết, hình như chỉ có Đông Ly và tiểu gia hỏa.

Hắn kéo một con chuột từ trong túi áo, “Này, ngươi biết thứ đồ chơi này không?”

Tiểu gia hỏa bị Giang Khải nắm phần gáy, dùng mũi xích lại gần thẻ bài ngửi ngửi, hai tay nâng lên tỏ vẻ mình không biết.

“Vậy cũng chỉ có thể đi tìm Đông Ly!” Giang Khải nhét tiểu gia hỏa về túi áo, đi thẳng đến khu vực không biết.

Nửa tháng sau, Giang Khải đi đến chỗ chia tay với Giang Lan, Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ trước đó.

Đáng tiếc, lúc này Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đã sớm không rõ tung tích, chứ đừng nói đến Đông Ly đã rời đi trước.

Đột nhiên Giang Khải nghĩ đến tiểu gia hỏa, hắn lại kéo tiểu gia hỏa ra, “Đã đến lúc đặt tên cho ngươi… Ta thấy dáng vẻ của ngươi cũng không quá thông minh, sau này gọi ngươi là… Tiểu Bát đi.”

Tiểu gia hỏa rất có ý kiến với cái tên này, hoa chân múa tay kháng nghị.

“Ngươi không ngu ngốc? Không ngu ngốc còn có thể bị người ta tóm lấy?” Giang Khải khinh thường nói, “Tiểu Bát, trước đó ngươi đã đánh lén Đông Ly, ngươi đi tìm nàng đi.”

“Tìm được thì ta cho ngươi ăn ngon!”

Vừa nhắc đến ăn ngon, tiểu gia hỏa lập tức không có ý kiến với cái tên mới mà Giang Khải đặt cho mình, lập tức ngửi xung quanh bắt tay tìm kiếm Đông Ly.

“Chi chi chi!” Tìm một lúc, Tiểu Bát đột nhiên đứng thẳng người kêu lên với Giang Khải.

“Tìm được? Vật nhỏ có ích!” Giang Khải vội vàng đi theo Tiểu Bát tìm kiếm vị trí của Đông Ly.

Hai ngày sau, Giang Khải tìm được Đông Ly ở một sơn động ẩn nấp.

Trên người Đông Ly có một vài vết thương nhưng không nghiêm trọng lắm, lúc thấy Giang Khải cũng rất ngạc nhiên.

“Sao ngươi tìm được ta?”

Giang Khải chỉ Tiểu Bát, “Ầy, là tên này tìm được.”

“Hóa ra là nó…”

“Đông Ly, ngươi gặp phải người tự do sao?” Giang Khải nhìn vết thương trên vai Đông Ly.

“Không phải, gặp Người tuần đêm… Đúng, hiện tại ta đã chuyển chức.”

“Chức nghiệp gì?”

“Mỹ thực gia.”

“Mỹ thực gia?” Giang Khải trợn to mắt, hắn không ngờ Đông Ly sẽ chuyển chức thành chức nghiệp này.

Nhưng Giang Khải nhanh chóng nhận ra lo lắng của mình là dư thừa, thực lực Boss của Đông Ly vẫn còn, nàng chuyển chức thành chức nghiệp gì cũng không quan trọng.

“Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi biết cái này không?” Sau khi Giang Khải thực thể hóa Hỏa kiếp châu lại đưa tới.

Sau khi Đông Ly cẩn thận kiểm tra một chút, lắc đầu nói, “Thật xin lỗi, ta không biết thứ này.”

“Ngươi cũng không nhận ra?”

“Ta chỉ là Boss bản đồ sơ cấp, ta biết hết mọi đồ vật trong khu vực quản lý của ta, nhưng thứ này chắc chắn không thuộc về Thái Bình sơn đạo.”

Giang Khải bất đắc dĩ thu hồi Hỏa kiếp châu, Đông Ly đã không biết vậy tiếp theo mình nên làm cái gì.

“Thứ này có gì đặc biệt sao?” Đông Ly hỏi.

Giang Khải thở dài một hơi, “Nó xuất hiện trong thân thể Thủ vệ chi chủ Hỏa quang thú, lúc ấy ta không tham gia đi săn nhưng thứ này lại biểu hiện là thuộc về ta.”

“Cho nên có người đang nghi ngờ ngươi có liên quan đến việc lần này Thủ vệ chi chủ cường hóa?”

Giang Khải nhẹ gật đầu.

Đông Ly suy nghĩ, nói, “Ta nhớ ngươi có một kỹ năng là người phục chế, nói cách khác ngươi đã gặp Liễu thần.”

“Liễu thần?” Giang Khải hơi ngạc nhiên nhanh chóng kịp phản ứng, cái gọi là Liễu thần chắc là cây liễu lớn kia.

“Đúng vậy, chắc chắn tên kia có biết!” Nghĩ tới đây, Giang Khải như vừa tỉnh lại từ trong mộng.

“Giang Khải, ta và ngươi cùng đi, vừa hay ta cũng có chút vấn đề muốn hỏi Liễu thần!” Đông Ly đứng lên nói.

“Được!”

“Sao ngươi tìm được Liễu thần?” Giang Khải hỏi.

Lần trước rời khỏi khu vực sương mù, cây liễu lớn đã đổi vị trí.

“Trong khoảng thời gian lịch luyện ở khu vực không biết, ta đã đi qua rất nhiều nơi, ta phát hiện tung tích của Liễu thần.” Đông Ly nói, “Lúc đầu ta muốn tiến vào lãnh địa Liễu thần, nhưng trùng hợp gặp một số dã thú nên bị thương, phải nghỉ ngơi ở chỗ này.”

“Vì sao ngươi gọi cây liễu lớn là Liễu thần?” Trên đường đi, Giang Khải tò mò hỏi, “Nó thật sự là thần?”

Đông Ly mỉm cười nhìn về phía trước ngực Giang Khải, “Bây giờ ngươi cũng là Chiến Thần, chẳng lẽ ngươi là thần sao?”

Giang Khải nhẹ gật đầu, xem ra là mình cả nghĩ quá rồi.

Tuy nói hắn tìm được di tích Ẩn bí nữ thần, di tích Thần chiến tranh, nhưng đây cũng chỉ là di tích đâu có chân thần.
Bình Luận (0)
Comment